Editor: Amy
“Ê, đang nói chuyện với cậu đấy! Giả vờ ngu ngốc cái gì hả?”
Trước khi tiếng nói tức giận, lớn đến mức đinh tai nhức óc của cậu trai nào đó rơi xuống, Ôn Du cảm thấy hình như ai đó vừa đẩy vai cô một cái thật mạnh, cả người loạng choạng suýt chút nữa thì ngã ngồi xuống đất.
Sững người được một lúc, cô mới vô thức nhận ra, mình đang đứng thẳng. Kể từ sau vụ tai nạn giao thông một năm trước, Ôn Du mất đi đôi chân, đôi tay cũng bị gãy nghiêm trọng, phải dựa vào xe lăn để di chuyển. Lúc này đây, khi lại lần nữa được cảm nhận mặt đất nặng nề dưới chân, cô cứ như đang trong cơn mơ, mọi thứ không hề có cảm giác chân thật.
Còn chưa kịp bình tĩnh sau bất ngờ này thì não cô đã trở nên đau nhói, tiếp đến là ký ức xa lạ của ai khác.
Sau khi đứng hình mất ba giây, cuối cùng Ôn Du cũng phản ứng lại được, cô xuyên sách rồi.
Căn cứ vào ký ức của nguyên chủ, đây đúng là thế giới của cuốn tiểu thuyết ngôn tình dở hơi mà cô từng vô tình đọc phải, kể về câu chuyện của nữ chính Hạ Tiểu Hàn ngốc nghếch, bị nam chính là đầu gấu theo đuổi mãnh liệt. Trong suốt năm năm trời thi nhau anh đuổi em chạy, chuyện tình máu chó cuối cùng kết thúc bằng cách ôm được mỹ nhân về nhà.
Nhưng dù nam nữ chính có ngọt ngào đến mấy thì cũng không có liên quan gì đến cô… rốt cuộc thì, cô gái trùng tên với Ôn Du chính là boss phản diện của cả quyển sách.
Là nhân vật không được đếm xỉa ở đầu truyện, ngoại hình bình thường, thành tích đếm ngược từ dưới đếm lên, đã thế đường tình duyên lại còn kém, cũng chỉ có nữ chính trong sáng, tốt bụng như Đức Mẹ Maria mới đồng ý làm bạn tốt duy nhất của cô ta. Nhưng lòng tốt của nữ chính không làm cô ta thấy biết ơn, ngược lại còn tăng thêm cảm giác tự ti và ghen ghét, vẫn luôn âm thầm đâm chọc và ngáng chân cô ấy. Vào giữa truyện, cô ta được phát hiện là con gái bị bắt cóc nhiều năm trước của một ông trùm bất động sản, một khi chim sẻ biến thành phượng hoàng, sẽ càng nhằm vào nữ chính thêm trắng trợn.
Loại người như thế này, nói cô ta là sói mắt trắng còn nhẹ chán, xứng đáng bị độc giả phun nước miếng đến chết hơn đấy.
Nhưng mà…… Hàng fake – không muốn trở thành phản diện – Ôn Du khóc không ra nước mắt, những chuyện ấy đều do nguyên chủ tạo ra, cô vô tội mà!
Là một thanh niên ba tốt theo khuôn phép cũ, cô vẫn luôn tin tưởng, đối xử thật thà với mọi người xung quanh, chưa bao giờ tạo ra chuyện xấu nào làm rúng động trời đất. Mặc dù đã nghỉ học sau tai nạn giao thông, nhưng cô vẫn luôn phấn đấu vươn lên, ai ngờ rằng nửa đời sau của cô sẽ phải chịu đựng vận mệnh tồi tệ thế này chứ.
“Chắc không phải con nhỏ này bị dọa ngu luôn rồi đấy phỏng?”
Lời cười nhạo của một cậu trai nào đó kéo cô trở về thực tại, Ôn Du cố hết sức ổn định tâm trạng lại, giả vờ bình tĩnh ngẩng đầu lên.
Trước mặt cô có mấy tên con trai đang đứng, vẻ mặt mỗi người mỗi khác, bọn họ đều không mặc đồng phục, dáng người cao gầy, phần lớn mang theo vẻ khinh thường và nụ cười xem trò hề không có ý tốt, cúi xuống nhìn cô từ trên cao.
“Mình không có.” Ôn Du dịu dàng mở miệng, giống như đang tự nói với bản thân xuyên qua thế nào cũng chẳng rõ, “Mình rất tỉnh táo.”
“Vậy cậu nói tôi nghe xem nào, phải làm sao để bồi thường cho anh Sí đây?”
Tên con trai nãy giờ nói chuyện với cô bị vẻ nghiêm túc của cô chọc cười, lần đặt câu hỏi thứ hai giọng điệu vẫn rất cà lơ phất phơ.
Khi nghe thấy cái tên “anh Sí” này, Ôn Du hơi khựng lại một chút.
Hứa Sí, nam chính đầu gấu độc đoán và lạnh lùng chuyên bắt nạt bạn bè của cuốn tiểu thuyết, không chỉ có gương mặt tuyệt vời làm người khác thương nhớ ngày đêm, bối cảnh gia đình còn cực kỳ hùng hậu, có thể nói là nhân vật có tiếng không ai không biết trong trường học. Cậu yêu nữ chính say đắm, vô cùng thâm tình, đến nỗi những người khác… nói thế này đi, trong thế giới của cậu được chia làm ba loại: nữ chính, anh em và pháo hôi []. Loại con gái có trình độ cỡ như Ôn Du đây, có lẽ vô cùng vinh hạnh khi được xếp ngang hàng với con gián.
Ôn Du vẫn chưa kịp tiêu hóa hết cốt truyện, chưa nắm bắt được tình huống thì đã phải ngu ngơ ngẩng đầu lên, ánh mắt trùng hợp chạm phải một đôi mắt đen nhánh. Đôi mắt này âm u ảm đạm, giống như mực không thể hòa tan, lại như hồ nước lạnh lẽo không một gợn sóng, sâu không thấy đáy, rét buốt thấm đến tận xương tủy. Mà chủ nhân của nó lại có vẻ ngoài rất đẹp trai, sườn mặt góc cạnh như dao, đường nét ngay thẳng rõ ràng, đôi môi mỏng mím lại thành một đường thẳng. Nếu không phải do ánh mắt của cậu quá mức sắc bén, thật sự có thể xem là cảnh đẹp ý vui.
Chiếc áo khoác màu đen làm cả người cậu trở nên lạnh lùng thon gầy, chỉ là trên ngực… tại sao lại dính mấy sợi mì gói làm mất hứng thế hả?
Dường như Ôn Du đã biết được gì đó. Cô cam chịu cúi đầu, quả nhiên, trên tay cô đang cầm một hộp mì gói….
Nếu cô nói mình chỉ là một linh hồn đáng thương thì liệu có ai thèm tin không?
Ngay lúc này, cuối cùng Ôn Du cũng nhớ ra đoạn tranh chấp tương ứng trong cốt truyện. Nguyên chủ tay cầm hộp mì đâm thẳng vào Hứa Sí, toàn bộ nước dùng và mì trong hộp đổ hết lên người cậu, lúc cô ta đang vô cùng chật vật, sợ hãi sắp khóc đến nơi thì nữ chính trùng hợp đi ngang qua giải vây, xin lỗi thay cô.
Đây là lần gặp gỡ đầu tiên của nam nữ chính, Hứa Sí bị thái độ không kiêu ngạo không siểm nịnh của Hạ Tiểu Hàn thu hút, nảy sinh hứng thú với cô nàng. Vốn dĩ lá gan của Ôn Du đã bé tẹo tèo teo rồi, từ nhỏ cũng không tiếp xúc nhiều với phái nam, lớn lên thì lại học trường nữ sinh, mấy chàng trai trước mặt đối với cô mà nói chẳng khác gì sinh vật đáng sợ đến từ thế giới khác cả. Bởi thế cô quyết định làm theo cốt truyện, tuy hơi lúng túng nhưng tiết mục không kiêu ngạo không siểm nịnh vẫn nên để lại cho nữ chính thì hơn.
“Ừ thì…… thành thật xin lỗi cậu.” Giọng nói của cô đã êm dịu từ trước, bây giờ vì bị dọa sợ nên có hơi run run, giống như mèo con vậy, “Mình có thể giặt sạch áo cho cậu.”
Mặt Hứa Sí không có biểu cảm gì dư thừa, cậu chỉ hơi nhíu mày, nhưng cậu chàng đứng bên cạnh lại tiếp tục ríu rít: “Bây giờ đã vào đông rồi đấy, cậu mang áo khoác đi giặt thì Sí ca lấy cái gì mặc hả?”
“Cậu ấy……” Đây hẳn là người anh em bà tám nhất của Hứa Sí, tên là Sầm Dương. Không biết tại sao cậu ta lại không chịu giải quyết ổn thỏa với cô. Ôn Du không thích mắc nợ người khác, buộc phải căng da đầu trả lời, “Thế thì đưa áo khoác của mình cho cậu ấy nhé.”
Vừa nói cô vừa kéo khóa áo đồng phục xuống, kéo cũng chẳng thành thục lắm. Mẹ của nguyên chủ không chăm sóc cô tốt, dù đã vào đông nhưng cô chỉ mặc nội y và áo len mỏng màu trắng, vừa cởi áo đồng phục xong cô hối hận tức thì, cô không biết sau lớp áo khoác này lại là bộ quần áo mỏng dính đến thế, gió mùa đông lạnh ngắt lùa vào cổ tựa như những nhát dao sắc bén.
Hơn nữa, cái áo len này không chỉ bị giãn mà còn là kiểu dáng lỗi thời, khiến mấy tên con trai cười hô hố liên tục.
Lòng tự trọng của Ôn Du rất cao, bị tiếng cười của bọn họ làm xấu hổ đến mức mặt mày đỏ au trong chốc lát. Cô duỗi thẳng eo, dùng tay trái hất mái tóc dày che trước trán ra, bốn mắt nhìn nhau với Hứa Sí qua tròng kính.
Thật ra nguyên chủ trông cũng không khó coi mấy. Nhưng bất kể là ai, nếu ăn mặc theo phong cách của mấy bà già trung niên, tóc mái gần như che khuất nửa gương mặt, mái tóc dài rối tung như cỏ dại, còn mang thêm một cặp kính to nặng trịch, có là tuyệt thế mỹ nhân cũng chẳng phát huy được nhiều tác dụng. Sau này, khi trải qua quá trình sửa sang lại bản thân nhờ stylist, cô đã đủ tư cách trở thành một nữ phụ xinh đẹp —— dù cũng chẳng thay đổi được hình tượng vịt con xấu xí của mình lúc đầu.
Tóc mái của cô bị thổi bay nhìn vô cùng bừa bộn, đôi mắt hạnh xinh xắn cũng lộ ra. Khác với đôi mắt đen nhánh của Hứa Sí, đôi mắt của Ôn Du ánh lên màu hổ phách dưới cái nắng mặt trời, tựa như dòng suối êm đềm trong ngày đông giá buốt, phản chiếu bóng của cái cây đang lắc lư theo cơn gió.
Bất chợt, trái tim Hứa Sí cũng bị dòng suối này chảy qua.
Ôn Du cố chống chọi lại cái lạnh, cầm áo khoác định đi tới. Đám người kia còn chưa có phản ứng gì, bỗng sau lưng cô vang lên một giọng nữ.
“Tiểu Du, thì ra cậu ở đây à!”
Vừa nghe thấy giọng nói tràn đầy năng lượng này, chẳng cần suy nghĩ cô cũng biết người đến là nữ chính Hạ Tiểu Hàn.
Thiếu nữ buộc tóc đuôi ngựa, đường nét khuôn mặt tinh tế mang theo sức sống mạnh mẽ, vừa xuất hiện đã làm không ít chàng trai trầm trồ mở to hai mắt.
Cô nàng không rõ tình huống này là gì, tất nhiên đứng ở ngoài cuộc, ánh mắt đảo qua đảo lại nhìn mọi người như cơn lốc, cuối cùng dừng hẳn trên cơ thể gầy yếu của Ôn Du: “Cậu cởi áo khoác ra làm gì thế? Trời lạnh lắm đấy! Mau mặc vào đi chứ!”
Sầm Dương đang muốn nói gì đó thì bị ánh mắt của Hứa Sí ngăn lại, cậu ta trợn mắt há hốc mồm nhìn vị Thái tử gia luôn ghét tiếp xúc với người khác và ưa sạch sẽ này nhanh chóng cởi áo khoác.
Không biết tại sao cái áo khoác lại bay đến tay mình, Ôn Du bị nó dọa cho ngơ luôn. Lúc cô đang luống ca luống cuống chụp lấy thì mới ngỡ ra đây là cái áo bị bẩn của Hứa Sí, bối rối lại càng thêm bối rối.
Cái hướng đi gì thế này? Chẳng lẽ để tôi giặt áo cho thật luôn à?
Tất nhiên Hứa Sí chẳng chừa cho cô một cơ hội để hỏi, không nói lời nào đã kéo đám anh em chạy lấy người. Cô không rõ ý của cậu là gì, âm thanh run rẩy, hô to trong gió lạnh: “Này!”
Tiếng trả lời hàm chứa ý cười của thiếu niên rất nhanh truyền đến tai cô: “Nhớ giặt cho sạch sẽ vào.”
Đây là lần đầu tiên cô nghe thấy giọng nói của Hứa Sí, dù trong sách có miêu tả là “một giọng nói trầm thấp đầy quyến rũ” hay “âm thanh thiếu niên mang theo chút trong trẻo”. Với tư cách là người trần mắt thịt, Ôn Du chỉ có thể yên lặng nghĩ, đúng là rất dễ nghe.
“Mấy người kia nhìn dữ dằn quá.” Hạ Tiểu Hàn giành lấy cái áo trên tay cô, khoác vào lưng Ôn Du, “Mau mặc vào, mau mặc vào! Cảm lạnh là không tốt đâu đấy.”
Ôn Du: Đây chính là tiểu thiên sứ đó sao hu hu hu! Thật không hổ danh là nữ chính duy nhất đối xử chân thành với nguyên chủ, nhất định sau này phải đối đãi tử tế với cô ấy hơn một chút…… Xí khoan, nữ chính.
Hàng real – phản diện thật sự – Ôn Du ôm cái áo khoác vừa dày vừa nặng của Hứa Sí, nghĩ tới nghĩ lui vẫn thấy không đúng.
Nữ chính vì bảo vệ cho cô nên cãi nhau với đám người đó đâu? Câu nói nổi tiếng của cô ấy về tinh thần trọng nghĩa đâu? Câu nói “Thú vị” đầy hàm ý của nam chính đâu? Này này… không lẽ cốt truyện bị thay đổi rồi hả?
…….
“Anh Sí à, anh định để con nhóc kia giặt áo cho thiệt hở?”
Sầm Dương đá văng một cục đá, nụ cười đầy vẻ hóng hớt.
“Nếu không thì phải làm sao?” Hứa Sí nhẹ nhàng cười, châm một điếu thuốc, “Cũng chỉ có mình cậu muốn làm cậu ấy khó xử.”
Những người khác cười như nắc nẻ. Sầm Dương không nói gì, cậu nhớ tới một Hứa Sí đánh người chẳng chừa lại mạng, bình thường nhìn hung hăng cực kỳ, nhưng cũng chưa làm gì gây khó dễ bạn học bao giờ.
Cậu ta nghĩ ngợi trong chốc lát, không nhịn nổi phải biện minh cho bản thân: “Cậu ta khiến người khác nhìn là muốn bắt nạt rồi.”
Tạ Tuấn đi bên cạnh, thốt ra lời nói không tinh tế chút nào: “Anh Sí, hồi trước mấy cái quần áo bẩn như thế anh đều vứt đi luôn mà.”
Hứa Sí thở ra một ngụm khói, đưa mắt nhìn làn khói mỏng lượn lờ dưới vạt nắng, cậu nghĩ đến cô gái có đôi mắt mơ màng dịu dàng nào đó, không biết tại sao lại bật cười.
Thật ra cậu cũng không rõ nguyên do khiến mình làm như vậy, có lẽ là do ánh sáng nơi đáy mắt cô quá chói lòa.
“Không cần phải vội,” Giọng điệu cậu chẳng nhanh mà cũng chẳng chậm, “Chờ cô ấy giặt xong đi đã.”
—————
Chú thích:
[] Nhân vật pháo hôi: Theo mình được biết thì đây là kiểu nhân vật chuyên làm bia đỡ đạn hoặc làm nền để bật nhân vật chính lên, kết cục chung là đều rất bi thảm. Nói cách khác đây chỉ là một nhân vật tác giả cho vào để buff dàn character chính mà thôi:v