Tại quán cà phê ngay đối diện bệnh viện Đa Thành.Trịnh Nhân ngồi đối diện với Katia.
Anh ta đưa mắt nhìn một loạt từ trêи xuống dưới, nhìn Katia.
Katia nhận ra, có chút ngượng.
Thân người nhúc nhích, tỏ ý không thoải mái.Nhận ra sự bất nhã của mình.
Trịnh Nhân thu hồi ánh mắt.
Đúng lúc nhân viên đem nước tới, phá tan bầu không khí quỷ dị giữa hai người.Trịnh Nhân trầm ngâm, nhấp môi uống một ít cà phê nóng.
Cách.
Đặt ly lại xuống bàn.
Anh ta lúc này mới lên tiếng hỏi:- Cô Katia đây, có thật là hôn thê của Giang Mạc không?Đưa mắt nhìn Trịnh Nhân, đôi mắt phượng dài đẹp.
Nhìn thẳng vào Trịnh Nhân, cô gật nhẹ đầu, trả lời:- Đúng vậy.Trịnh Nhân mím nhẹ môi, im lặng nhìn Katia vài giây.
Katia nhận được cái nhìn của Trịnh Nhân, bất giác bản thân có chút khẩn trương.
Cô đang ở thế khó xử, mặc dù không biết rõ vì sao lại khó xử.Trịnh Nhân thấy Katia cựa quậy người, dáng người ngồi không yên.
Anh ta liền lên tiếng nói tiếp:- Từ bao lâu…?- Sao cơ…?Katia bất ngờ hỏi lại.
Trịnh Nhân dùng thanh âm nhàn nhạt nói rõ:- Cô và cậu ấy đã có hôn ước từ bao lâu rồi?- H-Hai tháng.Katia ngập ngừng trả lời.
Tay phụ hoạ thêm, đưa lên và giơ ra hai ngón.
Trịnh Nhân nghe thấy câu trả lời, bản thân liền không khỏi bất ngờ.Bởi anh ta cảm thấy hôn ước này của Giang Mạc và Katia thật quá bất ngờ và quá nhanh chóng.
Hèn gì ngay cả anh ta là người bạn của Giang Mạc tận năm, vậy mà tin Giang Mạc có hôn thê anh ta lại không biết.Lúc này Trịnh Nhân ngẫm nghĩ gì đó một chút, rồi lại hỏi tiếp:- Thế bây giờ cô về thăm cậu ấy, cậu ấy có biết không?- Không biết.
Thật ra việc tôi là hôn thê của anh ấy, anh ấy còn chưa biết thì phải.Trịnh Nhân giật mình, mắt trợn lên nhẹ, nhìn chăm chú vào người con gái xinh đẹp trước mặt.
Tính lên tiếng hỏi vì sao, thì dường như Katia nhanh nhạy hiểu ý.
Giọng điệu đều đều giải thích:- Hôn ước này là do bác Giang Ngọc Mỹ và mẹ tôi sắp đặt cho.
Tôi thì thấy đây cũng không phải vấn đề gì lớn, nên là cũng gật đầu chấp nhận.
Lần này tới Việt Nam, tôi muốn chính thức gặp anh ấy và để hai người chúng tôi trao đổi với nhau nhiều điều hơn.- Thì ra là vậy.Trịnh Nhân sau khi hiểu rõ mọi chuyện.
Hoá ra đây chỉ là cô vợ được chỉ định của Giang Mạc.
Vậy là Úc Noãn vẫn sẽ được…Khoan.
Trịnh Nhân nhận ra điều mình vừa thoáng nghĩ.
Không thể tin nổi bản thân.
Ánh mắt đảo qua đảo lại, trông có vẻ khẩn trương.
Cố lắm mới giữ vững được chút ít sự bình tĩnh.
Trịnh Nhân liền nói với Katia:- Ngày mai cô hãy đến đi, tầm giờ sáng.
Tôi tin chắc cô sẽ gặp được Giang Mạc.- Thật sao, cảm ơn anh rất nhiều.Katia cao hứng, vội gật đầu cảm ơn.
Sau đó Katia cũng rời đi rất nhanh.
Lúc đi có chút vội vàng, có lẽ là muốn mau chóng đi sắm sửa, chỉn chu lại bề ngoài, để mà mai có thể gặp mặt trực tiếp Giang Mạc.Dù sao đây cũng là lần đầu tiên, hai con người có hôn ước với nhau được gặp nhau.Trịnh Nhân nhìn xuyên qua tấm kính thủy tinh của quán cà phê.
Nhìn bóng dáng hối hả lên xe và rời đi của Katia.
Anh cảm thấy có chút mắc cười, ngộ nghĩnh.
Trông Katia thật không khác gì một kẻ ngốc.…-----------------------------------…Bây giờ ánh tà chiều cũng buông xuống.
Bóng tối bao trùm khắp mọi nơi ở thành phố A.
Đâu đó trong một trạm xá nhỏ.
Âm thanh la hét của Trịnh Thảo Thanh vang lên.- Chết tiệt, các người làm ăn kiểu gì vậy.
Chỉ là phá thai thôi, mà sao lại làm bụng tôi đau thế này.
Thật là thiếu chuyên nghiệp mà.Trêи chiếc giường bệnh đơn, nhỏ nhoi.
Thảo Thanh dáng người đẫy đà nằm cựa quậy trêи đó.
Một tay siết chặt tấm chăn, một tay ôm lấy bụng nhỏ của mình.Cô ta vừa mới tiến hành phẫu thuật phá bỏ thai nhi.
Vì là lần đầu làm, chưa kịp thích nghi độ đau đớn, cô ta liền đổ lỗi cho tay nghề kém chuyên nghiệp của các bác sĩ.Miệng không ngừng lên tiếng mắng mỏ:- Các người sống thật uổng tiền mà.
Có việc cỏn con này mà làm còn không xong.
Tôi đau quá, mau kê thuốc nhanh.Nữ y tá gần đó không kiên nhẫn, mặt nhăn nhó liếc nhìn Thảo Thanh, giọng điệu ghét bỏ nói:- Phá thai thì phải đau.
Không chịu đau thì đừng đi phá, biết đâu tích thêm đức cho con cháu về sau.Nghe được những lời này của y tá.
Thảo Thanh giận điên người.
Nhìn sang cái kệ nhỏ có cái bình bông nhựa.
Cô ta không chần chừ, dứt khoát cầm lên và ném thẳng vào đầu của nữ y tá kia.Tuy là bình nhựa, nhưng sức lực và tốc độ ném của Thảo Thanh quá kinh người.Nữ y tá nào kịp đỡ lấy.
Một phát một bay thẳng vào đầu.
Vệt máu nhỏ ngay góc trán từng chút chảy ra.
Y tá đưa tay lên sờ, thấy máu, sắc mặt liền khó coi vô cùng.Không ngại đôi co với bệnh nhân.
Y tá lao người tới chỗ Thảo Thanh, một tay tát mạnh vào má của cô ta.
Cô ta bị giật mình rồi đau rát.
Không ngờ rằng một nữ y tá thấp hèn lại dám ra tay đánh mình.Thảo Thanh tức điên, hét lên.
Mặc cho cơn đau từ bụng truyền đến.
Cô ta điên cuồng lao vào nữ y tá.
Hai bàn tay nắm chặt chân tóc của y tá, móng tay dài nhọn đâm vào da thịt mỏng của da đầu.Y tá không phải dạng vừa.
Cô ấy đã phải nhẫn nhịn sự chửi bởi và mắng nhục của Thảo Thanh quá nhiều.
Kiềm nén không nỗi nữa, y tá liền nắm lại tóc của Thảo Thanh.
Vì là làm y tá không được để móng dài, thế nên có phần yếu thế hơn so với Thảo Thanh.Lúc này trong phòng có tiếng động quá lớn.
Người người ở trong trạm xá vội vàng chạy đến.Vừa vào phòng liền bắt gặp hình ảnh có chút không hợp tình.
Y tá và bệnh nhân đang nắm tóc đánh nhau điên cuồng và dữ dội.Vì là trạm xá nên cũng ít bệnh nhân ở đây.
Chủ yếu là các vị bác sĩ lớn tuổi, và các nhân viên y tá, bảo hộ.Hiển nhiên bác sĩ không có sức cản.
Chỉ có mấy nam y tá chạy nhanh tới ngăn cản và tách hai người đàn bà này ra.Sức đàn bà lúc phát điên thật quá lớn.
Phải cần đến tận bốn, năm người năm mới có thể tách được hai người con gái đó ra.Lúc kéo cả hai ra người cơn đánh dữ dội.
Thảo Thanh vẫn chưa chịu buông tha, miệng không ngừng chửi rủa, tay chỉ trỏ mắng miếc nữ y tá.Y tá đó cũng chẳng chịu nhường nhịn.
Khí thế vẫn hùng hổ đối kháng lại.Nhìn dáng vẻ bây giờ của Thảo Thanh thật chẳng khác gì mấy bà thím ngoài chợ.
Tóc tai bù xù, khuôn mặt méo mó vì nhăn nhó, bực nhọc.
Khác xa với hình ảnh xinh đẹp, mỹ miều khi đứng trước các nam chủ.Còn đang hung hăng cãi cọ.
Bỗng từ bụng lại truyền đến cơn đau.
Thảo Thanh nhìn xuống người mình, thấy có một mảng máu đang nhiễu xuống từ trong ống quấn.
Dọc theo đôi chân mảnh khảnh của cô ta, một đường máu đỏ tươi chuyển đến mắc cá chân và dần rơi xuống mặt sàn.Hoảng sợ vô cùng.Thảo Thanh ấp úng, kêu lên vài tiếng.
Hướng mắt nhìn về mấy ông bác sĩ đang đứng ngoài cửa.
Cô ta lên tiếng đầy gắt gỏng, nói to:- Còn không mau cứu tôi, bọn chó chết.
Nếu tôi có mệnh hệ gì, sẽ không tha cho đám thấp hèn mấy người.Vừa nói xong, Thảo Thanh liền ngất xỉu.
Cả cơ thể xụi lơ, không còn nhận thức được gì ở trước mắt hiện tại.
Cũng may bên cạnh vẫn còn mấy nam y tá.
Họ nhanh chóng bồng cô ta lên, di chuyển đến phòng cấp cứu.Mấy vị bác sĩ tuy không thích thái độ hay xem thường người của Thảo Thanh.
Nhưng mà thấy chết phải nên cứu.
Như thế mới xứng danh gọi là bác sĩ..