Vốn dĩ mười ngàn tệ là lời hứa bằng miệng, không có ràng buộc hợp đồng nên chủ nhà muốn thì mới cho thêm.
"Mẹ, bây giờ mẹ đang ở đâu?"
"Mẹ vừa thu dọn đồ đạc xong, giờ đang đứng ở trước cửa biệt thự của Giản gia.
Mạc Tuệ Cầm được Giản Duẫn Thừa yêu cầu dọn ra khỏi nhà, không cho bà ở thêm một ngày nào, một thời gian để bà sắp xếp cũng không có.
Khi Mạc Tuệ Cầm làm ở trong nhà Giản gia, Giản gia cũng rất chiếu cố hai mẹ con bà, bà không phải tốn tiền thuê nhà, họ không có nghĩa vụ phải thông báo trước việc cho nghỉ việc và cho thời gian để họ tìm chỗ ở mới.
Mạc Tuệ Cầm bây giờ đang đứng trước cánh cổng sắt lớn của biệt thự Giản gia, kéo theo những chiếc túi lớn.
" Không có xe sao? Để con gọi xe cho mẹ. Không có nhiều xe buýt ở gần biệt thự Giản gia. "
" Không phải, mẹ muốn đợi thêm một chút nữa. Mẹ muốn đợi tiên sinh và phu nhân trở về. Mẹ muốn hỏi tiên sinh và phu nhân một chút. "
Bây giờ trong biệt thự của Giản gia chỉ có một mình Giản Duẫn Thừa, Mạc Tuệ Cầm không nhìn thấy vợ chồng Giản Thư Hình và Ôn Noãn.
" Mẹ. "Mạc Thi Vận cảm thấy trong lòng chua xót.
Mẹ như vậy chính là đang ôm một tia hy vọng.
Mạc Thi Vận muốn thuyết phục bà ấy từ bỏ, nhưng cô không thể nói ra bất cứ điều gì.
Cô ấy không thể làm bất cứ điều gì bây giờ, cô ấy thậm chí còn không có tự tin để thuyết phục mẹ mình từ bỏ.
Khuyên mẹ mình từ bỏ, cô cũng không thể cấp cho bà một đường lui.
" Thi Vận, sau khi tan học.. con không cần về đây. "Mạc tẩu tâm trạng chua xót nói.
Nghĩ rằng sau khi con gái đi học về, không thể an tâm ở trong một căn phòng ấm áp để làm bài tập, Mạc tẩu liền thấy bản thân mình vô năng.
" Mẹ ơi, mẹ đừng sợ, không sao đâu. Chúng ta đã từng trải qua những ngày cực khổ nhất rồi, bây giờ cũng chưa tính là gì nữa. Tối nay chúng ta ở khách sạn, ngày mai mẹ bắt đầu tìm phòng ở, rồi sau đó tìm việc làm, mọi chuyện sẽ tốt hơn thôi. "
Mạc Thi Vận đã cố gắng hết sức để an ủi Mạc tẩu.
" Mẹ biết rồi, mẹ sẽ. "
Mạc Thi Vận nhìn thời gian, không thể tiếp tục nói chuyện với Mạc tẩu," Mẹ, bạn học vẫn đang đợi con, con phải cúp máy trước. "
" Được, được rồi, con hãy lo việc học của con trước đi. "
Mạc Thi Vận gác lại cuộc nói chuyện với Mạc tẩu và quay trở lại căng tin, Chu Toa đã ăn xong và đang đợi cô.
" Sao vậy? Có chuyện gì sao? "Chu Toa quan tâm hỏi.
" Không có việc gì. "Mạc Thi Vận không định nói với Chu Toa bất cứ điều gì về gia đình mình.
Sau khi tan học, Mạc Thi Vận trở về ngôi biệt thự quen thuộc với mình.
Trước cửa biệt thư, Mạc tẩu vẫn đứng đó, với vài chiếc vali và túi ni lông chất đầy hành lý.
" Mẹ.. "
Nhìn thấy Mạc tẩu đứng trong gió lạnh, Mạc Thi Vận không khỏi thấy đau buồn.
Cô lao tới và ôm chầm lấy mẹ.
" Thi Vận! Mẹ xin lỗi, mẹ xin lỗi.. "
Mạc tẩu nhìn thấy con gái mệt mỏi trở về sau một ngày đến lớp, cảm thấy rất có lỗi.
" Mẹ, con không sao."Mạc Thi Vận cố chịu đựng nỗi đau trong lòng và không thể hiện ra ngoài để làm cho mẹ cô cảm thấy tốt hơn.
Lúc này, xe đi đón Giản Duẫn Náo của Giản gia đã trở về.
Giản Duẫn Náo được đón bằng xe riêng lẽ ra phải về đến nơi sớm hơn Mạc Thi Vận, người đã quay về bằng xe buýt, nhưng cậu ấy đã yêu cầu người lái xe đưa mình đi một vòng đến nhà cũ của Giản gia rồi mới quay về biệt thự.
Khi xe chạy đến, cánh cửa sắt lớn của biệt thự Giản gia tự động mở ra.
Cùng lúc đó, Giản Duẫn Náo trên ghế sau xe mở cửa ra, vừa lúc tầm mắt của cậu chạm đến tầm mắt của Mạc Thi Vận cũng đang nhìn vào trong xe.
Giản Duẫn Náo nhìn thấy Mạc tẩu và Mạc Thi Vận, cũng như những túi hành lý lớn dưới chân họ.
Giản Duẫn Náo cau mày, sau đó thu hồi ánh mắt.