Nữ Phụ Không Có Khát Vọng Sống

chương 59: chỉ là nhớ anh

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Lệ Hỗ dẫn Đại Ninh ung dung đến muộn, các bạn học sinh ngồi bàn trước đều đang sẵn sàng dùng bữa. Bàn tròn trong khu nghỉ mát có thể ngồi một bàn sáu người, họ khá lễ phép, ai cũng đợi Đại Ninh và Lệ Hỗ tới.

Hắn không gạt Đại Ninh, trên bàn thật sự có lẩu.

Chương Hữu Anh cũng đang ngồi ăn, nhìn thấy hai người họ cùng nhau bước vào, cô nàng ủ rũ, không ngẩng đầu. Ngược lại bạn nữ cạnh Chương Hữu Anh thì rất bực và bất mãn.

Đại Ninh chưa bao giờ quan tâm người khác nghĩ gì, tâm tư con gái càng không liên quan đến cô, Đại Ninh cầm đũa ăn một cách vui vẻ.

Lệ Hỗ mở một chai nước lạnh cho cô, lâu lâu lại lau khóe môi giúp.

Nếu hắn đã sẵn lòng phục vụ, Đại Ninh cũng vui vẻ hưởng thụ.

Mọi người trong phòng đều rất tò mò về Đại Ninh, cô gái này đi cùng bọn họ đến đây, lại chỉ việc tận hưởng chứ không học hành. Ai cũng biết nhà Lệ Hỗ giàu, tính tình hắn bình thường không tốt mấy lại phá lệ dịu dàng với mình cô.

Lệ Hỗ tự mở chai bia, trêu Đại Ninh: "Em muốn uống không?"

Đại Ninh lắc đầu, cô thích đồ ngọt với cay, không thích uống rượu.

Thầy cô ngồi bàn khác khẽ ho một tiếng, cả đám học sinh lặng lẽ liếc Lệ Hỗ, không ai dám uống rượu ở trại hè, lá gan của Lệ Hỗ lớn ghê. Chương Hữu Anh không nói lời nào, tự mở một chai rồi lặng lẽ uống.

Đến ngày thứ ba, thầy cô tuyên bố hôm nay sẽ quay về cắm trại dã ngoại, trên mặt các bạn trẻ đều nở nụ cười tươi rói.

“Tớ nghe nói trại hè cắm trại dã ngoại này chơi vui lắm!"

“Đúng đúng, năm ngoái có người còn chụp được sao băng nữa.”

“Không biết năm nay tụi mình có thể thấy không?”

“Tớ không chắc, có điều tụi mình sẽ dừng chân tại đây tận ba ngày mà, số hên thì gặp được thôi."

Đại Ninh đang chơi trò ghép hình của Lệ Hỗ, nghe thấy có chuyện hay, cô cảm thấy rất hứng thú bèn hỏi Lệ Hỗ kế bên: "Thú vị không?"

“Khá thú vị.” Lệ Hỗ thấy dáng vẻ cô ngây thơ, khuôn mặt nhỏ nhắn hồng hào, không khỏi cười khẽ bảo: "Cảnh đêm nay rất đẹp, thích hợp làm chuyện gì đó đêm khuya."

Đại Ninh không để ý hắn, mọi người đều hào hứng, cô không khỏi cũng mong đợi theo.

Chỉ có điều nhân duyên của đại tiểu thư với các bạn nữ không quá tốt, không ai nói cô biết những chuyện mới lạ. Ngược lại đám con trai rảnh rỗi thì thích nhìn trộm cô.

Trước khi xuất phát, Lệ Hỗ nhắc nhở cô: "Nửa đoạn đường mình đi sẽ có suối nước nóng tự nhiên, em nhớ mang theo đồ bơi để tắm."

Loại việc tận hưởng này cô đương nhiên sẽ không quên.

Các bạn học sinh ngồi xe ngắm cảnh, đến nửa đoạn đường thì bác tài dừng xe, ai nấy đều vui sướng chạy về phía suối nước nóng.

Họ không cần mua vé, trại hè đã bao hết, mọi người xếp hàng vào trong, Lệ Hỗ giữ chặt cô.

“Tôi qua phía chỗ con trai, em ở chung với đám con gái, ok chứ?"

“Tất nhiên.”

Cô chạy đi đầy sức sống, không thèm nhìn Lệ Hỗ một cái.

Các cô gái sau khi thay đồ xong bước ra, phần lớn đều mặc đồ bơi, con gái ở độ tuổi này ăn mặc khá kín đáo, cơ thể mềm mại trẻ trung lộ ra ngoài, vừa chạm mặt liền đuổi bắt, cười đùa cùng nhau.

Chương Hữu Anh cũng thay đồ xong, tay chân cô nàng thon dài, làn da màu lúa mạch khỏe khoắn, mặc đồ bơi của vận động viên chuyên nghiệp.

Bạn thân của Chương Hữu Anh là Văn Tử Tử đẩy đẩy cô bạn mình: "Cậu nhìn cô ta kìa."

Chương Hữu Anh quay đầu thì thấy cô gái đang bước đến dưới ánh mặt trời.

Cô đã quấn mái tóc xoăn lên, eo thon chân dài, làn da trắng sáng, bước đi lười biếng, các bạn nữ rối rít nhìn cô, có vài bạn nhìn thoáng qua đã lập tức đỏ bừng mặt.

Văn Tử Tử khẽ ho một tiếng: “Mẹ nó, cái đó của cô ta… ngực ấy.”

Đôi mắt Chương Hữu Anh nhìn lướt qua ngực đại tiểu thư rồi cúi đầu nhìn bộ cup A của mình, khóe môi giật giật.

“Y hệt nữ chính trong truyện , nhìn cái đã biết không phải loại học sinh ngoan gì." Có người nói thầm.

“Suỵt, đừng để cô ta nghe thấy."

Nói thì nói thế, chứ bọn con gái ghen tị gần chết trong lòng, nào là vòng eo thon gọn, đôi chân vừa cân đối vừa thon dài, ngực càng khỏi bàn, con gái nhìn còn hai má nóng bừng.

Đại Ninh nhàn nhã ngâm mình trong bể tắm, những cô gái khác đều tránh xa cô hai bảy mét, cùng nhau bàn tán sau lưng cô, lại nhịn không được lén nhìn cô.

Đại Ninh là người bị bài xích lại không quá để ý, họ không đến đây vừa lúc cho cô biến chỗ này thành khu vực riêng của mình.

“Hữu Anh, cậu đừng bận tâm, Lệ Hỗ sẽ không nông cạn vậy đâu."

Chương Hữu Anh liếc Văn Tử Tử, nói thản nhiên: "Đàn ông ai chả nông cạn."

Văn Tử Tử nín họng.

Bên ngoài có tiếng chuông reo, mọi người thay đồ, lần nữa lên xe ngắm cảnh.

Xe chạy nửa tiếng, cuối cùng cũng tới khu cắm trại cao nhất.

“Các em mau xuống đây!”

Địa hình khu cắm trại rộng rãi, thậm chí mặt đất còn trải thảm, những năm trước khi cắm trại tại đây đã có lệ chung, vì vậy mọi thứ đều đầy đủ hết, kể cả lều trại cũng là loại bền đẹp.

“Theo lệ chung thì hai em một lều, hai người phối hợp lẫn nhau cũng an toàn phần nào, các em có thể tự do lập nhóm, nếu cần giúp đỡ thì cứ tìm thầy cô."

Vừa dứt lời, đám học sinh nhốn nháo đi lập nhóm.

Bạn nữ đứng một mình ngập ngừng nhìn Đại Ninh, không dám tiến đến. Vừa nhìn đã biết đại tiểu thư kiêu căng, lại thêm vẻ ngoài gây họa, bạn nữ sợ khó ở chung với cô.

Thanh Đoàn vừa phiền muộn vừa căm phẫn trừng mắt bọn họ! Tựa như đứa trẻ của mình bị xa lánh, nó tức muốn chết.

Kết quả của việc quá đẹp là dễ bị người cùng giới bài xích, người khác giới thì mơ ước.

Đại Ninh không quan tâm, dù sao cô cũng quen rồi, hơn nữa bản thân khó ở chung là thật. Cô ngồi khoanh chân trên tấm đệm màu trắng, lấy điện thoại ra chơi.

Chương Hữu Anh mang ba lô đi qua, xách cô gái nhỏ nhắn lên.

“Cô chung nhóm với tôi."

Đại Ninh tò mò nhìn cô nàng, vẻ mặt Chương Hữu Anh không đổi.

“Hữu Anh, cậu quan tâm cô ta làm chi!" Văn Tử Tử giậm chân.

1

Đại Ninh cũng ngoan ngoãn đi theo sau lưng Chương Hữu Anh, cùng cô nàng vào lều.

Lều trại ở đây không phải loại mà Triệu Tự sống ở thôn Hạnh Hoa kia, bên trong rất rộng rãi, còn trải nệm cao su. Khó trách nhiều học sinh mong chờ như vậy, điều kiện quả thật khá tốt.

Chương Hữu Anh vừa sửa sang quần áo xong, quay đầu lại liền thấy cô gái nằm trên nệm mềm, một đôi mắt to như ngọc lưu ly nhìn cô nàng chằm chằm.

“Dậy đi, tôi trải giường."

Đại Ninh ngồi dậy, Chương Hữu Anh thuần thục lấy một tấm ga trải giường mới tinh trong ba lô ra, im lặng trải chỗ nằm.

“Cô không ghét tôi sao?" Đại Ninh hỏi.

“Ghét.” Chương Hữu Anh không chút do dự đáp.

Một người một tròn nhìn cô nàng liên tục bận rộn, Chương Hữu Anh siêng năng lại có năng lực, cân nhắc vấn đề chu đáo, chốc lát đã sắp xếp mọi thứ đâu ra đấy.

Đại Ninh được thơm lây từ cô nàng, chả làm gì hết, chỉ cần chờ ăn cơm tối.

Nhân viên làm việc nhấc giá nướng, bước khỏi lều là nghe thấy âm thanh cười nói ầm ĩ.

Lệ Hỗ cầm ly nước ô mai ướp lạnh, táo nhỏ cho một mình Đại Ninh.

Đại Ninh nghiêng đầu nhìn hắn một lúc, cuối cùng lắc đầu, cô chạy đến chỗ Chương Hữu Anh, kéo cô nàng, giọng điệu làm nũng: "Cô nấu nước cho tôi đi ~"

"Tự làm."

“Tôi không làm đâu.”

Chương Hữu Anh làm như không nghe. Đại Ninh dây dưa vài lần, Chương Hữu Anh không kiên nhẫn đi nấu nước cho cô.

Đại Ninh nhấp một ngụm nước trong ly giấy, Thanh Đoàn nhìn Chương Hữu Anh, lại quay sang nhìn Lệ Hỗ nhíu mày đằng xa, nó giống như hiểu ra.

Ăn xong, đám học sinh ngồi quanh thành một vòng tròn, bắt đầu trổ tài nghệ.

Có bạn ca hát, có bạn múa điệu Tân Cương, Đại Ninh khá lười nên đã về lều nằm nghỉ từ lâu, lát sau Chương Hữu Anh cũng vào, cô nàng không có tài nghệ gì nên thường không tham gia mấy hoạt động thế này.

Chương Hữu Anh kéo khóa kéo trên đỉnh lều ra, lập tức bầu trời đầy sao lọt vào mắt.

Đại Ninh chiếm bên trái, Chương Hữu Anh bên phải.

Đại Ninh click mở điện thoại, thấy một tin nhắn.

【Nhớ báo bình an.】

Người gửi: Anh trai. Thời gian là mấy tiếng trước. Ngón tay Đại Ninh lướt qua đầy thờ ơ, không thèm quan tâm.

Trần Liên Tinh sắp chịu không nổi bầu không khí trong nhà.

Ngày đầu tiên sau khi con khốn kia rời đi, cô ta đã vui mừng biết bao, thậm chí còn kéo Trần Cảnh đi ăn bên ngoài. Tuy Trần Cảnh không đi nhưng sắc mặt vẫn như thường.

Ngày thứ hai rõ ràng Trần Cảnh đã trầm mặc hơn nhiều, có đôi lúc sẽ cúi đầu nhìn điện thoại.

Ngày thứ ba, Trần Cảnh không nói gì, vừa thấy điện thoại là nhìn rất lâu, Trần Liên Tinh nhạy bén cảm nhận được bầu không khí trong nhà vô cùng áp lực.

Đến chiều Trần Cảnh còn không thèm ra ngoài, anh trực tiếp về phòng, mãi đến tận tối Trần Cảnh mới ra, anh không nói một lời mà ra ngoài công viên chạy bộ.

Trời đã sập tối, hành vi của anh như bệnh thần kinh khiến Trần Liên Tinh cũng không dám bắt chuyện cùng. Cô ta chỉ đần ở một số khía cạnh, còn về tình yêu, cô ta càng để ý nó hơn ai hết, dáng vẻ đặc biệt trầm lặng của Trần Cảnh này, sao cô ta không hiểu cơ chứ?

“Con khốn.” Trần Liên Tinh căm giận đá cửa phòng Đại Ninh.

Bầu trời thành phố Phượng Minh không một vì sao.

Trần Cảnh chạy năm vòng quanh công viên, cuối cùng đi đến chiếc ghế dài dưới ánh đèn, nơi Đại Ninh từng bỏ nhà ngủ lại đây.

Anh đổ mồ hôi như mưa, mở điện thoại, vẫn không thấy hồi âm.

Trần Cảnh không thể không thừa nhận, tâm trạng của anh đang hết sức tệ. Anh đúng là có suy nghĩ tránh xa Đại Ninh, anh có tình cảm đó với cô đã là sai lầm, vốn cho rằng cứ tránh xa cô thì mọi thứ sẽ trở về như xưa.

Nhưng khi cô rời đi ba ngày, anh đã không nhịn được suy nghĩ liệu cô ăn có ngon không, cô yếu đuối như thế, liệu có bị ai bắt nạt không? Điều khó chịu nhất chính là trai gái tuổi dậy thì mới biết yêu, tình cảm sinh sôi mãnh liệt, cô ấy và nam sinh kia đã tiến đến đâu rồi?

Nắm tay, ôm, hôn? Hay là đã đến bước khiến người khác không dám nghĩ kia.

Ánh sáng điện thoại phản chiếu khiến mặt mày người đàn ông càng trở nên lạnh lùng, Trần Cảnh mở điện thoại, dừng lại trên cái tên siêu dài nọ "Đại Đại yêu dấu xinh đẹp không gì bằng".

Anh mím chặt môi, anh là một người anh, việc bảo đảm cô có an toàn không cũng không phải việc quá trớn.

Trần Cảnh gọi một cuộc, trước đó anh chưa từng nghĩ mình sẽ có lúc bất an, hồi hộp khi nói chuyện với một người đến thế. Lát nữa phải mở lời thế nào? Anh nói lắp, giọng cũng khàn khàn khó nghe, cô có thể vì vậy mà mất kiên nhẫn cúp máy luôn không?

Bên kia reo một lúc mới nhận.

Trần Cảnh còn chưa kịp lên tiếng thì đã nghe thấy một loạt tiếng rên uyển chuyển lọt vào. Có vài tiếng cười xen lẫn vào đó, tiếng cô gái thở vụn vặt truyền qua màn hình điện thoại. Trong chớp mắt ấy, sắc mặt Trần Cảnh lạnh như băng, trái tim quặn thắt từng cơn.

Anh cắn răng, đúng, anh thừa nhận là do anh ghen, anh ghen ghét sắp phát điên lên rồi! Tại sao chứ, anh là người đã gặp Đại Ninh trước, là anh dẫn cô về nhà, cũng là anh nói sẽ chăm sóc cô cả đời. Anh có thể cho cô bất cứ thứ gì, người nọ có thể sao?

Cho dù bọn họ đang yêu nhau nhưng em ấy mới bao nhiêu, người nọ đã làm chuyện ấy.

Trần Cảnh đổi sang gọi video, bên kia Đại Ninh bấm một cái liền kết nối.

Trần Cảnh đối diện với một đôi mắt to long lanh hơi nước, cánh môi đỏ mọng hơi hé mở, thở gấp từng đợt, gò má ửng hồng, cứ thế lọt vào tầm mắt anh.

Đại Ninh nhìn thấy một cặp mắt đen trầm, giống như vũng nước đọng, lạnh thấu xương.

Qua lúc lâu, cô cười như không có việc gì: “Anh.”

Trần Cảnh gắt gao mím môi, không hiểu tại sao lúc này... lúc này cô vẫn như cũ... Trần Cảnh không nhịn nổi phải dời ánh nhìn từ mặt cô đi, nhìn về phía khác màn hình.

Một bóng người đứng dậy khỏi người cô, gầm lên giận dữ: "Trần Đại Đại, trả lại cho tôi."

Trong video Đại Ninh cười chảy nước mắt, rất vui vẻ.

“Cô đừng ngượng, đẹp thế mà."

Hình ảnh thoáng qua, có người nắm lấy cổ tay mảnh khảnh của cô giành món đồ lại.

Trần Cảnh cảm giác có gì đó không đúng, lửa giận trong lòng nguội đi không ít, nhíu chặt mày, không chọn lập tức mở miệng.

Đợi hình ảnh đã ổn định, cuối cùng Đại Ninh cũng có thời gian nói chuyện với Trần Cảnh.

“Anh tìm em có gì không?”

“Vừa nãy em, làm gì vậy?"

Đại Ninh cười ác liệt: “Em phát hiện một chị gái nhỏ siêu ngầu có trái tim thiếu nữ, thật hay ho."

Vẻ mặt Trần Cảnh không đổi tiêu hóa những gì mà cô vừa nói cho anh biết, trái ngược với Trần Liên Tinh, chỉ cần không đụng đến tình yêu thì anh rất thông minh. Vừa nãy người ầm ĩ chung với cô tuy giọng nói hơi trung tính nhưng chỉ cần nghe kỹ vẫn có thể nhận ra là con gái.

Nếu Đại Ninh thật sự đang làm gì, cô không thể nào thản nhiên nhận video call.

“Anh à, anh sao vậy?"

Trần Cảnh rũ mắt, bình tĩnh lại, giọng khàn khàn: “Không có gì, em chơi vui không?”

“Tạm được, chỗ này có sao trời, suối nước nóng, còn có lẩu để ăn."

Trần Cảnh muốn hỏi chuyện Lệ Hỗ, há miệng thở , không mở miệng như trốn tránh.

“Tiền đủ không?”

Đại Ninh dùng đôi mắt ngập nước nhìn người đàn ông ở bên kia, hồi lâu cô nở nụ cười: "Dạ đủ, em chỉ là nhớ anh trai mình thôi."

Người đàn ông trong video bỗng nhiên ngẩng đầu, ánh sáng trong mắt anh rất nhanh khôi phục lại. Nhanh đến nỗi Đại Ninh không thể bắt giữ được cảm xúc của anh.

Ơ? Đại Ninh rất nghi hoặc, cô ra ngoài lâu vậy, sắp gây rối đến nơi, thế mà anh Trần còn chưa nổi giận?

Hồi lâu sau, Trần Cảnh là người đầu tiên nhìn sang chỗ khác.

Đại Ninh che miệng, ngáp một cái: “Em buồn ngủ rồi, em đi ngủ đây.”

“Ừ.”

Cuộc gọi đã ngắt.

Trần Cảnh vuốt ve điện thoại hồi lâu, cuối cùng anh cũng nhận ra, dù cô cách xa anh, rời đi lâu cũng đều vô dụng.

Sáng ngày thứ hai, khi Trần Cảnh ra ngoài, vốn dĩ Trần Liên Tinh phải gửi tin nhắn cho Kỷ Điềm theo bản năng. Kết quả trông thấy bộ quần áo Trần Cảnh đang mặc.

“Anh, anh không đến phòng tập hả?"

Trần Cảnh đáp một tiếng, không nói nhiều.

Anh mặc một bộ đồ thể thao màu đen, rõ ràng rất khác thường ngày.

Đợi anh đi, Trần Liên Tinh có suy đoán to gan. Không phải chứ! Trần Cảnh định đi tìm con khốn đó? Vậy cô ta có nên báo cho Kỷ Điềm biết không đây?

+

*

Truyện Chữ Hay