"Em đã học xong." Địch Quân Thịnh khóe miệng ý cười nồng đậm, ánh mắt sâu kín.
Giản Nhất Lăng ngẩng đầu nhìn về phía Địch Quân Thịnh.
"Đừng nhìn, em ngửa đầu như vậy, cổ không mỏi sao?"
Vóc dáng lùn, ngưỡng đến mỏi.
Giản Nhất Lăng vội vàng đem đầu thấp trở về.
Sau đó trên đỉnh đầu lại truyền đến một trận thấp thấp tiếng cười của Địch Quân Thịnh.
Bị chê cười..
Hai người lên sân nhảy nhẹ nhàng bắt đầu khiêu vũ.
Hai người dung mạo đều thập phần xuất chúng, lúc khiêu vũ càng hấp dẫn sự chú ý của những người khác.
Tần Du Phàm lần đầu tiên nhìn thấy Địch Quân Thịnh đối với một nữ nhân có kiên nhẫn như vậy.
Chuyện này đã không đơn giản là cùng một nữ nhân khiêu vũ một bài.
Hơn nữa vừa rồi lúc Địch Quân Thịnh hướng dẫn nữ nhân kia khiêu vũ, ánh mắt cùng động tác đều cực kỳ ôn nhu.
Tần Du Phàm xác định không phải chính mình nhìn lầm, xác thật là so với ngày thường thật ôn nhu.
Tần Xuyên cũng đang nhìn Địch Quân Thịnh cùng Giản Nhất Lăng khiêu vũ, Tần gia quản gia đi tới nói cho anh.
"Thiếu gia, ngài cũng nên đi mời một vị nữ sĩ nhảy một bài."
"Đã biết." Tần Xuyên nhíu mày một chút, tuy rằng không phải rất muốn, nhưng cũng không có cự tuyệt.
Anh biết rõ sau khi mình nhận tổ quy tông, liền yêu cầu phải đối mặt với những chuyện rườm rà này.
Mạc Thi Vận đứng trong đám người.
Tần Xuyên đột nhiên đi tới trước mặt cô, mời cô khiêu vũ.
Tần Xuyên cũng không nhớ rõ Mạc Thi Vận, chỉ là tùy ý mà ở trong đám người tìm kiếm một nữ nhân tuổi tác không sai biệt lắm.
Mà Mạc Thi Vận lại ở gần anh nhất.
Thình lình nhận được lời mời, Mạc Thi Vận sững sờ ở tại chỗ.
Vui mừng đến quá mức đột ngột.
Vẫn là Tiền thiếu phu nhân ở bên cạnh nhắc nhở, Mạc Thi Vận mới hồi phục tinh thần lại.
Sau đó cô duỗi tay ra, đặt ở trên tay Tần Xuyên.
Tần Xuyên đưa Mạc Thi Vận tiến vào giữa sân nhảy.
Tần Xuyên cùng Mạc Thi Vận đều biết khiêu vũ, hơn nữa đều khiêu vũ rất khá.
Tuấn nam mỹ nhân, dáng nhảy động lòng người, lập tức nổi bật hơn cả hai nhân vật tiêu điểm là Địch Quân Thịnh cùng Giản Nhất Lăng.
Mạc Thi Vận có một loại cảm giác mộng ảo không chân thật.
Cô nằm mơ cũng không nghĩ tới, chính mình thế nhưng sẽ cùng khiêu vũ một bài với Tần Xuyên.
Trong nháy mắt, cô cảm giác chính mình như dẫm lên một đám mây, trong lòng vui sướng tràn đầy.
Người chung quanh một bên xem một bên nhỏ giọng mà thảo luận.
"Nữ nhân cùng Tần thiếu gia khiêu vũ là ai vậy? Thật là xinh đẹp, như thế nào mà trước đây chưa từng gặp qua?"
"Không biết a, tôi cũng là hôm nay mới nhìn thấy lần đầu tiên. Xác thật thật xinh đẹp, hơn nữa khiêu vũ cũng thực giỏi, nhìn ra là được tu dưỡng rất cao, hẳn là thiên kim tiểu thư nhà ai đi."
"Có chút hâm mộ a, Tần thiếu gia tuấn tú lịch sự, cùng vị tiểu thư này thoạt nhìn rất là xứng đôi."
"Thật đúng, trai tài gái sắc cảnh đẹp ý vui, nhưng tôi còn có chút ghen tị."
"Mọi ngươi nói xem vì sao Tần thiếu gia lại mời cô ấy làm bạn nhảy?"
"Bởi vì cô ấy đẹp! Chị xem cô ấy đoan trang hào phóng, dáng nhảy hoa lệ động lòng người, tôi nếu là nam nhân tôi cũng sẽ mời cô ấy! Ngược lại, vị đại tiểu thư bên kia nhảy liền có điểm.."
Nhảy xong một khúc, mọi người từ giữa sân nhảy rời đi.
Mạc Thi Vận đang muốn mở miệng nói với Tần Xuyên cái gì, Tần Xuyên đã buông lỏng tay cô ra, bước nhanh hướng tới Giản Nhất Lăng.
Đem một chiếc hộp đã chuẩn bị sẵn đưa tới trước mặt Giản Nhất Lăng.
"Cảm ơn cô."
Tần Xuyên trước kia không có điều kiện kinh tế, không có cách nào tặng cho Giản Nhất Lăng lễ vật quý trọng.
Nhưng anh vẫn luôn nhớ rõ ân tình của Giản Nhất Lăng.
Gần nhất vài lần anh đi viện nghiên cứu thăm mẹ anh đều không có gặp được Giản Nhất Lăng.