Giản Vũ Mân cùng Giản Vũ Tiệp một phen bắt được Vu Hi, bắt đầu đối với Vu Hi nghiêm hình tra tấn.
"Vu Hi, sao lại thế này? Có phải hay không có người chơi lưu manh?" Giản Vũ Mân một bộ dáng cùng biểu tình hung ác muốn giết người.
"Đúng vậy! Vu Hi anh thành thật nói đi." Giản Vũ Tiệp nắm nắm tay, một bộ dáng muốn đánh người.
Hai anh em một trái một phải giữ lấy Vu Hi, làm cho anh nếu không thành thật nói ra, liền sẽ đánh anh một trận.
"Không phải a, là Nhất Lăng muội muội chủ động!" Vu Hi vội vàng giải thích.
"Cậu nói cái gì? Cậu ở đây nói hươu nói vượn cái gì hả?" Giản Vũ Mân trực tiếp khóa cổ Vu Hi lại, vẻ mặt hung ác.
"Là thật sự, là Nhất Lăng muội muội kêu Thịnh gia cởi áo a.."
Trời xanh làm chứng, lời Vu Hi anh nói chính là sự thật! Vô cùng xác thực!
"Sẽ không đâu! Nhất Lăng muội muội mới sẽ không hiếm lạ muốn nhìn dáng người của cậu ta đâu!" Giản Vũ Mân kiên định mà nói.
"Đúng vậy đúng vậy!" Giản Vũ Tiệp lập tức tán thành.
Muội muội không phải là bị cái tên hỗn đản đó lừa chứ?
Chẳng lẽ cậu ta là bạn trai?
Không thể không thể, tuyệt đối không thể!
"Không có không có, Nhất Lăng muội muội không có hiếm lạ dáng người của Thịnh gia." Vu Hi nhanh chóng giải thích, "Là Thịnh gia bị thương, Nhất Lăng muội muội hỗ trợ xử lý miệng vết thương."
Nguyên lai là xử lý miệng vết thương mới nhìn đến dáng người.
Những lời này thành công làm hòa hoãn cảm xúc của hai anh em Giản Vũ Mân và Giản Vũ Tiệp.
Còn tốt còn tốt, cải thảo nhà mình không có bị làm nát.
Nhưng cho dù có nguyên nhân gì, rốt cuộc vẫn làm cho em gái của bọn họ nhìn thấy được, như cũ là không quá thoải mái.
Cho nên ánh mắt hai anh em nhìn về phía Địch Quân Thịnh, so với phía trước càng thêm có địch ý.
Cách một màn trúc Nhật, một bên khác của suối nước nóng, Giản Nhất Lăng có thể tinh tường nghe được thanh âm nói chuyện của bọn người Giản Vũ Mân.
Mọi người vừa cười vừa nói, loại cảm giác náo nhiệt lại thân mật này, Giản Nhất Lăng chưa từng trải qua.
Cảm giác như vậy, giống như.. khá tốt.
Trước khi trời tối, hai vợ chồng Giản Thư Hình và Ôn Noãn cùng với hai người con trai rốt cuộc cũng chạy tới sơn trang suối nước nóng.
Lúc bọn họ tới nơi, mấy người Giản Nhất Lăng vẫn đang ngâm mình ở suối nước nóng, cho nên bọn họ chỉ thấy được Giản lão gia tử, Giản lão phu nhân và Giản Duẫn Mạch.
Mặc dù Giản Duẫn Mạch đã nói trong khoảng thời gian ngắn đừng để anh nhìn thấy Giản Duẫn Náo, nhưng hai anh em vẫn là gặp được nhau.
Kết quả là, Giản Duẫn Náo bị Giản Duẫn Mạch đánh ngã xuống đất.
Trong căn phòng kiểu nhật của sơn trang suối nước nóng, Giản Duẫn Náo ngã trên mặt đất, Giản Duẫn Mạch nắm tay hung hăng mà nện ở trên người cậu.
Luôn luôn ôn nhuận như ngọc, dịu dàng nhã nhặn Giản Duẫn Mạch, lần đầu tiên đối với em trai của mình động thủ.
Giản Duẫn Thừa liền ở bên cạnh, anh cũng không có ngăn cản.
Giản Duẫn Náo cũng không có phản kháng, tùy ý để nắm tay của Giản Duẫn Mạch đánh vào trên người mình.
Mà Giản Duẫn Mạch tránh đi bàn tay bị thương của cậu, đột nhiên hướng lên trên mặt đánh vài quyền.
Hóa ra trước đây anh không phải không có tức giận, mà chỉ là ẩn nhẫn.
Sau khi đánh hai quyền, Giản Duẫn Mạch trên cao nhìn xuống Giản Duẫn Náo đang bị anh ấn dưới sàn nhà.
Rốt cuộc cũng là người em trai yêu thương của mình, chung quy không có cách nào đánh nặng tay.
"Anh hai, anh đánh đi, anh lại đánh em thêm mấy cái đi." Giản Duẫn Náo cam tâm tình nguyện để Giản Duẫn Mạch đánh mình.
So với việc bị anh hai đánh, dáng vẻ Tiểu Lăng không cáu gắt không tức giận còn làm cậu thêm khó chịu.
Đúng vậy, cáu gắt là bởi vì để ý.
Không thèm để ý mới có thể xa cách lạnh nhạt, mới có thể mất đi sự ấm áp trước kia.
Giản Duẫn Mạch buông tha Giản Duẫn Náo, đứng dậy.
Giản Duẫn Thừa đem Giản Duẫn Náo đỡ lên, sau đó đối với Giản Duẫn Mạch nói, "Nếu em đánh em ấy xong mà chưa hả giận, tiếp theo em có thể đánh anh, anh so với em ấy cũng sai không ít."