Có người lập tức muốn qua đây trói chặt hai tay của Thời Mộ Dương.
Thời Mộ Dương nhịn không được nói tục: "Đm! Tác Nhị mày có mang theo não không hả!"
Tác Nhị nghĩ thầm, ơ, con đàn bà này còn biết tên mình, biết mình là ai, thế mà còn dám ngang ngược vậy cơ à, cậu vung tay: "Bịt miệng nó lại."
Thời Mộ Dương bị người khác tóm lấy, cổ tay bị trói, miệng thì bịt kín, chạy theo sau một chiếc xe chở đồ khác.
Nếu là trước đây anh đã sớm đấm cho đám ngu này ngã sấp mặt, nhưng bây giờ với cái cơ thể mong manh, dễ vỡ này của Kỷ Đại Ninh thì bất kỳ ai ở đây cũng có thể giết anh một cách dễ dàng.
Đại Ninh ở phía trước, cô vui sướng khi người gặp họa cũng không ngăn cản.
Thời Mộ Dương cảm nhận được cô đang nhìn mình, ánh mắt anh giống như băng đao ghim chặt vào người cô.
Đại Ninh không thèm sợ, dẫu sao cô cũng không định công lược Thời Mộ Dương, cho dù anh ta hận cô sâu sắc cũng không ảnh hưởng gì đến cô.
Cô làm mặt quỷ về phía anh, thoải mái nằm ngửa trên xe tuần lộc.
Ước chừng hai mươi phút sau, Tác Nhị lớn tiếng nói: "Đại ca, con đàn bà đó ngất rồi!"
Đại Ninh dụi dụi mắt.
"Ngất rồi?"
"Dạ, đại ca muốn nhìn một chút không?"
Đại Ninh nghiêng đầu, phát hiện Thời Mộ Dương đã thê thảm ngã trên mặt đất, toàn thân ướt đẫm mồ hôi, dáng vẻ sống không bằng chết.
Cũng may anh vì trong sạch nên đã giả dạng sao cho không còn nhìn ra dáng vẻ ban đầu, Đại Ninh không hề có cảm giác đó là cơ thể của mình.
Ngất rồi thì dĩ nhiên đâu còn gì chơi vui nữa.
Vả lại không thể để cơ thể của cô xảy ra chuyện gì được, nếu không sau này linh hồn cô không thể quay về.
Đại Ninh uống một hớp nước mật ong, mất hứng nói: "Đưa cô ta lên xe."
Tác Nhị biết Thời Mộ Dương bình thường rất hung ác, cậu cho rằng anh lại nghĩ ra cách mới tra tấn người khác, thế nên gật đầu, xách "cô gái" đã ngất xỉu ném lên bên chân Đại Ninh.
Mùi bùn hôi thối trên người Thời Mộ Dương lập tức xộc vào, Đại Ninh vội nói: "Kéo cô ta ra, để cô ta lên chiếc xe bên cạnh đi."
Cấp dưới lập tức ném Thời Mộ Dương lên chiếc xe khác.
Vốn cơ thể kia của Đại Ninh đã suy yếu, không những bệnh tật mà còn mất đi hai phần ba linh hồn, người bình thường khi chỉ còn lại một phần ba linh hồn hay cho dù linh hồn còn nguyên vẹn cũng không thể dễ dàng kiểm soát cơ thể của mình.
Thời Mộ Dương có thể kiên trì hai mươi phút là đã hay lắm rồi, đổi lại Đại Ninh, chỉ sợ mười phút đã là cực hạn.
Không hổ là linh hồn của nam chính, e rằng đến giờ anh cũng chỉ cho rằng cơ thể của con gái bình thường khá yếu ớt thôi.
Đoàn người ngay ngắn trật tự lên đường ban đêm, đến khi trời tờ mờ sáng, Đại Ninh bị người gọi dậy.
"Đại ca, chúng ta đến rồi."
Đại Ninh mở mắt ra, lúc này mới phát hiện mặt trời đã lên một lúc lâu, ánh nắng mặt trời chói chang rọi xuống hòn đảo, cách đó không xa là một tấm bia đá, trên đó có khắc một chữ "Thời".
Dường như cô có trực giác, nghiêng đầu nhìn sang, quả nhiên trên một chiếc xe tuần lộc khác có một đôi mắt đen như mực đang dùng ánh nhìn ước gì có thể làm thịt cô.
"Cô gái Thời Mộ Dương" trông vừa nhếch nhác vừa đáng thương, con ngươi anh như hai tảng băng tẩm độc, đáng tiếc kết hợp với vẻ ngoài như thế, không có chút lực uy hiếp nào.
Ngoài nét mảnh mai thì chỉ còn lại làm ra vẻ oai phong.
Thời Mộ Dương rõ ràng đang rất nghiêm túc uy hiếp, Đại Ninh lại xem anh như đang tấu hề. Cô bật cười ra tiếng, nhảy xuống xe.
Bây giờ cô hơi không quen với việc chiều cao tăng vọt, trước đây cô còn ngưỡng mộ chiều cao của Chương Hữu Anh, giờ đây nguyện vọng đã trở thành sự thật, cô có thể trải nghiệm cảm giác to con một phen.
Hóa ra khi làm một người cao to thì nhìn ai cũng trông như chú lùn.
Đại Ninh chắp tay sau lưng, vừa muốn đi vào, chợt nhớ đến thằng chó Thời Mộ Dương kia liền lùi về.
Cô chớp mắt, trong lòng Thời Mộ Dương giật thót, anh biết ngay không có chuyện tốt lành mà.
Quả nhiên con nhỏ này không biết moi từ đâu ra dây thừng tròng lên cổ anh, kéo anh đi như trước kia anh từng đối xử với cô.Thời Mộ Dương kêu lên một tiếng đau đớn, suýt nữa chân mềm nhũn quỳ gối trước mặt cô.
Vào giây phút cuối cùng, anh dùng cánh tay chống đỡ thân mình, ngẩng đầu lạnh lùng nhìn cô.
"Cô muốn chết hả!"
"Tôi sợ quá cơ, tiến lên nào!"
Đại Ninh nói xong, dứt khoát đá vào mông anh một cú, Thời Mộ Dương xém xíu nữa té sấp mặt như chó gặm bùn.
Nhưng những người xung quanh thấy cảnh này nhiều nên không thể trách, không ai bày ra vẻ thông cảm với Thời Mộ Dương hoặc lộ ra ánh mắt chỉ trích Đại Ninh, vừa nhìn đã biết tên bạo chúa Thời Mộ Dương này thường xuyên làm chuyện xấu.
Đại Ninh thúc giục anh: "Đi mau đi mau, tôi muốn đi ăn trưa gấp."
Trong lòng Thời Mộ Dương tức giận, nếu cho anh một cơ hội, anh nhất định chọn chết cô khi lần đầu hai người gặp lại.
Anh chưa từng làm phụ nữ bao giờ nên không biết có phải cơ thể của đứa con gái nào cũng đều yếu ớt như vậy không, cứ đi ba hay năm bước là thở dốc, ngay cả thở thôi cũng khó khăn.
Đêm qua anh bị trói, bây giờ làn da trên cổ tay mảnh khảnh của anh vậy mà lại bị dây thừng mài cho rách da.
Cơ thể này chỗ nào cũng không thoải mái, đời này của Thời Mộ Dương chưa từng thảm hại như thế.
Đại Ninh hoàn toàn không nhận ra, cô vô cùng mong chờ, vui vẻ hỏi kẻ đằng sau: "Tác Nhị, hôm nay bữa trưa ăn gì thế?"
Tác Nhị cảm thấy sau chuyến đi lần này đại ca như biến thành đàn bà, nhưng có đánh chết cậu ta cũng không dám nói lời này, nói không chừng đại ca Thời chỉ càng trở nên khó lường mà thôi.
"Khụ, đại ca, nếu anh muốn biết thì lát nữa em đi hỏi Phó Đại Chước. Đúng rồi, lần này đại ca đi biên giới Bắc đảo có tìm được hoa cúc bách nhật trắng không? Cô Kỷ và A Mãng vẫn đang đợi giải độc ạ."
Nghe vậy, Đại Ninh chớp chớp mắt.
"Hoa cúc bách nhật trắng..." Cô cười xấu xa quay đầu lại, liếc nhìn Thời Mộ Dương: "Tôi sẽ tìm cách, mấy cậu không cần phải xen vào."
"Vâng."
Trong lúc nói chuyện có một bà lão vội vàng chạy ra.
Nhìn thấy Đại Ninh, khuôn mặt đầy nếp nhăn của bà ánh lên sự vui vẻ: "Cậu Thời, cậu đã về rồi, cậu mau đi xem đi, tình trạng của cô Kỷ không được ổn lắm."
Bà lão cũng trông thấy Đại Ninh bị Thời Mộ Dương dắt đi bằng sợi dây thừng, tuy nhìn anh nhếch nhác nhưng mắt thường có thể thấy anh là một cô gái trẻ, ánh mắt bà lão lập tức hiện lên địch ý.
"Ồ, bà là ai vậy?"
"Tôi..." Nét mặt bà lão cứng đờ: "Thủ lĩnh cậu đã quên rồi sao, tôi là người mà cậu tìm đến để chăm sóc cho cô Kỷ, bà già này họ Sài."
"Bà Sài." Đại Ninh chống tay lên hông, đẩy bà ta ra: "Người ta vừa mới về chỉ muốn ăn cơm trước, bà đứng sang một bên đi."
Bà Sài không rõ tại sao Thời Mộ Dương lại bỗng dưng trở mặt, nhưng tính tình anh thất thường, thấy anh nổi nóng, bà Sài lập tức tránh sang một bên.
Bà không rõ, lần này Thời Mộ Dương đi ra ngoài là để tìm thuốc giải cho cô Kỷ. Hành động này chứng minh cô Kỷ có một vị trí nhỏ trong tim anh, thế nên trở về đi thăm cô Kỷ trước chẳng lẽ không phải là trình tự bình thường sao?
Vậy mà anh... lại muốn đi ăn trước?
Trái lại sau lưng Thời Mộ Dương là cô gái bẩn thỉu đến mức không nhìn ra khuôn mặt lại khẽ nhíu mày.
Đại Ninh nhảy nhót đi đằng trước, đột nhiên cánh tay bị tóm lại, Thời Mộ Dương thấp giọng nói bên tai cô: "Kỷ Đại Ninh, đừng gây sự nữa, đi cứu người trước."
Đại Ninh rút cánh tay ra, vô cùng đắc ý: "Không đi không đi, cho tức chết anh luôn."
Thời Mộ Dương: "..."
Anh hít một hơi thật sâu, miễn cưỡng giữ bình tĩnh.
Đại Ninh hùng dũng oai vệ cất bước đi vào, cô dắt Thời Mộ Dương, dùng ánh mắt của một lãnh chúa tuần tra khắp căn phòng ở Bắc đảo.
Thời Mộ Dương xứng đáng mang trong mình dòng máu của nhà họ Thời, dù cho anh lười đến đâu thì địa bàn của anh cũng gọn gàng và ngăn nắp.
Những căn nhà làm thành gỗ nối tiếp san sát nhau, trên đường có người nhìn thấy cô bèn vội cung kính chào hỏi.
Cũng có người tò mò với cô gái bẩn thỉu sau lưng cô, nhưng Đại Ninh không nói lời nào nên không ai dám hỏi nhiều một câu.
Làm bạo chúa đúng là sướng như lên mây.
"Được rồi Tác Nhị, không cần đi theo nữa, nào ăn cơm thì gọi tôi."
Đại Ninh không biết đường, cô sợ lòi nên không hỏi ai. Địa bàn của Thời Mộ Dương rất rộng, trong lúc đợi thời gian ăn trưa, cô đi vòng quanh rồi đến một bụi cây.
Ánh mắt Thời Mộ Dương chợt lóe, anh không lên tiếng, trong mắt xẹt qua ý cười lạnh.
Trong rừng có tiếng xào xạt, Đại Ninh còn chưa kịp phản ứng thì đột nhiên một con mãng xà bự bằng hai cái thùng nước, cặp mắt to như bóng đèn sáng lên tuần tra về phía cô.
Tiếng hét của Đại Ninh nghẹn lại trong cổ họng, cô là người xấu xa nên khi gặp được nguy hiểm, phản ứng đầu tiên chính là dựa dẫm vào người bên cạnh.
Ban đầu Thời Mộ Dương còn đứng một bên cười lạnh xem kịch vui, kết quả nháy mắt bỗng nhiên một thằng đàn ông cao 1m8 bổ nhào vào người rồi vùi đầu vào bộ bự của anh.
"Có rắn kìa Thời Mộ Dương, mau giết nó đi, giết nó đi! Huhuhu..."
"..." Thời Mộ Dương bị cô bổ nhào lên người, eo va vào tảng đá phát ra tiếng "cạch". Anh đau đến ứa mồ hôi lạnh trên trán, suýt nữa bị đè đến mức hai mắt trợn lên ngất xỉu.
"Kỷ! Đại! Ninh! Đứng dậy khỏi người ông." Anh nghiến răng nghiến lợi.
Đại Ninh nhắm chặt hai mắt, toàn thân run rẩy: "Không muốn không muốn, Thời Mộ Dương anh mà không giết nó thì tôi sẽ ôm anh suốt để hai chúng ta bị nó ăn chung luôn."
A Mãng ngơ ngác nhìn bọn họ.
Nó thè lưỡi rắn ra, muốn thò lại gần nhưng nó không hiểu đến cùng chủ nhân đang làm cái gì.
Dù cho bị chủ nhân đá, nó cũng sẽ hiểu ra đôi chút hơn là việc chủ nhân run bần bật đối diện với nó thế này. Từ nhỏ nó đã là đứa khờ khạo, chỉ lo ăn, chỉ số IQ thấp, vừa nghe lời vừa ngu dốt.
Lần trúng độc này cả người nó khó chịu, trông thấy chủ nhân nên nó mới vực lên tinh thần bò như bay lại đây, không ngờ lại bị "chủ nhân" ghét bỏ.
Thời Mộ Dương sắp bị đè gãy eo, sắc mặt anh tái mét, trút hơi thở cuối cùng rồi huýt sáo.
A Mãng nghe lệnh, trở lại sâu trong lùm cây.
"Nó đi rồi mau đứng dậy cho ông."
Đại Ninh ôm lấy cổ anh, không dám ngẩng đầu: "Thật sao?"
"Thật."
"Nhưng mà, chân người, người ta mềm."
"..." Đồ vô dụng.
Lúc đôi co cùng với anh, chẳng phải cô rất có năng lực đó sao?
*
Trên đường trở về, Thời Mộ Dương âm trầm nói: "Kỷ Đại Ninh, nín ngay cho ông."
"Huhu nhưng người ta vẫn còn sợ..."
Cô dùng cơ thể của Thời Mộ Dương ấm ức nén nước mắt vào trong, vừa đi vừa gạt lệ.
Gã đàn ông đang chẻ củi bên đường nhìn thấy dáng vẻ thủ lĩnh mếu máo khóc thút thít, lập tức chân mềm nhũn, trực tiếp quỳ xuống.
"Tôi không thấy gì hết, không thấy gì hết..."
Đại Ninh khóc nghẹn ngào, không thèm đếm xỉa gì tới ai, đi ngang qua trước mặt gã đó.
Thời Mộ Dương đỡ cái eo sắp gãy của mình, nhìn gã đàn ông trên mặt đất, trên mặt anh hiện lên tia sát ý.
Đợi bọn họ đi xa, gã đàn ông mới thở hắt ra một hơi.
Thời Mộ Dương nắm chặt nắm tay, suy nghĩ một vạn cách sau này sẽ tra tấn Kỷ Đại Ninh.
Anh tiến lên vài bước tóm lấy cổ tay cô, người trước mặt vẫn đang tủi thân khóc lóc như thằng ẻo lả. Cay đôi mắt nhất chính là sử dụng khuôn mặt của anh! Thời Mộ Dương sắp mắc ói đến nơi rồi.
Anh có thể dự đoán rằng chẳng bao lâu sau, tin tức về thủ lĩnh là thằng ẻo lả kỳ quái sẽ lan truyền khắp Bắc đảo.
Nếu anh tự tin thêm chút, tin là cái dự đoán này rất nhanh toàn bộ thành viên trên Nam đảo cũng biết hết.
Đệt! Anh nắm mặt cô bằng một tay.
"Câm miệng, đừng khóc nữa."
"Huhuhu..."
"Đm, cô thử khóc cái nữa xem!"
"Hứ!"
"Gào một tiếng nữa, có tin ông đây mang cơ thể này đi tự vẫn luôn không?"
"..." Đại Ninh nước mắt lưng tròng trừng mắt anh, vốn đang nhỏ giọng khụt khịt bỗng nhiên biến thành gào khóc thật to: "Oa!"
Hai người giằng co hồi lâu, nhà gỗ bên cạnh có một ông cụ đang giặt đồ, thò đầu ra nhìn.
Được được được, mẹ kiếp anh dỗ, anh dỗ dành còn không được sao! Vẻ mặt Thời Mộ Dương căng thẳng, cứng ngắc ôm lấy eo cô.
"Ngoan, đừng sợ, nó xem cô là tôi, không dọa cô nữa, nín đi."
Thời Mộ Dương dùng thân hình nhỏ nhắn ôm lấy một cơ thể rắn chắc, anh không quen tay mà vỗ nhè nhẹ trên lưng cô.
Anh vỗ về không chứa tình cảm cũng không dịu dàng, Đại Ninh vốn chính là một kẻ gây rối, hoàn toàn không thèm nể mặt vẫn khóc lóc nức nở như trước.
Toàn thân Thời Mộ Dương sắp nổ tung, cho đến khi muốn chết chung với Kỷ Đại Ninh thì đột nhiên Tác Nhị gọi lớn tiếng: "Đại ca, anh ở đâu? Đã đến giờ ăn rồi!"
"Ối, ăn cơm!" Đại Ninh lau nước mắt, lập tức quên hết mọi chuyện, nháy mắt đã quên dáng vẻ con mãng xà ghê tởm, đáng sợ kia, cô đẩy Thời Mộ Dương ra, vui vẻ đi ăn cơm.
Thời Mộ Dương: "..."
Anh thu tay lại, sắc mặt thay đổi nhiều lần. Anh muốn giết chết cô! Sớm muộn gì anh cũng giết chết cô!
*
Bên kia, bà Sài trở về phục mệnh.
"Cô Kỷ..."
Kỷ Điềm nằm trên giường, bởi vì trúng độc nên mặt xanh xao, vẻ mặt cô ta tràn đầy chờ mong.
"Thế nào, Mộ Dương đã trở về rồi sao?"
"Thủ lĩnh cậu, cậu ấy đã trở về."
Kỷ Điềm thầm nhíu mày trong lòng, cô ta vì Thời Mộ Dương mới trúng độc, mỗi ngày đều nôn mửa rất nhiều lần, nếu anh đã về, tại sao lại không đến thăm cô ta.
Chẳng lẽ...
"Anh ấy bị thương rất nặng có đúng không? Mau dìu tôi dậy, tôi muốn đi thăm anh ấy."
Cô ta yếu ớt vùng vẫy muốn xuống giường.
"..."
Bà Sài vội vã đỡ cô, vẻ mặt phức tạp.
"Thủ lĩnh không bị thương." Bà Sài nghĩ thầm, chẳng những không bị thương mà còn vội vã đi ăn trước, chẳng những đi ăn trước còn mang về thêm một người phụ nữ!
Kỷ Điềm ngẩn ra: "Anh ấy không bị thương, vậy..."
Vậy tại sao anh lại không đến thăm cô ta? Rõ ràng trước khi đi còn ôm cô ta bảo "Chờ tôi." mà.
Bà Sài vô cùng đau đớn, thêm mắm dặm muối kể lại tất cả chuyện mình vừa thấy. Kỷ Điềm nghe vậy siết chặt ngón tay, suýt nữa kiềm chế không nổi nét mặt.
Cái gì? Phụ nữ!
Ánh mắt Kỷ Điềm lạnh lùng, lần này cô ta và Thời Mộ Dương đã có tình cảm với nhau, bất kể là ai cũng không thể tranh giành với cô ta!
Trái tim của Thời Mộ Dương đã hướng về phía mình trước tiên, cô ta nhất định phải khiến Thời Mộ Dương càng thêm thích mình, hơn nữa còn phải cho con điếm kia đẹp mặt!