Vì tin tưởng em gái, cậu cũng muốn làm cho chính mình mau chóng tốt lên.
"Anh không cần có áp lực tâm lý, em có thể hiểu." Giản Nhất Lăng nói.
"Được, anh nghe em." Những lo lắng trong lòng Giản Duẫn Mạch được giải tỏa.
"Ân, anh là một bệnh nhân ngoan ngoãn."
Nói xong, Giản Nhất Lăng đem một chiếc huân chương nhỏ trong hộp sắt gắn lên trên tay áo của Giản Duẫn Mạch.
Tiểu Nhất Lăng năm tuổi thích gắn huân chương cho các thành viên trong nhà như một phần thưởng cùng khen ngợi của cô bé đối với họ, mọi người cũng hùa theo cô bé, đùa với cô bé, đều lấy việc được cô bé gắn huân chương làm vinh dự.
Giản Duẫn Mạch nhìn trên tay áo chiếc huân chương không còn phù hợp với tuổi tác của cậu, trên mặt lại hiện ra cao hứng hơn so với việc ở giới khoa học được giải thưởng lớn, thỏa mãn tươi cười.
Đây là em gái tán thành cậu, một phương thức dỗ dành cậu.
Một lát sau, Giản Duẫn Mạch ôn nhu đối Giản Nhất Lăng nói, "Tiểu Lăng, anh hai sẽ không khuyên em tha thứ cho Tiểu Náo, bởi vì anh hai không có tư cách làm như vậy, những người khác đều không có tư cách làm như vậy. Anh hai chỉ muốn em luôn vui vui vẻ vẻ, không phải chịu thương tổn."
Giản Duẫn Mạch lại tiếp tục nói, "Anh hai tạm thời không có rời đi trong lúc này, em không sợ anh liền không đi nữa, anh sẽ ở lại với tiểu công chúa của chúng ta, không thể để sói con bên ngoài ngậm đi mất."
"Không có sói con."
"Nha đầu ngốc, có thể bị em liếc mắt một cái liền nhìn ra là sói con, vậy không phải là sói con rồi."
"Em không ngốc."
"Vậy anh ngốc được không?" Giản Duẫn Mạch cười nói.
"Cũng không tốt."
"Nhưng nếu có sói con tới ngậm, tính khí của anh có khả năng khống chế không được, đến lúc đó nếu anh đánh người hay quăng ngã đồ vật, em không được sợ anh nha, không cho nói hình tượng anh trai đều tan biến."
"Được."
Nhà sát vách, hôm nay nghênh đón một nhân vật thập phần đặc biệt.
Vu Thuyết cùng Vu Hi ngồi nghiêm chỉnh, thở mạnh cũng không dám.
Ở trước mặt bọn họ, là một vị lão giả đang đối với Địch Quân Thịnh tận tình khuyên bảo.
"A thịnh a! Con nói con đã lớn như vậy rồi, như thế nào liền không thể đối với nữ hài tử nhiều thêm một chút hứng thú vậy?"
Lão giả không phải người nào khác, chính là gia gia của Địch Quân Thịnh, Địch gia lão gia tử.
Lão gia tử thân hình thon gầy, mặc trên người một bộ đồ màu xám đậm mộc mạc, lại thập phần uy nghiêm.
"Gia gia cũng đã lớn tuổi như vậy rồi, như thế nào không tìm cho chính mình một người bạn già đi?"
Địch Quân Thịnh dựa vào trên sô pha, bộ dáng lười biếng, đối với lời nói của Địch lão gia tử, anh có vẻ không chút để ý, một bộ dáng vào tai này ra tai kia.
"Con nói bậy cái gì đó! Ta đang chờ con sinh cho ta tằng tôn tử đây!" Địch lão gia tử tức giận Địch Quân Thịnh đến mức râu cũng dựng lên.
"Vậy gia gia tìm nhị thúc đi, ông ấy tuổi này cho gia gia thêm mấy đứa cháu béo ú cũng không phải vấn đề gì lớn."
Địch Quân Thịnh giọng điệu quen thuộc, ngữ khí lười biếng, cùng Địch lão gia tử lo lắng vô cùng hình thành hai hình ảnh đối lập.
"Hai người chúng ta sao cứ phải tung tú cầu như vậy!" Vấn đề ném qua rồi lại ném lại, dù sao cuối cùng ai cũng không chịu tìm đối tượng!
Đáng thương Địch gia bọn họ người ít, cả nhà cũng chỉ có ba nam nhân.
"Cái này gọi là đá bóng." Địch Quân Thịnh sửa cho đúng.
Quả nhiên Địch lão gia tử không có cách nào cùng tôn tử của mình giảng đạo lý, cùng anh nói chỉ khiến cho ông thêm một bụng hỏa khí.
Địch lão gia tử quay đầu sang bên cạnh hỏi Vu Hi, "Tiểu tử này, không phải nói ngươi giới thiệu cho hắn một tiểu cô nương sao? Ngươi không phải trả lời ta đã có một người, ở chung còn rất vui không phải sao?"
Vu Hi trái tim đều sắp lạnh, anh biết chuyện này sớm hay muộn gì cũng bị Địch lão gia tử trách hỏi, nhưng không biết ngày này đến nhanh đến như vậy.
Ai có thể nghĩ đến đại danh đỉnh đỉnh uy danh lan xa Địch lão gia tử thế nhưng vì thúc giục cháu mình kết hôn mà tự mình từ kinh thành chạy tới thành phố Hằng Viễn.