Úc Noãn đắn đo một hồi thế là vẫn quyết định đến tìm Giang Mạc.
Cô đi bộ tới công ty của hắn, đứng ở trước sảnh ngoài công ty H&T, cô muốn đi vào nhưng liền khựng lại.
Vì khi nhìn xuống quần áo đang mặc trêи người, nhìn nó có chút xốc xếch, nhớp nháp vì dính phải nước mưa.
Thế là cô đành xoay người rời đi.
Mắc công đi vào lại bị mấy chú bảo vệ hoặc mấy cô lễ tân đuổi đi thì ngại chết.
Rồi lỡ như theo tình tiết giống các bộ ngôn tình đô thị, cô đi vào bị bọn người lễ tân xem thường, khinh rẻ.
Họ cho bảo vệ lôi kéo cô ra ngoài.
Và rồi bất thình lình Tổng tài xuất hiện, giải cứu cho cô.
Sau đó trực tiếp đuổi mấy tên dám đụng vào cô, triệt tiêu con đường sống của họ.
Và Tổng tài trực tiếp đứng ở ngay sảnh công ty, lớn giọng tuyên bố chủ quyền người con gái của mình.
Ôi trời ạ, cô đây không muốn làm đổ chén cơm của người khác đâu.
Cô vốn là người vô cùng vô cùng lương thiện cơ mà.
Đã thế nếu bị trực tiếp đánh dấu chủ quyền như thế thì sẽ ngại lắm, cô chẳng có mặt mũi nào mà nhìn mọi người đâu.
Nhưng mà… mấy điều cô vừa nghĩ chỉ là cho chính cô hoang tưởng mà thôi.
Một mình cô đứng ngây ngốc ở trước công ty H&T.
Trạng thái sắc mặt thì thay đổi liên tục, lúc thì cười thầm, lúc thì nhăn mặt, có lúc thì lại đỏ mặt cả lên.
Mãi mê chìm đắm trong mớ ảo tưởng của bản thân, mà cô không nhận ra rằng từ phía sau lưng có một khí lạnh lẽo truyền đến.
Thanh âm trầm ấm, nhưng cũng có phần lạnh lùng:
- Úc Noãn…?
Nghe thấy có người gọi tên mình, cô giật mình kéo hồn về cơ thể, quay đầu về phía sau.
Khi xác định được người trước mặt mình, cô trợn to mắt lên, môi lấp bấp nói:
- H-H-Hoàng Tuấn…!
Người cuối cùng trong đám nam chủ cho đến bây giờ cô mới được gặp.
Mới đầu nhìn thấy hắn cô có chút ngạc nhiên, lo lắng.
Nhưng vài giây sau thì trở lại dáng vẻ bình tĩnh như cũ.
Vì dù sao cô cũng chẳng còn như xưa nữa, kẻ từng ức hϊế͙p͙ cô thì chắc chắn cô sẽ đáp trả.
“Nữ nhi” mười năm báo thù chưa muộn.
Cô lúc này vênh mặt lên, tỏ vẻ chán ghét Hoàng Tuấn rồi ngước mắt nhìn lên trời.
Cô giả vờ nói phong long:
- Ơ kìa, sao nay trời âm u thế này.
Đi đâu cũng gặp toàn chuyện xui xẻo.
Hoàng Tuấn hiểu rõ ý tứ trong lời nói đó của cô, anh ta vốn tính nóng nảy, không phải kiểu người ôn nhu như Trịnh Nhân, nhưng ít ra anh ta cũng sẽ không nóng vội, bồng bột đến nỗi ra tay đánh cô như là Lý Thắng từng làm.
Tiến tới gần cô, Hoàng Tuấn nắm chặt hai bả vai của cô, rồi mắt đảo qua đảo lại nhìn dáng vẻ hiện tại của cô.
Anh ta như xác định được điều gì đó liền lên tiếng hỏi:
- Mạng của cô cũng lớn thật, bị quăng vào rừng hoang mà vẫn chưa chết.
Đã thế bây giờ còn tròn trịa hơn trước rồi này.
- Hả…?
Cảm giác bị nói trúng tim đen, cô có chút nổi điên lên.
Rất nhanh đã dùng chân đạp mạnh vào bàn chân của Hoàng Tuấn.
Anh ta bị đau bất ngờ, vội buông cô ra rồi ôm chân của mình.
Cô đây ghét nhất chính là bị người khác chê là mập, kể cả nói cô lùn hay thấp bé cũng không được.
Vốn dĩ cha mẹ sanh người, trời sanh tánh.
Cô đâu thể thay đổi được gì đâu chứ.
Úc Noãn khoanh tay liếc nhìn cái tên đàn ông yếu ớt trước mặt.
Miệng bĩu môi chê bai.
Mới đạp có một cái mà đã la to các kiểu.
Cô thầm nghĩ sao lúc trước bọn họ hành hạ cô, sao họ không để ý xem cô có đau hay không? Thật là nhìn thôi đã ngứa mắt.
Hoàng Tuấn bị đạp nên có chút tê tê chân.
Nhưng mà để không bị mất hình tượng, anh ta rất nhanh đã đứng thẳng người lên.
Tiếp tục dùng dáng vẻ trang nghiêm, soái khí của mình.
Anh ta nhìn sang cô, thấy cô có vẻ đã khác xa lúc trước rất nhiều.
Giây phút nhận ra cô đã thay đổi, cùng lúc đó anh ta lại cảm thấy hơi khác lạ trong lòng của mình.
Lúc này Hoàng Tuấn tính lên tiếng hỏi về cuộc sống hiện tại của cô, nhưng lời chưa thốt ra thì Giang Mạc bất ngờ xuất hiện.
Hắn hùng hổ, đầy sát khí đi tới gần chỗ của Úc Noãn và Hoàng Tuấn.
Hắn tới cạnh cô và kéo cô về phía sau lưng.
Mặt lạnh nhìn Hoàng Tuấn và nói:
- Sao còn chưa đi, chẳng phải nói bận việc.
Cảm giác như Giang Mạc đang đứng ra bảo vệ cho Úc Noãn, Hoàng Tuấn lúc đầu có chút bất ngờ nhưng nhìn sắc mặt đen sì, như muốn giết người của Giang Mạc.
Anh ta rùng mình một cái rồi xoay người rời đi.
…-----------------------------…
Thấy Hoàng Tuấn đã đi xa, Giang Mạc mới quay người lại nhìn Úc Noãn.
Tầm mắt từ trêи cao nhìn xuống, thấy quần áo trêи người cô ướt nhèm.
Mắt di chuyển xuống vùng đẫy đà trước ngực, nay cô mặc áo trắng nên có lộ ra một phần da thịt của mình.
Hắn thấy thế sắc mặt liền trở nên tối sầm hơn nữa.
Vội vàng cởi áo vest của mình ra rồi khoác lên người cô.
Hắn im lặng không nói một lời nào, một bên tay thì ôm chặt lấy cô và đưa cô lên xe của mình.
Úc Noãn ngay từ đầu cũng không mở miệng nói một câu nào, cô thuận theo hành động của hắn và đi lên xe.
Dù sao mục đích ban đầu của cô cũng là đến đây gặp hắn và nhờ hắn trở về cơ mà.
Hắn vô cùng chu đáo, vừa lên xe là đã chỉnh ngay nhiệt độ máy lạnh lên cao nhất.
Đã thế còn nắm lấy hai bàn tay của cô, xoa xoa nhẹ rồi nói:
- Em có lạnh không…?
Úc Noãn vốn không lường trước được hành động quan tâm này của hắn, nên bây giờ trông cô rất ngây ngốc.
Cô lặng thinh chẳng để ý tới câu hỏi của hắn.
Hắn thấy thế cũng không nói gì thêm, và sau đó tiếp tục xoa tay cho cô.
Xe thì cũng bắt đầu di chuyển, tài xế của hắn rất nhanh đã đưa cả hai về tới nhà.
Là nhà của Giang Mạc.
Thấy xe dừng, hắn nhẹ nhàng dìu cô đi xuống và đưa vào trong.
Vì người giúp việc đã được thông báo trước, nên khi vừa vào nhà là đã có người đem theo khăn ấm cho cô.
Đi vào phòng cũ của cô thì trêи giường đã đặt sẵn một bộ quần áo mới.
Cô nhìn thấy liền thầm cảm thán, sao mà hôm nay hắn chu đáo một cách lạ thường.
Cô đi tới lấy bộ quần áo mới, và đi vào phòng tắm.
Nào ngờ Giang Mạc thế mà lại đi theo cô vào trong.
Cũng may cô sớm nhận thức được ý đồ của hắn, nên vội vàng đưa tay ra chặn lại.
Bị cô phát hiện mưu đồ của mình, vẻ mặt của hắn ỉu xìu, có chút thất vọng.
Cuối cùng đánh rón rén đi ra ngoài, cô nhìn thấy bộ mặt đó của hắn, bất giác lại cười lên.
Ngay cả cô cũng chẳng nhận ra là mình vừa cười.
Mười lăm phút sau, cô đã tắm rửa thay đồ sạch sẽ.
Cảm giác thoải mái hơn hẳn, lúc nãy đầu tóc của cô dính mưa, trông bết và rất rối.
Nhưng bây giờ đã gội đầu sạch sẽ, cảm giác như là mới được đi suối nước nóng vậy, rất thoải mái.
.