Nhìn về phía chủ nhiệm giáo dục, nụ cười của Tần Thế Hiên chuyển từ dịu dàng tốt bụng sang châm chọc.
Giản Nhất Lăng nhìn chủ nhiệm giáo dục, giọng nói không lớn, bình tĩnh thong dong nhưng lại đặc biệt ngưng trọng, "Em không biết Lý lão sư đang nói cái gì."
"Giản Nhất Lăng, em đây là thái độ gì vậy? Em nhanh chóng thú nhận lỗi lầm của mình với tôi. Trình độ của em, sao đứng vị trí thứ nhất này được, em không thấy lương tâm cắn rứt sao?"
"Không cắn rứt. Lão sư nếu có chứng cứ thì nói tiếp, nếu không có chứng cứ thì tức là vu khống." Giản Nhất Lăng phản bác dứt khoát, lãnh đạm.
"Thầy vu khống em như thế nào? Thầy.."
Tần Thế Hiên nói với giọng điệu kiên quyết và chắc chắn, vì Giản Nhất Lăng mà chứng minh, "Chủ nhiệm, học sinh này nói không sai. Cô ấy không gian lận. Học viện của chúng tôi có thể làm chứng cho cô ấy. Nếu chủ nhiệm có bất kỳ nghi ngờ nào, ông có thể chất vấn học viện của chúng tôi. Rốt cuộc, nếu học sinh này đạt kết quả tốt bằng cách gian lận, thì học viện chủ quản của chúng tôi sẽ chịu trách nhiệm, người phụ trách tôi lại càng đáng trách."
Chủ nhiệm giáo dục nhìn Tần Thế Hiên kinh ngạc.
Đôi mắt ông ta mở to, vẻ mặt đầy vẻ không thể tin được.
Tần Thế Hiên tiếp tục cười nói, "Tôi đã gặp qua không ít kỳ tài, ngày thường điểm kiểm tra không tốt, nhưng lại có năng lực đặc biệt nổi bật ở một số lĩnh vực, ví dụ, một số người, điểm kiểm tra ngữ văn không tốt lắm, nhưng sau này lại trở thành một nhà văn nổi tiếng."
Chủ nhiệm giáo dục bị Tần Thế Hiên nói đến im lặng không trả lời được.
Đồng thời, bởi vì bị phản bác tại chỗ, sắc mặt cực kỳ khó coi.
Tần Thế Hiên tiếp tục cuộc trò chuyện với Giản Nhất Lăng, chọn cách phớt lờ chủ nhiệm giáo dục.
Giản Nhất Lăng cũng trả lời những câu hỏi của Tần Thế Hiên một cách hợp tác, tất cả đều là những câu hỏi chuyên môn, một câu hỏi và một câu trả lời, cùng với một loạt các thuật ngữ chuyên môn.
Chủ nhiệm giáo dục hoàn toàn không hiểu, nhưng nghĩ rằng hai người đang nói chuyện rất suy đoán.
Ông bị coi như không khí, bị bỏ lại một mình.
Một lúc lâu sau, Tần Thế Hiên lấy WeChat của Giản Nhất Lăng, mỉm cười và đưa Giản Nhất Lăng trở về.
Biểu hiện của chủ nhiệm giáo dục thập phần khó coi.
Đối mặt với việc Tần Thế Hiên vô pháp phát tác, ông chỉ có thể đưa Tần Thế Hiên và người của ông rời đi với một nụ cười.
Người của Viện Nghiên cứu Vật liệu Hóa học Ước Lợi đã rời trường cao trung Thịnh Hoa, đồng thời, họ cũng đưa ra một tuyên bố công khai trên mạng.
Họ khẳng định rằng cuộc thi hóa học này là công bằng và công chính, không có gian lận, nếu ai suy đoán chính là bôi nhọ tổ chức của họ, thì họ sẽ khởi kiện người tung tin nói xấu theo quy định của pháp luật.
Ngay sau khi tuyên bố được đưa ra, sự nghi ngờ của trường cao trung Thịnh Hoa về giải thưởng của Giản Nhất Lăng đã giảm xuống.
Mặc dù các học sinh bình thường có thành kiến với tính tình đại tiểu thư của Giản Nhất Lăng, nhưng họ sẽ không vì mắng cô hai câu mà chọc phải kiện tụng.
[Tất cả đã được tuyên bố, xem ra thứ hạng của cuộc thi này là thật, tình huống của Giản Nhất Lăng là như thế nào? Sau khi chịu kích thích đã xảy ra sự thay đổi về chất phải không? ]
[Cái này xem như chịu kích thích sao? Cô ta không phải đang kích thích người khác sao? ]
[Không cần biết là chính mình bị kích thích hay kích thích người khác, có thể coi đây là một sự thay đổi lớn trong cuộc đời của cô ấy? ]
[Tôi đã nói là không ra oai lâu được đâu, các cậu không tò mò về việc Giản Nhất Lăng bị kích thích như thế nào sao? ]
[Tôi không nghĩ điều đó kỳ lạ. Chẳng phải cậu đã nói rằng một vài người trong Giản gia khá tuyệt vời sao? Thành tích học tập của Giản Duẫn Náo luôn rất tốt, nghe nói cô ấy có một người anh trai là một nhà sinh vật học thiên tài, gen của cô ấy không có vấn đề gì, nhưng trước đây cô ấy không đặt tâm trí vào việc học nghiêm túc đúng không? ]
[Xem như Giản Nhất Lăng lần này cá mặn xoay mình rồi? Tôi nghe nói rằng cô ấy từng là cái đuôi của lớp họ.]