Úc Noãn có nói bao nhiêu câu đi nữa thì Giang Mạc vẫn nằm im, nhắm mắt.
Cô càng lúc càng sốt sắng hơn nữa.Hai tay của cô cứ xoa xoa rồi nắm lấy tay của hắn.
Cũng may mà cách chạy xe của Việt Bân rất nhanh.
Thoáng chốc là đã tới bệnh viện Đa Thành.Vì được báo trước nên vừa đậu xe dừng lại, là từ phía trong sảnh bệnh viện chạy ra vài y tá.
Bên cạnh là một chiếc xe cáng đẩy.Nhờ sự trợ giúp của nhiều người nên họ mới có thể đặt cơ thể của Giang Mạc lên xe cáng.Lúc này tiếng bước chân dồn dập ở trêи hành lang.
Âm thanh của sự hối hả, dồn dập liên tục.Cùng lúc đó ở rẽ hành lang.
Dáng người cao lớn của Trịnh Nhân xuất hiện.
Anh ta thấy Úc Noãn liền bắt lấy tay của cô.
Cô quay đầu nhìn thấy Trịnh Nhân, dáng vẻ kϊƈɦ động vì lo âu.Cô bắt lấy tay của anh ta rồi nói:- Mau cứu Giang Mạc đi.
Anh ta hình như bị di ứng với vị cay.- Cái gì…? Là ai cho cậu ấy ăn cay.Trịnh Nhân phút chốc liền trở nên giận dữ.
Anh ta kiềm chặt tay của cô lại và hỏi.Úc Noãn biết anh ta đang giận, nhưng vì sợ chậm trễ thời gian nên không nói câu nói.
Ngay lập tức cô nắm tay anh ta và kéo chạy theo xe cáng đẩy Giang Mạc.Trịnh Nhân cũng hiểu ý nên rất phối hợp chạy theo vào phòng cấp cứu.Mười phút sau, đèn phòng cấp cứu tắt.
Trịnh Nhân bước ra ngoài đầu tiên.
Thấy Úc Noãn đang ngồi sốt ruột ở ngoài ghế đợi, anh ta đi lại gần và nói:- Tôi đã tiêm epinephrine tự động cho cậu ấy rồi.
Hiện tại không còn dấu hiệu gì đáng lo.
Nghỉ ngơi vài ngày, sớm sẽ khoẻ lại.- Cảm ơn anh, cảm ơn rất nhiều.Úc Noãn lịch sự cúi đầu cảm ơn.
Sau đó cô thở ra nhẹ nhõm.
Trịnh Nhân biết cô vốn rất yêu Giang Mạc nên bây giờ có lo lắng cũng là chuyện không hiếm.Nhưng anh ta lúc này lại hỏi:- Rõ ràng cậu ấy biết rõ bản thân dị ứng với vị cay, tại sao cậu ấy còn ăn chứ.Úc Noãn ngồi lại trêи ghế hàng chờ ở ngoài hành lang.
Cô thở dài một tiếng, nói:- Là đồ ăn mà tôi nấu.
Chú ấy cố gắng ăn cho hết.Cô vừa nói xong, Trịnh Nhân mặt này đỏ lên vì tức giận.
Anh ta cố gắng kiềm chế lại bản thân và hỏi thêm một câu:- Rõ ràng cô yêu cậu ta, vậy mà việc cậu ta bị dị ứng cô còn không biết, đã thế còn nấu món cay.
Cô thật là một con người đầy mưu mô mà.- Không phải tôi bỏ ớt vào món ăn.
Là do người khác bỏ vào.- Ai…?- Anh không cần quan tâm nhiều, tự tôi sẽ xử lý được người đó.Úc Noãn nói xong, cùng lúc lại thấy xe đẩy Giang Mạc ra ngoài.
Cô đứng dậy và đi theo.
Nhưng vừa lướt qua người của Trịnh Nhân, anh ta dịnh tay cô lại.Cô ngước mắt nhìn sang, hai người cứ thế đối mắt với nhau.
Khuôn mặt của cô vốn từ đầu đã trở nên nghiêm nghị hơn hẳn.
Cô gạt tay hắn ra, hướng người đi theo xe cáng đang đẩy Giang Mạc.Trịnh Nhân đưa mắt dõi theo từng hành động của cô.
Sau đó anh ta nhìn xuống bàn tay của mình.
Là phần bàn tay mà khi nãy cô gạt ra.
Trong lòng bất giác cảm thấy có chút hụt hẫng lạ thường.Không dám nghĩ nhiều tới nó.
Anh ta cũng xoay người và rời đi.…-----------------------------…Giang Mạc được đẩy tới phòng bệnh Vip.
Ở đây yên tĩnh, nội thất hiện đại.
Rất tốt, rất thích hợp với những người cao sang như hắn.Khi đặt hắn lại trêи giường, các y tá cũng rất nhanh đi ra ngoài.
Giờ chỉ còn mỗi cô và hắn ở lại trong phòng.Cô đi tới chỗ của hắn, lấy một cái ghế đơn nhỏ bên cạnh giường và ngồi xuống.
Nhìn khuôn mặt tĩnh lặng của hắn cô có chút rung động.
Đây cũng là lần đầu cô nhìn hắn gần như thế này.
Vì vậy phải cố mà nhìn cho thật lâu.Lông mày của hắn rất rậm, lông mi lại cong dài trông vô cùng “thùy mị”.
Nhưng một khi hắn mà mở mắt ra, là sự sắc bén, đáng sợ trong mắt của hắn toát ra.
Điều đó khiến cho người khác khϊế͙p͙ sợ hơn là u mê.Cô đưa tay lướt dọc theo sóng mũi cao của hắn.
Rồi di chuyển tới phần môi.
Bỗng cô cười phụt ra.
Bởi vì nhìn đôi môi sưng phồng của hắn, cô nhìn có chút không quen, đã thế nhìn còn rất ngộ.
Thật là không hợp với hắn chút nào cả.Úc Noãn cố gắng nín cười.
Rồi bản thân đứng dậy đi vào nhà vệ sinh.Vừa đi khỏi là Giang Mạc mở mắt ra.
Hắn vốn đã tỉnh từ lâu nhưng bản thân lại có tình ngủ mê.
Vì hắn muốn xem xem cô có quan tâm nhiều tới hắn hay không.Quả thật không ngoài dự đoán của hắn.
Cô đã lo lắng, và quan tâm hắn rất nhiều.
Hắn cảm thấy bản thân bị dị ứng nhập viện cũng không phải là điều tồi.Hắn cười mỉm lên, nhưng vì đôi môi sưng phồng nên có chút đau.
Hắn nhăn mặt một chút.
Và khi thấy bóng của cô từ nhà vệ sinh đi ra, rất nhanh hắn nằm im và nhắm mắt vờ ngủ.…----------------------------…Lúc này Úc Noãn quay lại, trêи tay còn có thêm một cái thau nhỏ và một chiếc khăn mới.Cô đi đến bên giường của hắn, nhẹ nhàng đặt thau nước lên kệ tủ nhỏ.
Sau đó cô vén chăn hắn lên.
Nhẹ nhàng cởi từng nút áo.
Cô vừa cởi vừa nuốt ực nước miếng.Thật ra không phải là do cô mê trai, mà là do cơ thể của hắn quá đẹp.
Đẹp đến nỗi khiến ai cũng phải rung động và gục ngã trước hắn.Khó khăn lắm mới cởi hết nút áo của hắn.
Bây giờ nhìn lại, tất cả cơ bụng của hắn lộ rõ trước mặt cô.
Cô đưa mắt nhìn chằm chằm, ánh mắt sáng rực lên, cô nuốt ực một cái.Ánh mắt vẫn chăm chú nhìn cơ bụng đầy hấp dẫn của hắn.
Bỗng lúc này có giọng nói trầm trầm cất lên:- Em rất thích đúng không?Nghe thấy giọng nói quen thuộc của Giang Mạc, Úc Noãn giật mình nhìn hắn.
Thấy hắn đang gác tay sau đầu, dáng vẻ rất thích thú mà nhìn cô.
Cô bị bắt bài nên xấu hổ, giọng ấp úng nói:- T-T-Thích gì chứ…Mà cô nhận ra điều gì đó, liền trở mặt tức giận nói:- A, chú giả ngủ sao?Hắn thấy cô phát hiện, nhưng vẻ mặt lại không có gì khác ngoài sự thoả mãn, thích thú.
Hắn còn lên tiếng nói:- Nhờ vậy anh mới biết được rằng, em rất là mê cơ thể của anh đấy!- Mê gì chứ, đây cũng đâu phải lần đầu tôi thấy cơ thể đàn ông đâu chứ.Cô vênh mặt lên mà nói, còn hắn sau khi nghe xong liền trở nên tức giận.
Sắc mặt hầm hầm, hắng giọng nói:- Em nói cái gì? Không phải lần đầu thấy…?Ánh mắt của hắn sắc bén làm cô có chút sợ.
Trong đầu của cô thắc mắc rồi lại khó hiểu.
Nhưng hồi sau lại cười và nói:- Chú ghen đấy à.Nào nghĩ tới, hắn thế mà lại gật đầu và nói đúng.
Cô chỉ là tính trêu chọc hắn một chút mà thôi.Đưa mắt nhìn sang thấy hắn có vẻ rất giận, rồi nhìn tới dáng vẻ đang bệnh của hắn, cô đành mềm lòng và giải thích rõ cho hắn nghe.- Tôi thấy trêи tivi đó.
Nhưng thấy tận mắt thì là lần đầu tôi nhìn của chú đó.Cô dứt lời, hai bên chân mày của hắn giãn ra.
Cô thấy thế liền lắc đầu bất lực, nhưng trêи môi đã nở một nụ cười..