Giản gia Khâu Di Trân không đủ khả năng trêu vào, nhưng vẫn có thể chọc vào một người nhà giàu mới nổi.
Khâu Di Trân bắt đầu suy nghĩ về điều đó.
Mặc dù bạn cùng bàn của Giản Nhất Lăng bối cảnh đơn giản, nhưng cô ta thực sự muốn ra tay và không thể để lại bất kỳ dấu vết nào.
Vấn đề này trước tiên vẫn cần phải được cân nhắc cẩn thận, và nghĩ ra cách để không chọc đến bản thân.
Khâu Di Trân rất rõ ràng rằng cô ta không bao giờ được để lộ bản thân.
Hai sự việc vừa rồi đã khiến cha cô ta trừng phạt cô ta rất nặng, nếu cô ta lại gặp rắc rối, sự trừng phạt của cha cô ta chắc chắn sẽ nghiêm khắc hơn, và khi đó thì những ngày tháng trôi qua của cô ta thật không yên ổn.
Chủ nhật này là thời gian dự kiến phẫu thuật cho Giản Duẫn Náo.
Vào thứ Bảy, Giản Nhất Lăng đã đến bệnh viện trước một ngày để kiểm tra lần cuối cho Giản Duẫn Náo trước khi phẫu thuật.
Các cuộc kiểm tra khác luôn được thực hiện bởi những người khác trong viện, nhưng xác nhận cuối cùng trước khi phẫu thuật vẫn là yêu cầu Giản Nhất Lăng trực tiếp đến.
Để việc phẫu thuật diễn ra thuận lợi, hơn nữa Giản Nhất Lăng còn rất nhiều việc phải làm, Giản Nhất Lăng dự định sẽ ở lại viện qua đêm vào tối thứ bảy.
Nhưng Giản Nhất Lăng, mười lăm tuổi, chắc chắn sẽ khiến Giản lão phu nhân lo lắng khi không về nhà trong đêm.
Vì vậy, Giản Nhất Lăng đã gọi cho anh họ của mình là Giản Vũ Mân và nhờ anh ấy giúp đỡ.
Khi Giản Vũ Mân nghe tin Giản Nhất Lăng sẽ qua đêm bên ngoài và không về nhà, anh ấy dứt khoát không đồng ý.
"Không, em không thể qua đêm bên ngoài. Anh có thể mua cho em thức ăn ngon, chọc cho em vui vẻ, hát cho em nghe, mọi thứ khác đều được, nhưng ở bên ngoài qua đêm là hoàn toàn không thể."
"Có, có chính sự." Giản Nhất Lăng thanh minh rằng mình không phải ở bên ngoài chơi.
Lần đầu tiên cùng người khác đưa ra thỉnh cầu như vậy đã có một chút bối rối, có chút khẩn trương.
Vì thế nói chuyện lại càng thêm lắp bắp.
"Có chính sự cũng không được, dù thế nào đều không được, em mới mười lăm tuổi, phải về nhà trước chín giờ tối!"
Giọng điệu của Giản Vũ Mân rất nghiêm túc.
Giọng của Lạc Huân vang lên trong điện thoại.
Anh ấy đang bên cạnh Giản Vũ Mân nghe lén cuộc gọi của Giản Vũ Mân với Giản Nhất Lăng vào lúc này, "Cái gì về nhà trước giờ chứ, buổi tối là không được ra cửa? Vũ ca, anh có phải là anh trai không vậy?"
"Đúng vậy, Lạc Huân nói đúng, em không nên ra ngoài vào buổi tối!" Giản Vũ Mân dứt khoát áp dụng đề nghị của Lạc Huân.
"Vâng, em biết." Giản Nhất Lăng chỉ có thể bỏ cuộc.
Giọng nói của La Tú Ân từ phía sau, "Nhất Lăng muội tử, chị nghĩ anh của em nói có lý. Buổi tối em nên ngủ một giấc thật ngon, không cần thiết phải ở trong viện."
Trình Dịch, người ngồi đối diện với Giản Nhất Lăng, phá đám, "Nhất Lăng muội tử, Ân tỷ đã ở sau lưng em nghe trộm một hồi lâu."
La Tú Ân không chỉ nghe thấy giọng của Giản Vũ Mân, mà còn nghe được giọng của cún con tiểu khả ái Lạc Huân.
"Trình Dịch, da cậu lại ngứa rồi sao?"
"Không không, tôi còn rất nhiều việc trên tay. Ân tỷ, chị tiếp tục đi."
Trình Dịch nhanh chóng nhìn xuống màn hình của mình, giả vờ như mình chỉ là một người qua đường không biết gì.
Phòng bệnh của Giản Duẫn Náo, cậu ấy đã ở trong phòng bệnh này vài ngày nay, chỉ có sách là bạn đồng hành mỗi ngày, tránh xa điện thoại di động và máy tính cũng như tránh xa những tiếng ồn ào bên ngoài.
Cậu ấy không thực sự thích những người náo nhiệt, vì vậy sự im lặng này không khó đối với cậu ấy.
Cái khó là trung dược phải uống hàng ngày.
Cậu có từng nghi vấn qua, cậu không hiểu tại sao Viện Nghiên cứu Y học Tuệ Linh lại cho cậu ấy uống trung dược.
Những lời giải thích mà bác sĩ ở viện đưa ra khiến cậu không thể phản bác.
Bác sĩ cho biết, việc quan trọng của họ là phải điều tiết cơ thể của cậu để thể trạng phù hợp hơn với việc phẫu thuật.