Nữ Phụ Nghịch Tập Khuynh Thành Độc Tiên

chương 196: thu phục mị anh

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

“Đây rốt cuộc là vật gì vậy?”

May mà những năm này Lâm Nguyệt ở giới tu chân có gặp qua không ít vật cổ quái kỳ lạ, cũng không nhận ra được quái vật đang hút máu trên cổ tay Hoàng Hương kia là vật gì nữa.

Vẻ mặt quái vật xấu xí dữ tợn khiến người ta chán ghét mãi, Lâm Nguyệt chưa từng thấy, hơn nữa biểu hiện của Hoàng Hương quá mức quỷ dị, thế mà lại dùng chính máu tươi của mình nuôi nấng con vật kia, rõ ràng quái vật ấy cũng chẳng phải vật tốt gì, mà là một vật tà ác.

Chẳng trách mà ở tại đây sau khi quỷ đồ xuất hiện, nàng cảm nhận được một hơi thở rét lạnh tà ác. Nghĩ đến đây, Lâm Nguyệt không còn lơi lỏng nữa mà đề phòng cảnh giác cao độ.

Mà nàng đang đắm chìm trong sự đề phòng cao độ, lại không để ý thấy Diêm Tinh Vân giờ phút này có vẻ mặt quái dị.

Diêm Tinh Vân từ sau khi quái vật kia xuất hiện, thì cứ liên tục nhìn thẳng quái vật kia, trên mặt lộ ra nụ cười như có như không, nhìn quái vật kia lại càng thêm khinh bỉ và khinh thường.

“Bảo bối, ăn ngon không?”

Giờ phút này Hoàng Hương thoạt nhìn khiến người ta cực kỳ sợ hãi, trên mặt bà ta lộ ra nụ cười vui vẻ cổ quái dữ tợn, mà ánh mắt nhìn về quái vật kia còn lóe lên tia sợ hãi, lại vừa xen lẫn tia dịu dàng khó nói, thoạt nhìn khiến người ta sởn cả tóc gáy.

Quái vật kia tựa như không nghe thấy lời nói dịu dàng của Hoàng Hương, nó như con khỉ cứ nằm trên cánh tay Hoàng Hương, chân tay ôm chặt lấy cánh tay, móng vuốt sắc nhọn thậm chí còn đâm sâu vào trong máu thịt Hoàng Hương, còn răng nanh dài của nó thì cắn chặt cổ tay Hoàng Hương không buông, cứ mút từng ngụm từng ngụm máu tươi, màu máu đỏ rỏ từ miệng nó xuống thoạt nhìn cực kỳ dọa người.

Theo quái vật kia cứ không ngừng hút máu, sắc mặt Hoàng Hương dần trở nên trắng bệch, nhưng rất nhanh, thấy bà ta cắn răng một cái, vỗ nhẹ lên quái vật kia, kêu lên, “Bảo bối, đi thôi, xé tan bọn chúng thành từng mảnh nhỏ! Giết chúng, ngươi muốn uống bao nhiêu máu cũng được…”

“Chi…”

Quái dị hơn là còn nghe hiểu cả lời Hoàng Hương nói, thả lỏng cổ tay cắn ra, phát ra tiếng thét chói tai khiến người sợ hãi, tiếng thét ấy cực kỳ chói tai, lại xen lẫn được hưng phấn khó nói ra lời.

Quái vật chậm rãi ngẩng đầu, nhìn sang phía Lâm Nguyệt.

Lúc này Lâm Nguyệt mới nhìn rõ bộ dáng thật của quái vật ấy, nhìn nó có vẻ giống khỉ mà không giống khỉ, giống người mà không phải mặt người, gươn mặt đó đều là thịt rữa thối nát, từng miếng thịt máu treo trên mặt, vốn chẳng phân biệt được rõ ngũ quan, mắt lạnh vừa nhìn, chỉ thấy miệng mở rộng có đầy răng sắc nhọn, và đôi mắt trắng dã.

Giờ phút này bị cặp mắt trắng dã quỷ dị kia nhìn thẳng, Lâm Nguyệt cảm thấy toàn thân lạnh lẽo, vô thức giơ Hương lưỡi đao trong tay lên cản trước mặt, đồng thời cũng bị bộ dáng quái vật kia làm cho chán ghét.

Có lẽ cảm giác được sự khó chịu trong lòng Lâm Nguyệt, Diêm Tinh Vân bất giác đưa tay lên nắm tay Lâm Nguyệt, nói khẽ, “Chỉ là một con mị anh nho nhỏ thôi mà, thứ này ngoài trông có vẻ tà ác chút, cũng không có chỗ nào lợi hại cả đâu”

“Huynh biết vật này sao?” nghe thấy Diêm Tinh Vân nói, Lâm Nguyệt vô thức hỏi.

“Ừ, thứ này vốn không nên xuất hiện ở đây, đoán chừng là bị mụ la sát kia không rõ dùng thủ đoạn tà ác gì mà lôi ra được, bé con, đừng sợ, cứ giao thứ này cho ta là tốt rồi…”

Diêm Tinh Vân khẽ nắm chặt lấy tay Lâm Nguyệt, nói nhàn nhạt ra.

“Nhưng mà…”

Lâm Nguyệt vẫn có chút không yên lòng, đang định hỏi lại, nhưng lúc này quái vật kia lại phát ra tiếng rít khiến người ta sợ hãi, đột nhiên như quỷ mị hư vô nhào tới Lâm Nguyệt.

Lúc quái vật kia nhào tới còn mang theo một luồng hơi thở hắc ám nồng nặc, nhiệt độ chung quanh trong nháy mắt bỗng giảm xuống, luồng hơi thở cực rét lạnh kia, coi như Lâm Nguyệt là tu sĩ linh căn băng cũng vẫn cảm thấy lạnh.

Gần như con quỷ vật đó tấn công trong nháy mắt, Lâm Nguyệt vô thức kéo Diêm Tinh Vân ra sau lưng mình, đồng thời theo thói quen giơ Hương lưỡi đao lên không trung hướng quái vật kia bổ tới!

Động tác Lâm Nguyệt cực nhanh, nhưng tốc độ quái vật kia còn nhanh hơn, gần như Lâm Nguyệt giơ Hương lưỡi đao lên trong nháy mắt, thì quái vật đó cũng quẹo trên không trung một cái, sau khi tránh đi công kích hoàn toàn, lại lần nữa đánh tới lâm Nguyệt.

Lâm Nguyệt kinh hãi, đợi khi nàng kịp phản ứng thì một mùi hôi thối nồng nặc ập tới, ngay sau đó gương mặt thối rữa ghê tởm xuất hiện trước mặt nàng, chỉ thấy bộ mặt ngập tràn thịt thối ấy run rẩy chút, ranh nanh dài nhọn nứt ra, gần như đang cười nhạo Lâm Nguyệt không biết tự lượng sức mình, đồng thời móng vuốt sắc bén với tốc độ không nhìn thấy đâm thẳng tới cổ Lâm Nguyệt!

Tốc độ quái vật này nhanh quá! Lâm Nguyệt quá sợ hãi, định lùi mạnh về phía sau thì đã không còn kịp nữa, hơn nữa nàng nghĩ tới sau lưng nàng còn có Diêm Tinh Vân nữa, lập tức không chút chần chừ, khóe môi cong lên cười vui vẻ giễu cợt.

Tính toán nếu nàng lui, hoặc có thể nhặt lại một mạng, nhưng Diêm Tinh Vân sau lưng nàng chỉ sợ cũng thành mục tiêu trong mắt quái vật, quái vật này có tốc độ quỷ dị như vậy, với tu vi hiện giờ của Diêm Tinh Vân, vốn không tránh khỏi!

Trong lòng tâm tình phức tạp trong nháy mắt nổi lên tức giận, Lâm Nguyệt thật sự vẫn chưa lùi nửa bước, ngược lại cắn răng một cái, trên khuôn mặt nhỏ tuyệt mỹ chợt lóe lên tia tàn nhẫn, đầu ngón tay chuyển một cái, đem hương lưỡi đao trong tay đâm mạnh về phía quái vật kia!

Cho dù chết, nàng cũng muốn kéo quái vật kia cùng chết, không có ai ở sau nàng bị thương, còn có thể toàn thân mà lui! Cho dù con quái vật quỷ dị này cũng không được!

Chỉ đáng tiếc, sau này nàng không cách nào bảo vệ Diêm Tinh Vân chu toàn được nữa, với tu vi hiện giờ của hắn, sau khi nàng mất, chỉ sợ cũng không chạy thoát khỏi độc thủ của nữ tu nguyên anh kia…

Nghĩ đến đây, trong lòng Lâm nguyệt bất giác có phần áy náy với Diêm Tinh Vân, thiếu niên này, bất kể là kiếp trước hay kiếp này, cuối cùng nàng nợ hắn rất nhiều…

Mà Hoàng Hương đứng cách đó không xa, thấy cảnh như thế, nhe răng ra cười dữ tợn, trong mắt lộ ra ác độc chưa từng có bao giờ!

“Bảo bối, giết chúng, giết chúng đi! Đi chết đi, con tiện nhân…”

Trên mặt Hoàng hương rốt cuộc không giấu được sự hưng phấn vui vẻ. Chỉ cần Lâm Nguyệt chết, tất cả mọi thứ trên người nàng sẽ là của bà ta, có thể dẫn tới Thú tìm đan xao động như thế, đan dược trên người nữ tu này nhất định là không thể tầm thường, mà những đồ tốt ấy, sẽ nhanh chóng thành của bà ta thôi…

Hoàng Hương càng nghĩ càng hưng phấn, càng không kìm được thét lên chói tai. Mắt thấy Lâm Nguyệt sắp rơi vào kết cục hương tiêu ngọc vẫn (chết), song đúng lúc này, trên mặt con quái vật đang đầy hưng phấn kia đột nhiên thét lên một tiếng thê lương tới chói tai.

Tiếng thét này cực kỳ chói tai, trong lòng Lâm Nguyệt cả kinh, động tác trên tay vô thức ngừng lại, ngya sau đó thấy một cánh tay ngọc thon dài vươn ra từ sau lưng nàng, hung hắn túm chặt cổ quái vật kia.

“Diêm Tinh Vân…”

Thấy cảnh như vậy, Lâm Nguyệt bất giác ngơ ngẩn cả người, vô thức kêu lên. Nhưng nàng vừa kêu xong, lại cảm thấy eo thon căng thẳng rồi được một tay thiếu niên ôm vào trong lòng, bên tai truyền tới giọng nói của thiếu niên nhàn nhạt mà đầy sủng ái, “Bé con, nàng ngoan ngoãn đứng bên nhìn là tốt rồi, lần này giao cho ta được chứ?”

Nhìn gương mặt tuấn tú nở nụ cười nhẹ nhàng của thiếu niên, lại nhìn thấy hắn đang nắm cái cổ quái vật đang không ngừng giãy giụa mặt đầy hoảng sợ thét lên chói tai không ngừng kia, trong lòng Lâm Nguyệt im lặng, theo bản năng gật đầu.

Mà Hoàng Hương thấy cảnh trước mắt này, nụ cười hưng phấn dữ tợn trên mặt chợt cứng lại, bà ta không thể tin nổi mở trừng mắt, nhìn chằm chằm con quái vật bị Diêm tinh Vân túm chặt như con gà con trên tay đang phát ra tiếng kêu chói tai thê lương tới cực điểm, “Không thể nào, ngươi, làm sao ngươi có thể bắt được bảo bối của ta thế?”

“Bảo bối sao? Ngươi nói là con Mị Anh này à?” Diêm Tinh Vân cười lạnh một tiếng, cặp mắt tím trong suốt kia nhìn lên người quái vật trong tay, mắt thoáng lóe lên tia tàn nhẫn, nói lạnh lùng, “Chỉ là một con MỊ Anh, mà dám ra dọa bé con ta sợ, ngươi có phải chán sống rồi không?’

Quái vật kia như cực sợ Diêm Tinh Vân vậy, toàn thân co rút thành một dúm, run rẩy không ngừng, giờ phút này lại nghe thấy lời Diêm Tinh Vân nói, càng run rẩy hơn, trong miệng càng thét lên những tiếng chói tai hơn.

“Ngươi nói là ngươi bị ép sao?” Diêm Tinh Vân đột nhiên cười lạnh, nói lạnh lùng, “Tốt lắm, ngươi nếu bị ép, vậy bổn tọa cho ngươi một cơ hội lấy công chuộc tội, ngươi giúp bổn tọa giết nữ nhân kia, bổn tọa liền tha cho ngươi một mạng”

Nghe Diêm Tinh Vân nói, quái vật kia thoáng do dự chút, rồi nhanh chóng hiểu gật gật đầu. Còn Lâm Nguyệt và hoàng hương không hẹn mà cùng biến sắc mặt.

Sở dĩ Lâm Nguyệt làm vậy chẳng qua là bị thủ đoạn hàng phục của Diêm Tinh Vân thấy kinh dị mà thôi, còn nàng thấy ngạc nhiên hơn là, con quái vật tên Mị Anh ấy lại rất sợ Diêm Tinh Vân.

Nhưng Lâm Nguyệt nghĩ lại, cũng nhanh nhớ tới lúc trước nàng ở trước đá tam sinh thấy cảnh kia, đồng thời cũng nhớ tới thân phận vốn có của Diêm Tinh Vân.

Nếu nàng đoán không nhầm, con quái vật tên Mị Anh này hẳn là thuộc về sinh vật Minh giới, còn Diêm Tinh Vân lại là phân thân của Minh Vương, thân phận vậy, chẳng trách mà làm con Mị Anh kia thấy sợ hãi mãi.

Nhưng nàng cũng thấy lạ, con Mị Anh này lợi hại như thế, cả nàng suýt nữa còn bị tổn thật nặng nề, với tu vi hiện giờ của Diêm Tinh Vân, hắn đến cùng đã dùng thủ đoạn gì để khống chế đối phương nhỉ? Chẳng lẽ là áp chế đẳng cấp trong truyền thuyết sao?

Không thể không nói Lâm Nguyệt xác thực đúng sự thật. Sở dĩ Diêm Tinh Vân có thể áp chế con Mị Anh này, quả thật là trên người hắn có hơi thở Minh Vương, Minh Vương là chí tôn Minh giới, ở Minh giới, quỷ vật như Mị Anh vậy, vốn cả tư cách liếc mắt nhìn hắn cũng không có, hơn nữa hơi thở Minh vương trời sinh chính là khắc tinh với loại quỷ mị cấp thấp này, con Mị Anh này gặp phải Diêm Tinh Vân, dĩ nhiên không tránh được mà chẳng có tý lực phản kháng nào.

Còn phần Hoàng Hương, giờ phút này vì lời Diêm Tinh Vân nói mà thấy hoảng sợ vô cùng, Mị Anh đó là trăm năm trước bà ta lấy được một quyển công pháp quỷ tu trong di tích có ghi lại bí thuật luyện chế mà thành.

Sau khi bà tay lấy được công pháp quỷ tu, vì không cách nào tu luyện được công pháp đã ghi lại, nên hết cách đành nghiên cứu bí thuật ghi trong đó, mà luyện chế ra Mị Anh này, ép MỊ anh cho mình sử dụng, ở cùng một chỗ bới bà ta luyện thuật ngự thú, vì thế bà ta liền chọn luyện chế Mị Anh.

Bản thể Mị Anh lúc bà ta vừa luyện ra ra chẳng qua chỉ là một đứa bé một tuổi, bà ta dựa theo trình tự bí thuật ghi lại, trước tiên đem đứa bé đói đến chết, sau đó ép hồn phách đứa bé ra, rồi đem hồn phách và thân thể ấy dùng bí pháp luyện chế mất mấy chục năm, sau đó lại dùng bí thuật đem hồn phách đứa bé ngập tràn oán khí cưỡng chế lần nữa vào trong cơ thể, sau đó lại dùng máu bản thân nuôi dưỡng, như vậy mới thật sự luyện chế ra được một Mị Anh vô cùng quỷ dị.

Chỗ đáng sợ của Mị Anh là, Hoàng Hương sau khi biết rõ tất cả, bà ta đã sớm luyện thành Mị anh, nhưng lại rất ít ép nó đối địch, vì bà ta mỗi lần ép Mị Anh, đều phải dùng lượng máu rất lớn, mới có thể ép buộc thành công, còn máu huyết tổn hại thế nào cũng sẽ làm tổn thọ và tu vi của bà ta, đây cũng là nguyên nhân ngay từ đầu bà ta không ép Mị Anh đối phó với Lâm Nguyệt.

Chỉ là sau này mấy con linh thú bà ta nuôi dưỡng cẩn thận tất cả đều chết trong tay Lâm Nguyệt, bà ta phẫn hận tới mức gần như mất đi lý trí, lại ham bảo vật trên người Lâm Nguyệt, vì thế mới phải gọi Mị Anh ra.

Chỉ là bà ta không thể nào ngờ được, bà ta cho là ra đòn sát thủ lớn nhất, không những không đối phó được với Lâm Nguyệt, ngược lại còn bị vị thiếu niên chỉ có tu vi Trúc cơ kỳ đó chế trụ dễ dàng, hơn nữa hiện giờ đối phương còn muốn dùng Mị Anh để đối phó lại với mình

Hoàng Hương cảm giác như mình bị điên mất rồi, nếu không phải tận mắt thấy cảnh này, bà ta vốn không thể tin nổi, thời gian qua mọi việc bà ta làm đều là những vũ khí bí mật rất thuận lợi, lại khinh địch bị một kẻ tiểu tu sĩ chỉ có Trúc cơ kỳ chế trụ, điều này sao được chứ?

Mà bà ta nghĩ nát cả đầu cũng nghĩ không ra thân phận thật sự của Diêm Tinh Vân, nhưng giờ cũng chẳng còn thời gian cho bà ta nghĩ nhiều, giờ phút này trong lòng bà ta chỉ còn lại tuyệt vọng và sợ hãi vô tận.

Bà ta vô cùng thấy hối hận bản thân như bị quỷ ám cứ theo dõi Lâm Nguyệt, lại càng hận lòng tham chính mình, tổn thất mấy con linh thú thì thôi đi, hay nói một cách chính xác là cả bà ta cũng có thể chết ở chỗ này nữa!

Đáng tiếc thế gian chẳng mua được thuốc hối hận, Diêm Tinh Vân cũng không cho bà ta có thời gian hối hận, ngay trong nháy mắt sắc mặt Hoàng Hương đột biến, Diêm Tinh Vân cười lạnh một cái, ném mạnh con Mị Anh về phía Hoàng Hương.

Mị Anh phát ra tiếng thét chói tai khiến người sợ hãi, thân ảnh như quỷ mị hư vô bổ nhào trên không trung, sau đó chẳng chút do dự bổ nhào vào hoàng Hương.

Tốc độ MỊ Anh cực nhanh, cả Lâm Nguyệt cũng không cản nổi huống chi là hoàng Hương chứ? Nhanh chóng hoàng Hương bị Mị Anh như quỷ mị tấn công phát ra từng tiếng kêu thê lương thảm thiết.

Theo tiếng bà ta kêu, trên người bà ta từng miếng máu thịt bị Mị Anh cắn xé xuống, toàn thân đầm đìa máu, nhìn cực kỳ kinh người.

Cũng không rõ trời sinh tính Mị Anh tàn nhẫn hay vì nịnh nọt diêm Tinh Vân nữa, Mị Anh vẫn không giết Hoàng hương ngay lập tức, mà không ngừng cắn xé thân thể bà ta, hút máu trong người bà ta, hoàng Hương nhanh chóng bị nhào nặn không còn hình người nữa.

Lâm Nguyệt và Diêm Tinh Vân dắt tay đứng một bên, vẻ mặt lạnh lùng nhìn hoàng Hương không ngừng giãy giụa kêu thảm thiết, trên mặt không chút ngạc nhiên.

Nàng không phải thánh mẫu, với kết cục thê thảm của hoàng Hương, chẳng có bất kỳ lòng thương hại nào, nữ nhân này nếu trước đã muốn giết nàng và Diêm Tinh Vân đoạt bảo, vậy cũng ắt bị giết là đáng thôi.

Với một kẻ muốn giết mình, cướp đồ và người mình, dĩ nhiên Lâm Nguyệt chẳng có tia đồng cảm tý nào.

Mắt lạnh nhìn hơi thở hoàng Hương càng ngày càng yếu, lại nhìn thân thể bà ta bị Mị Anh cắn xé tới mức chỉ còn bộ xương, nguyên anh vọt ra ngoài, lại bị Mị Anh túm được, chết oan uổng thẳng cẳng, vẻ mặt Lâm Nguyệt vẫn lạnh nhạt.

Hoàng Hương chết, bộ xương đẫm máu vẫn còn treo túi đựng đồ, có thứ đồ tốt, dĩ nhiên Lâm Nguyệt không bỏ qua, mặc dù Diêm Tinh Vân cũng chẳng thèm thích thú gì thứ trên người Hoàng Hương, nhưng hắn vẫn nhìn ra tâm tư Lâm Nguyệt, lập tức tâm niệm vừa động, định bảo Mị Anh mang túi đồ tới, thì đúng lúc này đột nhiên trên mặt biển thò ra môt xúc tua, trực tiếp cuốn lấy túi đồn của Hoàng Hương.

Một cảnh bất ngờ vậy khiến Diêm Tinh Vân giận dữ, định nói gì đó nhưng sắc mặt Lâm Nguyệt đứng cạnh biến sắc, kêu lên, “Cẩn thận!”

Cùng lúc đó, Diêm Tinh Vân chỉ thấy bả vai căng thẳng, bản thân mình thân bất do kỷ bị níu lại tựa tia chớp lùi lại phía sau, đồng thời Lâm Nguyệt giơ Hương lưỡi đao trong tay chém mạnh về phía sau một cái!

Ầm ầm!

Một tiếng nổ rung trời, Lâm Nguyệt chém một kích về phía mặt biển, khiến sóng dậy ngập trời. Diêm tinh Vân sau khi phục hồi lại tinh thần, áo lót lập tức thấy rùng mình, vừa rồi nếu không phải Lâm Nguyệt phản ứng nhanhm chỉ sợ lúc này thân thể của hắn đã bị xúc tua kia xuyên qua, đâu còn mạng nữa chứ!

Diêm Tinh Vân với chuyện sống chết không quan tâm, nhưng giờ hắn lại không muốn chết, bởi vì có Lâm Nguyệt bên cạnh, dĩ nhiên hắn không cam tâm cứ vậy mà chết đi, huống chi, lại chết trong tay một con yêu thú nữa!

Uất ức kiểu thế này, là Diêm Tinh Vân tuyệt đối không thể tha thứ, mà yêu thú kia đầu tiên là cướp đi túi đồ, hiện giờ lại đánh lén hắn, điều này đã chọc giận hắn hoàn toàn!

“Mị Anh!”

Ánh mắt Diêm Tinh Vân lạnh lẽo nhìn lên người yêu thú bạch tuộc khổng lồ trên mặt biển kia, trong mắt không giấu tia sát khí chút nào, lạnh lùng mở miệng.

Mị Anh hiện giờ thấy Diêm Tinh Vân nói gì nghe nấy, nghe giọng Diêm Tinh Vân, lập tức phát ra tiếng rít thê lương, trực tiếp hóa thành mị ảnh đánh thẳng tới yêu thú bạch tuộc kia.

Lâm Nguyệt ôm Diêm Tinh Vân, thần sắc nặng nề nhìn về phía mặt biển, chỉ mới vừa thấy mặt biển đang bình yên không gợn sóng, giờ phút này đã biến thành sóng lớn mãnh liệt, không rõ bắt đầu từ khi nào, trên Hải Vực đã xuất hiện chằng chịt vô số đủ loại yêu thú.

Những yêu thú kia gần như chật ních cả Hải Vực này, mặc dù trong đó có phần lớn là yêu thú cấp cấp, nhưng nhìn vậy cũng khiến người ta kinh hãi vô cùng.

Huống chi ở trong số yêu thú này cũng không thiếu nhưgnx yêu thú cao cấp, trong những yêu thú cao cấp này, còn có hai co có tu vi tương đương Lâm Nguyệt nữa!

Một con là yêu thú hình rùa nằm dưới biển, dù nó ẩn nấp rất sâu nhưng cũng không tránh được thần thức cảm ứng của Lâm Nguyệt, còn con khác, chính là con yêu thú hình bạch tuộc vừa đánh lén kia.

Nhìn yêu thú chằng chịt chung quanh, Lâm Nguyệt đã hiểu ra hai người đã bị nhưng yêu thú này vây lại, hơn nữa nhìn tổn thể, nhưng yêu thú này hình như có dự mưu cả, nếu không cũng không đánh lén như vừa rồi.

Tình huống hiện tại với hai người Lâm Nguyệt là cực kỳ bất lợi, mặc dù Mị Anh lợi Hại, song cũng chỉ có một mà thôi, còn những yêu thú kia mặc dù chỉ là đa số những yêu thú cấp thấp không có linh trí, nhưng số lượng quá nhiều, hơn nữa đã có hai con yêu thú cao cấp mở ra linh trí, bọn họ có muốn chạy trốn cũng trốn không thoát!

Giết, chắc chắn không giết hết, có trốn cũng không thoát! Lâm nguyệt mắt lạnh nhìn yêu thú chằng chịt dưới Hải Vực, trong đầu chuyển động nhanh, muốn tìm ra cách giải quyết.

Tâm tính Lâm nguyệt bền bỉ, tình cảnh càng nguy hiểm lại càng tỉnh táo, tinh thần cũng không bị nhân tố bên ngoài ảnh hưởng, đây cũng là chỗ của Lâm Nguyệt khiến người ta bội phục.

“Bé con, đừng sợ…”

Thấy Lâm Nguyệt trầm mặc không nói, không có bất kỳ động tác nào, Diêm tinh Vân cho rằng nàng đang sợ, bất giác ôm lấy nàng nhẹ nhàng, mắt tím lóe lên lạnh lùng nghiêm nghị và kiên định.

Hắn sẽ không để cho nàng có việc gì đâu, cho dù chết, hắn cũng muốn bảo vệ nàng chu toàn, chẳng cần bại lộ tung tích dẫn Diêm Sát tới.

Hiện giờ hắn chỉ hận, hận sao mình vẫn chưa khôi phục lại tu vi, nếu hắn mà khôi phục tu vi, cũng không để nàng phải lo lắng tới vậy…

“Ta không sợ…”

Lâm Nguyệt cũng không rõ trong lòng Diêm Tinh Vân có quyết định gì, ngược lại mắt lóng lánh nhìn xuống Hải Vực, môi hồng khẽ cong lên cười vui vẻ, đột nhiên nàng đè chặt tay Diêm Tinh Vân, nói, “Diêm Tinh Vân, ta đã có kế sách ứng đối đơn giản, những yêu thú này ta đã có cách ứng phó.

“Bé con, nàng…” Diêm Tinh Vân nghe vậy, hơi ngẩn ra, vốn định dùng mấy lời an ủi, sau đó kinh ngạc nhìn lâm Nguyệt, nói, “nàng, nàng bảo mình có cách à?”

“Đúng vậy!”

Đôi mắt trong như nước của Lâm Nguyệt phát ra ánh sáng chói mắt, giờ phút này nàng nhìn đẹp tới mức khiến cho người ta nhìn mà không dám rời mắt, chỉ nghe thấy giọng nàng chậm rãi thánh thót vang lên, nói ra đầy tự tin, “NHững yêu thú này mặc dù nhiều, nhưng phần lớn là yêu thú cấp thấp, chỉ cần nghĩ cách cuốn lấy hai con yêu thú cap cấp kia, thì ta có cách một lưới đem bắt hết đám yêu thú của chúng! Đến lúc đó không có những yêu thú cấp thấp này, lại có MỊ Anh tương trợ, muốn đối phó với hai yêu thú cấp cao kia cũng không khó!”

Nghe Lâm nguyệt nói, hai mắt Diêm Tinh Vân sáng ngời, bảo, “Ý nàng là….”

“Huynh đừng quên, ta là độc tu!” mắt lâm Nguyệt lạnh lùng nhìn về hướng trong Hải Vực có Mị Anh và yêu thú bạch tuộc đang đấu nhau, khóe môi cong lên cười lạnh, nói, “Những yêu thú cấp thấp này xuất hiện ở đây hẳn là bị những yêu thú cấp cao kia ép tới, hai con yêu thú cấp cao kia hẳn đã mở ra linh trí, chúng nó đoán chừng là muốn dùng những thứ này vây chúng ta, đã vậy, chúng ta cũng không cần phải đại khai sát giới làm gì, cứ để cho yêu thú này nếm thử mùi vị trộm gà còn mất nắm gạo (ý là mất cả chì lẫn chài, mất sạch sành sanh) xem sao!”

Truyện Chữ Hay