Đã được một tuần hơn, đến ngày Úc Noãn bắt đầu tháo băng, đón nhận màu sắc của thế giới đẹp đẽ này.
Dalziel hồi hộp nắm chặt lấy bàn tay to lớn của Giang Mạc.
Bản thân hắn vốn chẳng khá hơn gì con trai của mình.
Nhịp đập tim hắn trở nên loạn xạ, mồ hồi phủ đầy trán, thể hiện rõ sự lo lắng đến tột cùng của hắn.
Hai cha con chăm chú dõi theo từng động tác thao băng của Trịnh Nhân.
Từng lớp từng lớp vải nhẹ nhàng gỡ xuống.
Dần lộ ra đôi mắt xinh đẹp của Úc Noãn.
Đuôi mắt hằn lên một đường cong rõ đẹp.
Úc Noãn nhẹ nhàng hé mở đôi mắt, Giang Mạc và Dalziel cùng lúc tiến tới giường của cô.
Đến khi đôi mắt của cô mở ra hoàn toàn, Úc Noãn nhìn thấy lại thật rồi.
Nhìn hai người mình yêu thương nhất đang đứng trước mặt, nước mắt của cô chực chờ chảy xuống, cô bật khóc.
Giang Mạc cuống quít lai đến, ôm chặt cô vào lòng.
Lúc này Úc Noãn mấp máy môi, nói:
- Mạc, em thấy rồi, em thấy rất rõ.
Cô đặt hai bàn tay nhỏ của mình áp lên hai bên má của Giang Mạc.
Ngón tay dần di chuyển, lần theo sườn mặt cho đến chiếc mũi cao dọc của hắn.
Tiếp đến ngoan tay linh hoạt, uyển chuyển di đến đôi mắt của hắn.
Vốn trước đó nó chỉ là một đôi mặt đầy sắc lạnh, nhưng bây giờ sâu trong nó lại hiện rõ lên sự ấm áp tốt đẹp.
Giang Mạc xúc động vừa khóc vừa cười.
Dalziel đứng phía sau tự dưng cảm thấy bản thân có chút tủi thân, mẹ vừa nhìn thấy liền bị cha vồ tới rồi cứ thế hai người họ ôm ấp nhau, họ vô tình bỏ quên đi đứa con trai nhỏ bé này.
Nhóc bĩu môi tỏ ý hờn dỗi.
Úc Noãn nhìn thấy liền phì cười.
Buông Giang Mạc ra sau đó dang tay đón Dalziel.
Nhóc bắt được nhịp chạy ào tới, bay thẳng vào lòng của mẹ.
Úc Noãn vui mừng hôn lên trán, lên má của nhóc liên tục.
Giang Mạc ngồi cạnh không chịu thua, môi vểnh lên làm nũng, hắn cũng muốn được cô hôn như thế.
Hiếm thấy nét mặt làm nũng của hắn, Úc Noãn giở trò trêu ghẹo mặc kệ, tiếp tục cưng nựng Dalziel.
Bị cô làm lơ, hắn hờn giận, mặc cho cô có đồng ý hay không, hắn tiến nhanh tới hôn lên môi cô một cái chốc.
Cô xấu hổ vì bị hắn ăn đậu hủ ngay trước mặt con trai, đã thế còn có Trịnh Nhân và mấy y tá đang đứng ở trong phòng nữa.
May thay họ đều thức thời, Trịnh Nhân ho nhẹ một cái, sau đó liền cùng các y tá khác nhanh chân di chuyển ra bên ngoài, để lại cho gia đình nhỏ này một chút không gian riêng tư ấm áp.
Cô liếc xéo hắn một cái, rồi lại cười hạnh phúc.
Cả nhà ba người cuốn quít bên nhau, hai mẹ con nằm yên vị và cảm nhận độ ấm áp trong vòng tay rộng lớn của Giang Mạc.
…-----------------------------…
Hai tháng sau, điều mong chờ bấy lâu nay của Úc Noãn và Giang Mạc chính là một lễ cưới.
Hai người sắp chính thức về bên nhau, cùng nhau đính tên chung một sổ hộ khẩu.
Và còn có thể chính thức công khai đánh dấu chủ quyền với nhau.
Tại phòng dành riêng cho cô dâu, Úc Noãn mặc một bộ váy cưới trắng tinh, dáng váy là hình đuôi cá, bó sát vào hai bên eo, hông và đùi của cô, làm bật lên một đường cong chữ S, rất quyến rũ.
Úc Noãn đứng trước gương, mắt đắm đuối nhìn dáng vẻ lúc này của mình.
Thật đẹp…
Từ phía sau có tiếng bước chân tiến tới gần.
Úc Noãn nhìn vào gương, nhìn thấy Phương Dung xinh đẹp mặc chiếc váy phù dâu màu hồng nhạt tiến tới.
Phương Dung tiến tới, vuốt nhẹ mái tóc của cô, rồi giúp cô chỉnh trang lại váy cưới.
Sau đó nhìn lại một chút rồi cười nói:
- Hôm nay cậu rất đẹp.
Hãy hạnh phúc nhé.
Úc Noãn nở nụ cười rạng rỡ, gật đầu dứt khoát và nói:
- Ừm, cảm ơn cậu rất nhiều.
Suốt thời gian qua cậu vẫn luôn bên cạnh và an ủi mình, mình rất hạnh phúc vì được làm bạn với cậu đấy.
Nói xong, Úc Noãn liền thút thít muốn khóc.
Phương Dung nhanh chóng vỗ nhẹ vào mu bàn tay của Úc Noãn.
Giọng đầy hờn trách nói:
- Khờ quá, không được khóc, hôm nay là ngày vui cơ mà.
- Ừm.
Úc Noãn gật nhẹ đầu, sau đó cả hai người ôm chầm lấy nhau.
Cùng lúc đó, phía ngoài cửa vang lên tiếng gõ.
Âm thanh dịu hiền của Katia cất lên:
- Cô dâu xinh đẹp của tôi ơi, lễ cưới bắt đầu rồi kìa.
Úc Noãn và Phương Dung mở cửa đi ra ngoài.
Nhìn thấy thân người của cô gái xinh đẹp trước mắt, nhìn xuống là chiếc bụng to phình.
Hiện tại thì Katia đang mang bầu, tuy vậy vẫn không làm mất đi dáng eo mượt mà của Katia.
Úc Noãn nhìn Katia, hai người cùng trao cho nhau ánh mắt của sự hạnh phúc.
Thời gian cứ trôi qua, ai cũng đều có riêng cho mình một niềm hạnh phúc khác nhau.
Dù cho tất cả mọi người không phải ai cũng đón nhận được hạnh phúc.
Nhưng dù cho đó là may mắn hay bất hạnh, thì cũng không ai oán trách gì, ai cũng tự nguyện nhận lấy cái giá phải trả, chính là thứ được gọi là bất hạnh.
Dù thế, bất hạnh này cũng là một bất hạnh đẹp đẽ nhất trong cuộc đời của mình..