Ban đêm, Giản Nhất Lăng ngủ đến một nửa thời điểm đột nhiên tỉnh, là nằm mơ nên bừng tỉnh.
Lại là cái giấc mơ kia, đây là lần thứ ba cô mơ thấy cùng một cảnh trong mơ.
Giản Nhất Lăng đẩy cửa phòng kiểu Nhật ra, nhìn về phía sân nhỏ tràn ngập phong cách Nhật.
Sân nhỏ rất là lịch sự tao nhã, giờ phút này ánh trăng dừng ở mặt trên, chiếu đến toàn bộ sân sáng trưng.
Ở sân nhỏ, Giản Nhất Lăng thấy được không biết vì cái gì cũng không ngủ được Địch Quân Thịnh.
Giản Nhất Lăng đi qua.
Nhìn thấy Giản Nhất Lăng ăn mặc một thân kimono ra tới, Địch Quân Thịnh có chút ngoài ý muốn.
"Em như thế nào cũng không ngủ?" Địch Quân Thịnh hỏi Giản Nhất Lăng.
"Anh không cho tôi học làm con thỏ, chính mình lại học." Giản Nhất Lăng nhỏ giọng lên án Địch Quân Thịnh, đây là cách làm "Khoan dung với chính mình mà nghiêm khắc với người khác".
Địch Quân Thịnh cười khẽ, "Em không biết rằng sói đều là ngày ngủ đêm thức sao?"
"Chưa thấy qua con sói nào yếu ớt như vậy." Giản Nhất Lăng ăn ngay nói thật.
"Em nói gia yếu ớt?" Địch Quân Thịnh trong ánh mắt lộ ra ánh sáng nguy hiểm.
"Ân." Giản Nhất Lăng không có bị khí thế của anh dọa sợ.
Địch Quân Thịnh phát hiện chính mình thế nhưng vô pháp cùng cái tiểu nha đầu nghiêm túc này cãi cọ.
Thôi được rồi, sói yếu ớt thì sói yếu ớt đi.
Giản Nhất Lăng hỏi Địch Quân Thịnh, "Vì cái gì không ngủ?"
Địch Quân Thịnh ánh mắt dừng ở sân nhỏ, "Ba mẹ em đã tới nơi này."
Câu trả lời này nằm ngoài dự đoán của Giản Nhất Lăng.
Hóa ra Địch Quân Thịnh theo chân bọn họ cùng nhau tới cái sơn trang suối nước nóng này, còn có như vậy một tầng ý nghĩa.
Giản Nhất Lăng nhìn Địch Quân Thịnh dưới ánh trăng, mơ hồ giống như thấy được cất giấu ở trong mắt anh sự cô độc cùng cô đơn.
"Không cần khổ sở." Giản Nhất Lăng sẽ không an ủi người.
Địch Quân Thịnh cười nhạo một tiếng, "Em là đang quan tâm gia sao?"
Địch Quân Thịnh hỏi xong liền đoán được Giản Nhất Lăng hơn phân nửa sẽ nói không phải, nha đầu này vẫn luôn đều thành thật như vậy, có một nói một, liền anh yếu đuối cũng đều có thể nói thẳng ra, tuyệt không sẽ vì an ủi anh mà lừa anh nói rằng cô là quan tâm đến anh.
"Ân."
Giản Nhất Lăng nói ra câu trả lời khẳng định, là ngoài dự đoán của Địch Quân Thịnh.
Địch Quân Thịnh đột nhiên quay đầu lại nhìn về phía Giản Nhất Lăng.
Ánh trăng dừng ở khuôn mặt trắng nõn nhỏ nhắn này, biểu tình ở trên mặt cô, bao gồm ánh mắt của cô, anh đều nhìn đến rõ ràng.
Một tiếng trả lời khẳng định này, ở trong tim Địch Quân Thịnh tựa hồ có một hòn đá nho nhỏ thả vào.
Địch Quân Thịnh sống mười chín năm, nghe qua vô số lời nói quan tâm an ủi.
Duy độc nhất một tiếng này, đơn giản nhất, trực tiếp nhất, cũng làm anh cảm giác là chân thành tha thiết nhất.
Bao nhiêu người quan tâm anh là bởi vì anh là người cháu duy nhất của Địch gia.
Lại có bao nhiêu người quan tâm anh, là sợ hãi anh chết sẽ mang cho bọn họ tai ương.
Ở trong mắt những người đó, anh không phải Địch Quân Thịnh, anh là một trái bom hẹn giờ làm cho bọn họ cảm thấy sợ hãi mà thôi.
Mà Giản Nhất Lăng, chỉ là đơn giản, thuần túy là quan tâm anh.
"Tiểu nha đầu, em có biết hay không, em hiện tại không quay về phòng của em ngủ, em liền hoàn toàn biến thành con thỏ."
Giản Nhất Lăng nghi hoặc mà nhìn Địch Quân Thịnh.
Không hiểu lắm ý nghĩa của câu nói này.
"Mau trở về." Địch Quân Thịnh thúc giục Giản Nhất Lăng.
"Vậy anh cũng sớm một chút trở về." Giản Nhất Lăng nói.
Sau đó thật sự cô quay về phòng của mình.
Địch Quân Thịnh nhìn Giản Nhất Lăng vào phòng, nhìn cô đóng lại cửa phòng.
Sau đó lại ở đình viện đứng hồi lâu.
Không biết vì sao, tâm tình tốt lên không ít.
Mấy người Giản gia ở trong sơn trang suối nước nóng hai ngày một đêm, trong lúc đó bọn họ ngâm suối nước nóng, ăn thức ăn ngon và ngắm phong cảnh.
Tuy rằng ngẫu nhiên vẫn là sẽ có một chút nho nhỏ xấu hổ, tuy rằng Giản Duẫn Náo không có thể tìm được cơ hội đền bù cái gì, nhưng về cơ bản vẫn là thực không tồi thực vui vẻ.