Nàng lắp bắp, hướng hắn giải thích
" Vương... Vương gia, ta chỉ là... Hôm qua... Ta muốn giúp người đỡ lạnh.. Ách... Không phải, là hạ sốt..."
Nàng ăn nói lộn xộn, ảo não tự gõ vào đầu mình, sao lại có thể như thế chứ ? Nhưng hắn chỉ chống tay ngồi dậy, không nổi giận, chỉ ừ một tiếng, khiến nàng tròn mắt kinh ngạc không thôi. Hắn không giận nàng đã chạm vào hắn sao?
Đầu nàng mọc lên đầy dấu hỏi
" Cái kia.... "
Hắn trả lời
" Sao ? "
Suýt chút nữa nàng hỏi ra miệng, vội vàng nuốt vào, sửa lại
" Cái kia... Để ta lấy nước giúp vương gia rửa mặt... "
Hắn nhàn nhạt gật đầu
" Ừ."
Khang vương chỉ trả lời vỏn vẹn một chữ khiến nàng bất mãn. Dù gì thì nàng cũng đã giúp hắn, hắn không cảm ơn nàng nổi một câu hay sao ? Là nam chính thì cũng phải biết nói cảm ơn chứ...
Không biết dũng khí từ đâu ra, nàng ưỡn ngực, ngẩng mặt lên đối diện với hắn
" Còn có, Vương gia, người chưa cảm ơn ta ! "
Nàng nhìn thẳng vào mắt hắn. Thấy hắn nhìn nàng chằm chằm. Hai người im lặng một hồi, mắt trừng mắt, dần dần, dũng khí của nàng xẹp xuống. Hề Như Quỳnh cúi đầu, hay là thôi đi, không cần thiết...
Nàng khó khăn cất tiếng
"Hay là...."
Đột nhiên, hắn phun ra ba chữ
" Cảm ơn ngươi ."
Hề Như Quỳnh một lần nữa trợn mắt, kinh ngạc, há hốc miệng, mở to mắt, ngẩng phắt đầu lên nhìn hắn. Hắn cảm ơn nàng ! Hắn thỏa hiệp ! Nàng không kìm được giương khóe miệng, niềm vui nho nhỏ đầu ngày.
Khang Kỳ nhìn vào đôi mắt đang ngạc nhiên trợn to của Hề Như Quỳnh. Đôi mắt của nàng to tròn, long lanh chưa đầy vui sướng khiến hắn không khỏi thất thần. Chỉ một lời cảm ơn, mà khiến nàng ta vui vẻ thế sao?
Nhận ra mình đang nhìn chằm chằm vào người ta, nàng cảm thấy thất thố, liền đứng dậy, mau chóng đi tới bờ sông. Cúi xuống, hất nước lên mặt, vỗ vỗ mặt cho tỉnh táo. Ngẫm nghĩ một hồi, nàng nên đòi công chứ nhỉ ? Nàng đã cứu hắn một mạng...
Hề Như Quỳnh đem nước cho vào chiếc lá to, lề mề đem đến động, đưa đến trước mặt Khang vương. Hắn bình thản rửa mặt súc miệng. Chờ Khang Vương tự làm xong xuôi, nàng lên mới tiếng
" Vương gia, ta không giúp người khác không công... "
Hắn liếc nhìn nàng, ánh mắt lạnh đi vài phần. Nữ nhân này không phải lại muốn đòi hỏi thứ gì quá phận chứ? Được, dù sao cũng là nàng ta cứu hắn, chỉ cần yêu cầu không quá đáng, trở về hắn liền đáp ứng.
"Nói đi, ngươi muốn gì? "
Nên nói không đây ? Mà hắn đã biết thân phận của nàng, nàng không cần phải dè dặt. Hạ quyết tâm, Hề Như Quỳnh chậm chạp lên tiếng
"Sau khi ra khỏi đây. Ta muốn vương gia giúp ta tìm người thân."
Phải, nàng muốn nhân cơ hội này khiến hắn phải giúp nàng tìm ca ca, rồi đi theo người nhà của mình. Sau này không nhọc Hề Như Tình phải cầu cạnh giúp nàng !
Khang Kỳ bất ngờ, nàng ta đã biết sao? Từ đâu mà biết? Nhưng khuôn mặt vẫn giữ vẻ bình tĩnh không cảm xúc, hỏi nàng
" Người thân ? Ý ngươi là gì? "
Nàng càng tỏ ra kiên định, lùi ra vài bước, quỳ xuống, cung kính dập đầu
"Vâng. Tiểu nữ đã biết vị trí thật sự của mình ở đâu. Nên thỉnh cầu vương gia giúp tiểu nữ."
Khang vương nhìn xuống dáng người người nhỏ bé đang quỳ trước mặt hắn, nhíu mày lạnh nhạt hỏi
" Ngươi biết từ khi nào ? "
Hề Như Quỳnh tiếp tục bịa ra lời nói dối
"Cách đây không lâu. Tiểu nữ vô tình nghe được Lê thị nói chuyện với Hề Như Tình. "
Nàng tiếp tục dập đầu thêm một cái, nói thêm
"Trước kia tiểu nữ không biết thân biết phận. Gây cho vương gia nhiều phiền phức. Còn nháo đến trình độ này, tiểu nữ lúc đó là như có mắt không tròng, là cóc ghẻ muốn ăn thịt thiên nga, ham hư vinh, muốn với cao và dẫn đến sự việc thành ra như thế này. Tại đây mong người bỏ qua cho! Về hôn ước, sau này khi mọi sự việc được làm sáng tỏ, tiểu nữ không nói hai lời, trao trả lại cho tỷ tỷ. Tiểu nữ cũng sớm biết Vương gia và tỷ tỷ... Vốn tỷ tỷ quốc sắc thiên hương, tài nữ đức hạnh, dòng dõng trâm anh thực sự vẫn là xứng đôi với ngài.
Thật may nàng cúi đầu, tóc dài rủ xuống che khuất hai bên má, nên hắn không thể nhìn thấy sắc mặt nàng. Nàng không giỏi nói dối. Khi nói dối sẽ đỏ mặt, bịa ra lý do nghe lén kia, khiến mặt nàng nóng bừng. Nàng không muốn nói dối, nhưng bây giờ buộc phải nói.
Khang kỳ trầm ngâm nghĩ ngợi, im lặng một hồi. Lý do nữ nhân này thay đổi chóng mặt là như vậy sao? Với tính cách trước kia của nàng ta, khi biết chuyện phải làm nháo loạn lên một hồi mới phải. Nhưng nàng ta không nháo lên...
" Ngươi đứng lên đi. "
Nàng cố chấp, muốn hắn đồng ý mới chịu đứng lên
" Mong vương gia chấp nhận thỉnh cầu của tiểu nữ ! "
Giúp nàng tìm người thân thì đơn giản. Hắn chỉ cần bí mật sai vệ binh đi tìm là ổn. Hắn lên tiếng
"Được, coi như trả công cho ngươi. Có điều..."
Bây giờ nàng mới chịu ngẩng mặt nên, nghi ngờ nhìn hắn
" Có điều gì ạ ?"
Hắn âm trầm
"Có điều hiện tại chưa đến lúc thân phận của ngươi bị lộ ra ngoài. Ngươi cứ an phận làm Hề nhị tiểu thư cho đến khi tìm được người thân."
Cái này thì đơn giản, nàng vẫn có thể an phận làm Hề Nhị Tiểu thư rồi tích cóp thêm chút tiền !
Nàng sảng khoái gật đầu
" Vâng. "
"Còn nữa ". Hắn nói
Còn có gì sao ?
" Vâng ? " nàng hỏi.
" Khi Hề Như Tình gặp chuyện..."
Nàng liền nói
"Khi Hề Như Tình gặp chuyện bất trắc. Nếu tiểu nữ còn ở đó, tiểu nữ sẽ dốc toàn sức lực giúp đỡ nàng. Mong vương gia yên tâm giúp tiểu nữ tìm người nhà ! "
Nàng biết, trong nguyên tác, Hề Như Tình muốn ở bên hắn thì còn gặp nhiều nguy hiểm. Hiển nhiên hắn cũng phát giác ra điều này. Nàng không ngần ngại đảm bảo, cũng có thể đứng ra làm bia đỡ đạn cho Hề Như Tình, chỉ cần nàng không chết, thì mong hắn dốc sức giúp nàng.
Bỗng nhiên có tiếng ngựa rộp rộp chạy qua chỗ này ! Nàng cả kinh , lại là thích khách sao ?
Viết xong chương này thực sự hại não, ta viết không đâu vào đâu cả. Nếu mấy ngày sau ta còn chưa ra chương mới. Thì các nàng cứ yên tâm nghĩ rằng ra đang nghĩ nội dung cho truyện. Chưa drop được a~