Editor: Cheese
Beta: Chin ✿
Tô Mạn Nhu đương nhiên là không thể nào đi tố cáo Nguyễn Ấu San rồi.
Tô Mạn Nhu nhận ra, Nguyễn Ấu San bây giờ không giống như trước đây.
Cô ta nghi ngờ, Nguyễn Ấu San có thể không hề trọng sinh, hoặc cũng giống như cô ta, cũng là người xuyên vào, không biết có mang theo hệ thống trong người không.
Nếu không, chuyện của cô ta và Phó Việt Hành ở bên ngoài quen nhau không một ai biết, sao Nguyễn Ấu San có thể biết được quan hệ giữa cô ta và Phó Việt Hành chứ?
Nguyễn Ấu San giống như từ đầu đã biết cô ta có địch ý với mình, thậm chí còn ra chiêu trước cô ta nữa.
Đáng tiếc, hệ thống này giúp cô ta công lược đàn ông, đàn ông càng có hảo cảm với cô ta, cô ta có thể đổi nó thành giá trị vận khí.
Giá trị vận khí này có thể khiến cho da của cô ta trắng ra, khiến cho ngũ quan ngày càng tinh xảo, cũng có thể giúp cô ta chinh phục đàn ông dễ dàng hơn.
Trừ những cái đó ra thì không còn thêm tác dụng nào nữa.
Nói cách khác, cô ta muốn đối phó với Nguyễn Ấu San, hoặc là dựa vào sức mình, hoặc là dựa vào đám đàn ông mà cô ta chinh phục.
Tô Mạn Nhu trầm mặc một lát: "Tôi với cô cược với nhau đi, cược xem trong lần công diễn thứ hai này, nếu tôi thắng, cô về sau không được nhúng tay vào chuyện của tôi nữa."
Thực lực của cô ta không bằng Nguyễn Ấu San, nhưng loại chuyện hiệu quả trên sân khấu này, đâu có ai nói trước được điều gì.
Cô ta có thể tìm Phó Thuân Viêm, khiến cho gã ra mặt, tìm đến tổ tiết mục mà dàn xếp để lần công diễn này cô ta trấn áp Nguyễn Ấu San!
Nguyễn Ấu San: "Xin lỗi, tôi không muốn đánh cược với cô. Bởi vì, cô chắc chắn sẽ chơi chiêu. Tôi không tin ai hết,ai ai cũng là đối thủ. Từ nay về sau, cứ dùng thực lực mà tranh cao thấp đi."
Nguyễn Ấu San nói xong, thấy có người đang ôm máy quay phim đi qua bên này, cô liền dứt khoát mà rời đi, không muốn tiếp tục lãng phí nước bọt với Tô Mạn Nhu nữa.
Tô Mạn Nhu nhìn theo bóng dáng Nguyễn Ấu San rời đi, trên mặt hiện lên một tia hung ác.
Nguyễn Ấu San quả thực quá hiểu cô.
Chỉ riêng việc Nguyễn Ấu San có nhan sắc thành công tiếp cận Thẩm Túc, trở thành tình nhân trên danh nghĩa của Thẩm Túc thôi, chưa bàn đến việc giữa bọn họ có quan hệ thực tế gì không, nhiêu đó cũng đủ khiến cho Tô Mạn Nhu ghen ghét đến phát điên, trong đầu đã sớm muốn đem Nguyễn Ấu San ra xử đẹp rồi.
Cô ta không có được Thẩm Túc, những nữ nhân khác đừng hòng đến gần anh.
Bây giờ, Nguyễn Ấu San không chỉ có nhan sắc, còn có thực lực hơn người, cô dựa vào giá trị vận khí mới có thể thay đổi vẻ ngoài, khiến cho cơ thể mềm dẻo hơn, năng lực học tập cũng tăng lên, nhưng vẫn chưa đuổi kịp Nguyễn Ấu San.
Chỉ cần Nguyễn Ấu San còn ở đây, việc cô ta thành công xuất đạo cũng trở nên khó khăn rồi.
Chẳng sợ Nguyễn Ấu San làm gì can thiệp vào chuyện của cô ta, sự tồn tại của cô đã chính là sai lầm rồi.
Nhưng mà, Nguyễn Ấu San bây giờ đã khó đối phó hơn so với trước kia rồi, cô ta phải chuẩn bị thật tốt.
Nhìn thấy người quay phim đã đi đến trước mặt, Tô Mạn Nhu thu ánh mắt lại, giả bộ ủy khuất, nhu nhược, đáng thương, nhìn vào máy quay mà ưu sầu nói: "San San...Cô ấy không thích tôi, tôi vốn nghĩ nếu đã không thể làm bạn thì vẫn có thể sống chung yên bình mà."
Bùi Ưu lạnh mặt, nhìn qua có chút dọa người.
Tô Mạn Nhu giống như bị Bùi Ưu dọa sợ, đột nhiên lùi lại hai bước: "Tôi không phải, tôi không có..."
Tô Mạn Nhu giả bộ không chú ý đến ngăn tủ ở chỗ rẽ, bởi vì lùi lại nhanh quá nên mới "không cẩn thận" mà bị đụng trúng eo.
Cô ta bị đau mà hô to "A, thắt lưng của tôi, đau quá..."
Cách đó không xa, Bối Nhung Tâm vốn đang đợi Tô Mạn Nhu nhìn thấy tình huống này, vội vàng chạy lại, đỡ lấy Tô Mạn Nhu: "Nhu Nhu, cậu làm sao vậy, bị thương có nghiêm trọng không?"
Tô Mạn Nhu một tay ôm eo, thân thể cứng đờ không dám động, giả bộ cố nhịn đau: "Cũng, cũng không nghiêm trọng lắm. Không trách Bùi Ưu được, là do tớ không cẩn thận. Không biết thế này có làm trì hoãn kế hoạch luyện tập với lần công diễn thứ hai không..."
Bối Nhung Tâm liền nhào lên trước mặt Bùi Ưu: "Được lắm, cô cùng với Nguyễn Ấu San thay phiên nhau khi dễ Nhu Nhu! Nguyễn Ấu San ngoài miệng khi dễ Nhu Nhu còn chưa đủ, cô còn ép Nhu Nhu bị đụng eo nữa! Sắp tới lần công diễn thứ hai rồi, cứ thế để nhóm của Nguyễn Ấu San cứ thế mà thắng, hai người tính kế cũng hay lắm!"
Ngu Tịnh vốn đang đợi Nguyễn Ấu San ở cửa nhà ăn, nói: "San San, Bùi Ưu bên kia hình như xảy ra chuyện rồi, chúng ta qua đó xem thử đi."
Nguyễn Ấu San không ngờ mình vừa mới tránh ra, Tô Mạn Nhu đã bắt đầu gây chuyện liên lụy đến Bùi Ưu rồi.
Tưởng Mỹ Thiến tính tình xốc nổi, đã chạy tới, tức giận mà lên án Tô Mạn Nhu: "Mới vừa rồi tôi nhìn thấy, Bùi Ưu còn chưa đụng đến một cái góc áo của Tô Mạn Nhu nữa, Tô Mạn Nhu cô đây là cố ý ăn vạ!"
Ngu Tịnh cũng đi theo nói: "Tô Mạn Nhu tự mình không cẩn thận bị đụng, liên quan gì đến Bùi Ưu chứ?"
Bối Nhung Tâm cả giận nói: "Sắp công diễn rồi, có ai cố ý lấy tiền đồ của bản thân ra đùa chứ? Nhu Nhu rõ ràng là bị Bùi Ưu dọa sợ mà, sau đó mới bị đụng như thế!"
Trong nhà ăn còn có nhiều thực tập sinh chưa rời đi đều đang tụ tập lại hóng chuyện.
Chương trình tuyển idol nữ, có bao nhiêu người quan tâm xem bọn họ hát nhảy chứ, mọi người quan tâm nhất vẫn là việc các cô gái giả dối với nhau, xé mặt nhau.
Nguyễn Ấu San chậm rãi đi đến, nhìn Tô Mạn Nhu.
Nguyễn Ấu San biết, là Tô Mạn Nhu cố ý, cô ta bắt đầu xuất chiêu rồi,
Hơn nữa, Tô Mạn Nhu bị đụng vào eo, dù không quá nghiêm trọng nhưng cũng không quá nhẹ, vừa vặn có thể diễn một màn cảm động.
Cô ta cứ bị thương như thế rồi luyện tập, lúc lên biểu diễn trên sân khấu, lên sóng tranh thủ bán thảm một chút thì sẽ hút fans ngay.
Cái chiêu để bị thương rồi biểu diễn này, dù trình độ biểu diễn của Tô Mạn Nhu trên sân khấu không bằng Nguyễn Ấu San, nhưng nhân khí và số phiếu bầu chắc chắn có thể áp được Nguyễn Ấu San.
Eo bị thương mà vẫn có thể nhảy tốt, phải nói là cực cực cố gắng.
Nhưng mà trên thực tế, Tô Mạn Nhu vốn dựa vào giá trị vận khí, trao đổi với hệ thống để buff bản thân, bị bầm chút xíu thế này sẽ mau chóng khỏi thôi, căn bản không hề ảnh hưởng đến việc phát huy trên sân khấu của cô ta.
Nguyễn Ấu San trong lòng hơi nổi lửa, Tô Mạn Nhu dám dùng thủ đoạn bỉ ổi này để đối phó với cô, nhưng vẫn không nên làm liên lụy Bùi Ưu.
Nguyễn Ấu San liền cân nhắc có nên vạch trần Tô Mạn Nhu không, làm cho cô ta thật sự bị thương nặng đến diễn không được luôn.
Bùi Ưu nãy giờ trầm mặc một lúc lâu bây giờ mở miệng nói" Tô tiểu thư quả nhiên có trái tim pha lê, tôi nói một câu, cô đã bị dọa sợ đến mức lùi lại, làm cho eo bị thương nặng. Tôi bây giờ bị cô bôi nhọ oan uổng như vậy, tự nhiên phải vác cái nồi to cố ý làm tổn thương người khác. Không được, tôi không chịu nổi ủy khuất này, bây giờ tôi phải đi nhảy lầu tự tử để chứng minh sự trong sạch của bản thân. Nếu mà tôi chết, là do các người bức chết."
Nói xong, Bùi Ưu liền xoay người, chạy ra khỏi nhà ăn.
Nguyễn Ấu San nghe Bùi Ưu nói thế liền sợ, vội vàng chạy theo.
Ngu Tịnh, Tưởng Mỹ Thiến cũng không rảnh mà lo chuyện của Tô Mạn Nhu và Bối Nhung Tâm nữa, cũng vội vàng đuổi theo.
Anh quay phim cũng vác camera chạy theo.
Tô Mạn Nhu có chút luống cuống, rốt cuộc trong đầu Bùi Ưu chứa cái gì thế?
Cô ta sợ Bùi Ưu sẽ đi nhảy lầu thật, đến lúc đó cô ta sẽ phải mang cái danh ăn vạ đến mức ép đồng đội nhảy lầu, cũng bất chấp eo đau mà chạy theo, vội vàng đổi với hệ thống để chữa khỏi vết thương trên eo.
Sau đó liền hối Bối Nhung Tâm: "Tớ hình như đỡ hơn rồi, tớ thật sự không có việc gì, chỉ là hiểu lầm thôi. Nhung Tâm, chúng ta mau qua bên kia xem đi."
Đợi đến khi bọn họ đuổi kịp, đã thấy Bùi Ưu đang nhảy.... bậc thang.
Nguyễn Ấu San khóe miệng run rẩy, ôm ngực, đứng một bên.
Cô nhìn Tô Mạn Nhu và Bối Nhung Tâm bối rối chạy đến, tức khắc biết, mọi chuyện được gỡ bỏ rồi.
Nguyễn Ấu San giơ ngón cái với Bùi Ưu: "Ưu Ưu, cậu quả thật anh minh cơ trí! Từ hôm nay trở đi, tớ thành fan của cậu."
Bùi Ưu học theo Nguyễn Ấu San tự biên tự diễn, liền hất tóc: "Quá khen, quá khen. Tớ học từ cậu mà ra chứ đâu. Tớ ưu tứ như vậy, lúc nào cũng có thể tỏa sáng. Tự nhiên vô cớ bị oan uổng, bị ủy khuất, ai mà chịu.
Cùng lắm thì, tớ đi về nhà thừa kế gia nghiệp, sau đó mở một công ty giải trí, sau đó đem cậu và Ngu Tịnh đều đào qua làm công kiếm tiền cho tớ!"
Nguyễn Ấu San: "........!?"
Chị em à, ý tưởng không tồi đó!
Ngu Tịnh cự tuyệt: "Tớ mới không thèm làm công cho cậu nhé!"
Tưởng Mỹ Thiến: "Ưu tỷ, dắt em theo nữa!"
Cách đó không xa, Tô Mạn Nhu vẻ mặt vô cùng khó coi.
Mẹ nó, cô ta lần này chính là trộm gà không được còn mất nắm gạo...
~ Hoàn chương ~