Editor: Cheese
Beta: Chin ✿
Khi Nguyễn Ấu San tỉnh lại, cô đã thấy mình đang ở trong bệnh viện, bác sĩ đang xử lý vết thương trên trán cho cô.
Nguyễn Ấu San bị đau mà khẽ rên một tiếng.
Cô lo lắng sốt ruột hỏi bác sĩ: "Bác sĩ ơi, bị thương thế này có để lại sẹo không?"
Là con gái, để ý chuyện này cũng bình thường thôi. Bác sĩ bảo: "Yên tâm đi, vết thương không quá nặng, đến khi khép miệng rồi có thể bôi kèm thuốc chống sẹo, sẽ không để lại sẹo đâu."
Bùi Ưu sau khi làm thủ tục xong, đi vào phòng bệnh: "Cậu còn tâm tình lo để lại sẹo hay không à? Giữ lại được cái mạng là may rồi nhé."
Nguyễn Ấu San nói chuyện vô cùng yếu ớt: "Ưu Ưu, lần này cũng may có xe của cậu ở phía sau, nếu không có cậu, có khi tớ đã..."
Bùi Ưu: "Nè nè đừng có nói bậy nha."
Đợi đến khi xử lý xong hết vết thương trên trán và đầu gối cho Nguyễn Ấu San xong, lau sạch máu, make-up và tháo hết phụ kiện ra, cô lại phải đi làm một đống các thể loại xét nghiệm, kiểm tra.
Kết quả chẩn đoán là: "Chấn động não nhẹ, bệnh nhân nên nằm viện để theo dõi từ một đến ba ngày... Còn nữa, trên đùi của cô cũng bị trầy, trong vòng nửa tháng tới không được vận động kịch liệt."
Người đại diện Quý Thư vừa nghe tin đã liền chạy tới.
Bùi Ưu vẫn còn ở đó.
Nguyễn Ấu San vừa đau đầu vừa đau chân, lại còn bị nhiều người hỏi đến nên rất mệt. Nhưng mà có một số chuyện nên nói rõ ràng trước vẫn tốt hơn.
Nguyễn Ấu San đầu tiên hỏi chuyện của tài xế trước.
Bùi Ưu: "Chỉ là bị thương bên ngoài, không ảnh hưởng đến tính mạng. Tuy vậy, bị thương cũng khá nặng, cần phải điều trị một thời gian. Cậu cứ yên tâm đi."
Nguyễn Ấu San nhẹ nhàng thở ra, sau lại nói chuyện công việc: "Ngày mai còn phải quay quảng cáo, em không thể không có mặt."
Quý Thu nói: "Lúc nãy trên đường đến đây, chị có liên hệ với người phụ trách của bên kia rồi. Có cần phải đổi người hay không, ngày mai bọn họ sẽ liên hệ với chúng ta sau."
Lại nhớ tới lời bác sĩ, dặn Nguyễn Ấu San nửa tháng tới không được vận động mạnh...
Bùi Ưu: "Cậu nếu không muốn tiếp tục ghi hình cũng được, dù sao với năng lực của cậu bây giờ, dư sức để xuất đạo rồi."
Nguyễn Ấu San trầm mặc một lúc rồi nói: "Ừ, tiếp theo quay vòng loại top thì tớ sẽ xin nghỉ, sau đó nữa thì tính sau."
Cô muốn điều tra rõ lần này bị tai nạn là thật sự ngoài ý muốn hay có người đứng sau sắp đặt.
Nếu có người đứng sau giật dây thì có khác nào có ý định mưu sát! Nếu còn chưa tìm được hung thủ, cô còn tiếp tục thi đấu, chỉ e là lần ra tay tiếp theo sẽ càng nguy hiểm hơn lần này.
Bùi Ưu trong nhà tuy có tiền, nhưng về phương diện điều tra tin tức thì vẫn còn kém một chút, có một số việc cô ấy không thể tra ra được
Nguyễn Ấu San hỏi Bùi Ưu: "Túi của tớ cậu cầm đúng không? Tớ muốn dùng điện thoại một chút, để điều tra người gây ra tai nạn lần này."
Thời gian càng kéo dài, chứng cứ càng dễ bị tiêu huỷ.
Bùi Ưu cùng Quý Thu nghĩ tới toà núi lớn Thẩm Túc sau lưng Nguyễn Ấu San.
Việc này, nếu để người của Thẩm Túc điều tra vẫn là tốt nhất.
Bùi Ưu: "Đang ở dưới xe rồi, để tớ đi lấy nhé?"
Quý Thu ngăn cô ấy lại: "Để chị đi lấy, em dù sao cũng là nghệ sĩ, lỡ bị phóng viên chụp phải cũng không nên."
Đợi đến khi Quý Thu đi rồi, Bùi Ưu vốn đang muốn hỏi chuyện Nguyễn Ấu San, nếu như giữa Nguyễn Ấu San và Thẩm Túc không phải quan hệ bao dưỡng nữa, vậy Thẩm Túc liệu có chịu giúp cô chuyện này không?
Chuyện lần này nếu có khả năng là do người khác làm, chỉ sợ người đúng sau nếu đã dám ra tay với cô rồi thì chắc chắn lai lịch cũng không đơn giản.
Làm gì có ai lại tình nguyện dính rắc rối với người mình không quen bao giờ.
Nhưng mà Nguyễn Ấu San đã muốn làm vậy, hẳn là đã nắm chắc vài phần, thử xem một chút cũng sẽ không ảnh hưởng gì mấy.
Bùi Ưu an ủi nói: "Đã báo tin rồi, nếu việc này thật sự là do có người đứng sau, chúng ta tuyệt đối sẽ không bỏ qua."
Nguyễn Ấu San cố nén cơn buồn ngủ, ngáp một ái: "Ừ...không bỏ qua."
Vài phút sau, Quý Thu đem theo hai túi xách của Nguyễn Ấu San vào phòng.
Bây giờ đã là hơn một giờ sáng, đa số mọi người đã chìm vào giấc ngủ, nhưng chuyện này thật sự khẩn cấp, Nguyễn Ấu San đành gọi điện thoại cho thư ký của Thẩm Túc là Lâm Đạt.
Cũng may, điện thoại kết nối chưa bao lâu đã có người bắt máy.
Bên kia vang lên một giọng nữ: "A lô, tôi là Lâm Đạt. Xin hỏi là ai gọi đến?"
Nguyễn Ấu San liền nói: "Chào chị, em là Nguyễn Ấu San..."
Nghe thấy giọng của cô có chút không bình thường, Lâm Đạt liền hỏi: "Nguyễn tiểu thư, cô xảy ra chuyện gì sao?"
Bên này Quý Thu nói: "Hay là em cứ nghỉ ngơi trước đi, để chị nói chuyện cho?"
"Là gặp chút chuyện, để người đại diện của em nói chuyện với chị nha. Có chút chuyện em muốn nhờ chị xử lý giúp em, nhưng nếu không giúp được cũng không sao."
Nguyễn Ấu San nói xong đưa điện thoại cho Quý Thu.
Bùi Ưu ở bên cạnh dém chăn cho Nguyễn Ấu San: "Cậu cứ ngủ trước đi, đêm nay tớ ở đây với cậu."
Tuy rằng là phòng bệnh một người, nhưng lại có hai cái giường, một cái cho người thân.
Nguyễn Ấu San: "Không cần đâu...cậu đi về nhà đi."
Bùi Ưu mặc kệ cô, đi ra ngoài tìm y tá để đổi bộ đồ bệnh nhân, sau đó vào phòng vệ sinh rửa mặt.
Đợi đến khi Quý Thu nói chuyện điện thoại xong, Nguyễn Ấu San đã ngủ mất rồi.
Bùi Ưu vừa mới rửa mặt xong, đi ra nhỏ giọng hỏi Quý Thu: "Sao rồi ạ?"
Quý Thu cũng nhỏ giọng đáp lại: "Cô ấy bảo Thẩm Túc bây giờ đang trên máy bay đi nước ngoài, tạm thời không tiện liên lạc. Nhưng cô ấy có thể lập tức cho người điều tra việc này, chuyện đại ngôn cô ấy cũng sẽ hỗ trợ liên hệ, còn muốn xin số điện thoại của chị, để về sau nếu San San xảy ra việc gì, có thể báo với cô ấy một tiếng."
Thư ký đắc lực của Thẩm Túc vậy mà lại tận tâm thế này với Nguyễn Ấu San... Nhìn bằng đầu gối cũng biết Thẩm Túc trân trọng Nguyễn Ấu San tới mức nào.
Đã có người của Thẩm Túc ra tay, chuyện này liền dễ giải quyết hơn nhiều.
Chuyện Nguyễn Ấu San bị tai nạn vẫn chưa được công bố, nhưng cũng không thể giấu được bao lâu.
Quý Thu rời khỏi bệnh viện, gọi điện cho bộ phận truyền thông chuẩn bị họp bàn phương án đối phó.
Ngày hôm sau, lúc Nguyễn Ấu San tỉnh lại đã là mười giờ.
Bùi Ưu phải đi chụp quảng cáo, nên người trực hôm nay là Quý Thu.
"San San, em sao rồi, có đau nhiều không?" Quý Thu bỏ công việc trong tay, đi tới bên giường bệnh.
Nguyễn Ấu San ngồi một lúc, cảm thấy vết thương trên trán cũng không còn quá đau nữa: "Em đỡ nhiều rồi, tình hình sao rồi ạ?"
Quý Thu lấy cháo sườn dì giúp việc nấu cho hồi sáng đưa qua: "Em ăn trước đi đã, chuyện khác lát nói cũng được."
Nguyễn Ấu San thử rời giường, chỗ trầy trên đùi hơi đau, nhưng vẫn có thể cố gắng đi được, chỉ là hơi chậm một chút thôi.
Quý Thu nói sơ cho cô tình hình hiện tại.
"Lâm Đạt mới gọi điện thoại tới, chuyện này không đơn giản lắm. Tai nạn nhìn qua thì có vẻ là ngoài ý muốn, nhưng mà tài xế xe tải kia một tuần trước còn là con bạc thiếu nợ, bây giờ con của hắn đã được đưa đi nước ngoài du học rồi, việc này hơn phân nửa là đã có người nhúng tay vào, nhưng mà để điều tra ra là ai thì không đơn giản như vậy."
"Chuyện em bị tai nạn bị paparazzi chụp được xong đã đăng lên rồi, nhưng mà chị cũng đã cho người khống chế trên Weibo rồi. Nhưng chuyện em bị thương là thật, trước khi điều tra vụ tai nạn xong thì chúng ta tạm thời không cần thông báo ra bên ngoài."
Nguyễn Ấu San biết, đây là để bảo vệ cô. Nếu có người biết được cô bị thương không nghiêm trọng, chỉ là bị xây xát chút xíu, nếu đã có kẻ muốn đẩy cô vào chỗ chết, không chừng sẽ lại ra tay lần nữa.
Nguyễn Ấu San cầm ly nước nhấp mấy ngụm, sau đó cầm điện thoại gọi cho Lâm Đạt.
Bên kia rất nhanh đã bắt máy.
Nói chuyện mấy câu, Nguyễn Ấu San đi thẳng vào vấn đề: "Chị xem có thể điều tra Đoạn Á Huy và Tô Mạn Nhu không?"
Lâm Đạt cũng không hỏi nhiều: "Được, tôi sẽ cho người điều tra."
Có một số việc người khác không biết, nhưng Nguyễn Ấu San đã đọc xong hết quyển truyện này sao lại không biết được.
Trong thế giới này, người duy nhất hận Nguyễn Ấu San không thể biến mất vĩnh viễn chỉ có một mình Tô Mạn Nhu thôi.
Vương tử số một trong hậu cung của Tô Mạn Nhu, Phó Thuân Viêm, tuy rằng đối với Tô Mạn Nhu tình cảm dạt dào, nhưng cũng vô cùng chán ghét cô ta. Thương nhân luôn đặt lợi ích lên đầu, sau khi bị Thẩm Túc cảnh cáo mấy lần, nhất định sẽ không dám trở mặt thành thù với Thẩm Túc để gây nguy hiểm cho bản thân, sẽ không dám ra tay với cô.
Vương tử số hai trong hậu cung, Phó Việt Hành, đã bị cô hoá giải "bùa chú" rồi, bây giờ tránh Tô Mạn Nhu như tránh tà.
Vương tử số bốn, Tiêu Thượng Kỳ, chắc vẫn đang trong giai đoạn đầu bị công lược, cơ hội để hai người lén tiếp xúc nhau cũng không nhiều, Tiêu Thượng Kỳ tuy có thể làm được những chuyện tàn nhẫn, nhưng mà y đối với Tô Mạn Nhu cũng chưa tiến triển tới mức đó, cùng lắm chỉ là hơi hơi có thiện cảm thôi.
Cho nên chuyện lần này của cô, hơn chín phần là do Tô Mạn Nhu trực tiếp hoặc là ám chỉ nói cho vương tử số ba đã khù khờ còn dễ kích động Đoạn Á Huy.
Đoạn Á Huy tuy nhìn có vẻ chỉ là một phú nhị đại ăn chơi trác táng nhưng bản thân hắn cũng rất có địa vị, gia đình hắn trước kia còn có liên quan đến hắc đạo.
Đoạn gia mấy năm gần đây thành công tẩy trắng, nhưng trong xương cốt Đoạn Á Huy vẫn mang theo tính cách giang hồ kia.
Tuy nhìn hắn có vẻ là một thanh niên sáng sủa, không có tâm cơ, nhưng mà nếu đắc tội đến người của hắn, hắn sẽ trực tiếp cho người đánh gãy tay gãy chân.
Tô Mạn Nhu ngay từ đầu không biết Đoạn Á Huy có thể làm ra những chuyện đó, sau đó bị Đoạn Á Huy phát hiện cô ta hai chân đạp ba bốn thuyền, Đoạn Á Huy liền đem cô ta xích tay chân lại nhốt một chỗ.
Nếu không phải Tô Mạn Nhu có hệ thống trong tay, tẩy não Đoạn Á Huy, bị hắn nhốt trong phòng tối kia "trừng phạt" hai ngày hai đêm, thì có lẽ cả cuộc đời của cô ta cũng không ra khỏi được căn phòng đó.
Cho nên, Nguyễn Ấu San trực tiếp nghi ngờ Đoạn Á Huy.
Đương nhiên, Tô Mạn Nhu mới là kẻ đầu sở gây tội.
Nhưng mà ít ra cô ta cũng có chút thông minh, nhất định sẽ không khiến chứng cứ dẫn thẳng về mình.
Nguyễn Ấu San ngồi nói chuyện một chút với Quý Thu.
Bên phía hãng điện thoại biết cô bị thương không nghiêm trọng, hai ba ngày sau là đã có thể xuất viện, lại còn có Lâm Đạt ở tổng công ty hỗ trợ, cho nên đã đồng ý dời lịch chụp quảng cáo lại, hơn nữa, còn đem nội dung quảng cáo sửa lại, những phần nào quay động tác khiêu vũ đều bị xoá hết.
Nói một hồi, bởi vì có thuốc an thần, Nguyễn Ấu San lại mệt rã rời mà nằm xuống.
Không biết đã ngủ bao lâu, Nguyễn Ấu San bị điện thoại đánh thức.
Là Thẩm Túc gọi đến.
Nguyễn Ấu San sờ soạng tìm điện thoại, giọng nói đặc sệt giọng mũi mà đáp: "A lô? Thẩm tiên sinh, anh đến nơi chưa?"
Bên kia Thẩm Túc trầm mặc một lúc mới mở miệng: "Đến rồi. Em thì sao? Vết thương còn đau không?"
Nguyễn Ấu San trong lòng liền thấy ấm áp: "Em không có việc gì đâu, bây giờ đỡ nhiều rồi, cũng không có đau quá, vài ba bữa nữa là xuất viện rồi."
Giọng Thẩm Túc trầm thấp: "Em nghỉ ngơi cho tốt đi, những việc khác tôi sẽ lo."
Nói xong liền cúp máy.
Nguyễn Ấu San nhìn điện thoại một cái rồi lại chìm vào giấc ngủ.
Đợi đến tầm ba bốn giờ chiều.
Nguyễn Ấu San tỉnh lại, phát hiện trong phòng mình xuất hiện một người con gái cao gầy nhìn siêu ngầu.
Người đó tự giới thiệu: "Tôi tên là Hình Miểu, xuất thân từ bộ đội đặc chủng. Thẩm Túc tiên sinh phái tôi đến làm trợ lý kiêm vệ sĩ cho cô. Còn có một đồng nghiệp khác của tôi, tên Trần Dũng, là tài xế kiêm vệ sĩ. Sau này nếu cô muốn đi ra ngoài, tôi và Trần Dũng sẽ đi theo cô."
Ngừng lại một chút, Hình Miểu tiếp tục đáp: "Còn có, Đoạn Á Huy đã bị đưa đến cục cảnh sát."
Nguyễn Ấu San:......?!
Lấy điện thoại ra, cô nhìn thấy lần liên lạc gần nhất giữa cô và Thẩm Túc là khoảng một tiếng rưỡi trước.
Bố Thẩm hành động như sấm rền gió cuốn, chẳng nói chẳng rằng, gọn ghẽ dễ sợ!
~ Hết chương ~