Trần Cảnh ngồi sau quầy bar, anh mặc bộ đồng phục làm việc màu đen rất khó thấy giữa đám người ra vào câu lạc bộ.
Không ai quấy rầy, càng không ai đến bắt chuyện với anh, Trần Cảnh lấy điếu thuốc ra hút.
Anh không hút thuốc nhiều, chỉ lúc thấy áp lực quá lớn, đôi khi anh sẽ làm một điếu để giải tỏa nỗi phiền muộn.
Hôm nay anh đến bệnh viện thăm thì được biết bệnh tình bà lại trở nặng, phí cấy ghép tủy không phải số tiền nhỏ. Có lẽ do tuổi bà đã lớn hoặc đã buông thành kiến, thái độ bà trở nên rất tốt với anh, muốn anh cứu bà ấy.
Đến chiều, Trần Liên Tình gọi cho anh bảo muốn mua bút vẽ mới.
Trần Liên Tinh học khoa mỹ thuật, mỗi năm mua giấy vẽ lặt vặt này kia gom lại cũng thành một khoản tiền lớn.
Lúc Trần Kế Duệ vẫn còn ở nhà, thực ra cô là một cô bé rất đáng yêu và ấm áp, hai cha con cùng nhau dạy anh cách nói, cảnh ấy đã khắc ghi trong lòng Trần Cảnh rất nhiều năm.
Trước khi cha nuôi vào tù, thậm chí ông còn bày tỏ mong sau này hai người kết hôn với nhau.
Trần Liên Tinh dần dần trưởng thành, lòng dạ cũng ngày càng cao, anh không nói đến chuyện này, anh tự biết mình có chỗ khiếm khuyết, chỉ phụ trách cuộc sống hàng ngày của cô.
Đối với Trần Cảnh mà nói, từ rừng rậm trằng trịt đến xã hội loài người, tình cảm gia đình duy nhất mà anh có được trong đời là Trần gia.
Anh nhớ nhiều chuyện làm hơi không tập trung, bỗng có tiếng náo động không nhỏ trước cửa phòng nọ.
Một cô gái khóc lóc vùng vẫy bị người cưỡng ép đưa vào phòng riêng.
Dù sao thì đây là câu lạc bộ, thỉnh thoảng loại chuyện này lại xảy ra, nếu có khách làm càn quấy rối người phục vụ, câu lạc bộ sẽ để Trần Cảnh ra tay.
Nhưng nếu là người do chính họ đưa đến, câu lạc bộ chỉ có thể nhắm mắt làm ngơ, đôi lúc người ta đang chơi tình thú lại đến ngăn cản ngược lại rước họa vào người.
Trần Cảnh đã thấy loại chuyện này nhiều lần, trong lòng đã thờ ơ từ lâu nhưng khi nhìn thấy bóng lưng của cô gái kia, vẻ mặt của anh lập tức thay đổi.
Anh vội dập tàn thuốc, sải bước đi đến.
Có người nhanh chân ngăn anh lại: “Không được đâu anh Cảnh, người đó là Lưu tam gia, lại nói cô gái kia do gã đưa đến, có khi bọn họ quen nhau."
Sắc mặt Trần Cảnh lạnh lẽo đáng sợ, anh đẩy người trước mặt ra rồi đi vào trong, cô gái kia là Trần Liên Tinh.
Anh một chân đạp cửa, trong phòng Lưu Đinh Thành đang chuẩn bị đè người ra làm việc liền mắng to một tiếng: "Thằng chó nào không có mắt..."
Trần Cảnh kéo Trần Liên Tinh thoát khỏi người gã, định vung một quyền qua.
Cô gái vừa khóc sướt mướt vừa ngẩng đầu lên, khi Trần Cảnh nhìn rõ mặt cô, ánh mắt anh trầm xuống.
Động tác trên tay dừng lại, trông bóng dáng giống nhau nhưng đến cùng không phải Trần Liên Tinh.
Cô gái lạ mặt lau khô nước mắt, vội vã ôm lấy cánh tay Lưu Đinh Thành: “Tam gia, ngài không sao chứ?"
Lưu Đinh Thành nhổ nước bọt: “Bố mày đang chơi ở đây, mẹ nó mày làm trò gì vậy hả?”
Thấy rõ đồng phục làm việc trên người anh, Lưu Đinh Thành tức giận: “Gọi quản lý qua đây."
Quản lý biết ngay không xong, cả thành phố Phượng Minh đều biết ông chủ Lưu là người keo kiệt, tính toán chi li. Trần Cảnh xông vào cắt ngang cuộc vui của gã không nói, chút nữa đã đánh người.
Bên kia Lưu Đinh Thành hận không thể chết tên đó.
Quản lý cười xin lỗi: "Anh ta là người trẻ tuổi, đêm nay có hơi quá chén nên vô ý làm mất lòng ngài. Có gì ngài rộng lượng tha thứ cho, rượu đêm nay miễn phí, mong ngài tha anh ta lần này được không ạ?"
Ánh mắt Lưu Đinh Thành âm trầm, lành lạnh nói: "Tha lần này nhưng dạy cho nó một bài học, không quá đáng chứ?"
"Đương nhiên rồi ạ, mời ngài tùy ý."
Trần Cảnh nắm chặt tay rồi lại buông ra.
Đại Ninh ngồi ở lầu hai ban công đối diện, chống cằm nhìn người đàn ông trong hẻm bị đánh.
Bốn năm người vây quanh tay đấm chân đá, anh chỉ bảo vệ chỗ hiểm, không rên một tiếng.
Họ đánh bao lâu, Đại Ninh nhìn bấy nhiêu.
Cô dùng giọng điệu ngây ngơ tán thưởng: “Cảnh tượng đẹp thật đấy, đáng tiếc cô em gái của anh ta cũng không đau lòng thay anh mình được."
Thanh Đoàn che mắt, lặng lẽ dời mắt đi.
Trăng đã lên.
Vầng trăng khuyết treo cao trên bầu trời, đám người đánh mỏi mệt dần tản bớt. Ánh đèn neon lấp lánh đằng xa, Trần Cảnh nẳm trên mặt đất vẫn không nhúc nhích, Đại Ninh quan sát một hồi, anh mới từ từ đứng dậy.
Máu tươi chảy ra từ khóe miệng và mũi.
Trần Cảnh ngồi dựa vào tường, hai tay chống đầu gối, thở hổn hển.
Ánh trăng nhàn nhạt, màu sắc cuộc đời Trần Cảnh cũng như thế. Thuở còn bé trong bầy sói, ngoại trừ sói mẹ đã nuôi nấng thì tất cả con sói khác đều bài xích anh.
Anh không có bộ lông dày, chỉ có thể cuộn tròn trong lòng sói mẹ để sưởi ấm vào mùa đông. Mọi con thú mạnh mẽ đều có thể giết chết anh, vết sẹo trên cổ là bằng chứng cho thấy sự "yếu đuối" của anh khi là một con người. Trần Cảnh nhiều lần sắp chết nhưng do mạng lớn, tới giờ vẫn còn sống.
Sau đó đi đến xã hội loài người, vốn nghĩ cuối cùng đã tìm được bầy đàn của mình.
Nhưng trong mắt họ, một kẻ đi ra từ rừng sâu vừa trần vừa biết ăn thịt sống như anh là kẻ khác loài, chỉ khác là kẻ khác loài này lớn mạnh.
Trẻ con loài người không có móng vuốt sắc nhọn của loài sói nhưng chúng sẽ dùng cách khác đối xử tàn nhẫn hơn.
Đối với anh, Trần gia như sự cứu rỗi đồng thời cũng là điểm khởi đầu của gian khổ. Anh từ bỏ niềm kiêu hãnh học được từ bầy sói, nhận một loại trách nhiệm khác.
Anh là người nói lắp, giọng khàn khàn cứ như giấy nhám cọ trên mép dao. Một khi anh mở miệng, ánh mắt người khác nhìn anh sẽ mang theo sự quái dị. Theo thời gian anh cũng ít khi nói chuyện với người khác.
Trần Cảnh nhắm mắt lại, dùng ngón tay cái lau khóe miệng rồi lấy một điếu thuốc trong túi quần ra châm lửa.
Có đôi lúc anh không biết tại sao mình phải làm việc vất vả như vậy để sống. Một cuộc sống quái lạ, cô đơn, lạnh lẽo như thế. Ý nghĩa của niềm vui ở đâu?
Giữa làn khói lượn lờ có một bóng dáng nhỏ nhắn chạy về phía anh. Một "thiếu niên" mặc áo rộng và quần tây, không biết lấy từ đâu một chiếc mũ nâu cũ nát đội lên đầu.
Đại Ninh chạy tới, khi nhìn thấy rõ tình trạng của Trần Cảnh, thoáng cái nước mắt lưng tròng.
Cô khóc vô cùng đau lòng: “Anh ơi, anh làm sao vậy?”
Thấy anh vẫn bất động, cô nâng mặt anh lên định dò xét hơi thở.
Trần Cảnh: "..."
Vừa mở mắt ra đã bắt gặp một đôi mắt sáng trong veo như thủy tinh. Cô gái nhỏ hít hít mũi: “May quá anh chưa chết."
Trần Cảnh không nói nên lời, anh hít một hơi, đưa điếu thuốc vào giữa các ngón tay, lạnh lùng nhìn cô.
Kỳ diệu cô gái lại hiểu ý anh, cô giải thích lý do tại sao mình vẫn chưa đi.
"Em muốn nói lời chia tay với anh trước khi đi, anh nói công việc của anh làm đến nửa đêm nhưng giờ đã 1 giờ, em sợ anh xảy ra chuyện. Em hỏi Lý Minh thì anh ấy bảo có thể anh ở đây." Đại Ninh lấy khăn giấy trong túi ra lau cẩn thận, sau khi lau sạch vết máu trên mặt, cô nức nở nói tiếp: "Anh à, anh đừng sợ, em đưa anh đến bệnh viện ngay."
Nói xong, cô mở rộng cánh tay mềm mại của mình cố hết sức ôm lấy anh.
Trần Cảnh cụp mắt nhìn cô.
Lông mi cô gái nhỏ đen nhánh cong vút, khuôn mặt ửng hồng cả lên cũng không thể di chuyển người anh một li, cô khẽ mím môi, lại sắp khóc.
Anh không thể chịu được nhất là thấy cảnh một cô gái khóc, tự mình chống tay đứng dậy.
Cô nhanh chóng đỡ anh: “Chúng ta đi bệnh viện."
Trần Cảnh lắc đầu, dập tắt điếu thuốc, thân người lảo đảo đi về hướng nhà.
Đại Ninh vội đỡ lấy anh.
Biết cô là một cô gái yếu đuối lại mỏng manh, nói thẳng ra là nhóc ăn hại. Trần Cảnh sợ đè bẹp cô nên anh chỉ dựa hờ vào cô, nào dám để cô đỡ thật.
Tuy vậy mặt cô vẫn ửng hồng như cũ.
Những ngọn đèn đường ấm áp, soi sáng lối về trong con hẻm tối tăm.
"Nếu đau quá, anh nhớ nói cho em biết."
Trần Cảnh không đáp, trên trán chảy một lớp mồ hôi mỏng.
“Ngày mai chúng ta phải báo án, để cảnh sát đánh lũ người xấu ấy một trận cho hả dạ.”
Anh lười để ý suy nghĩ ngây thơ của cô.
Cô nghĩ ngợi một lát rồi nhỏ giọng cầu xin: "Anh bị thương nên em không yên tâm lắm. Đợi đến sáng mai em sẽ đi được không anh?"
Trần Cảnh nhìn sang cô, cô gái nhỏ sợ anh nổi giận, vội vàng lên tiếng: "Em nói đùa với anh đó, em đưa anh về nhà rồi đi liền."
Thấy bộ dạng rụt rè của cô, cuối cùng anh cũng nhận ra mình có vẻ quá mức lạnh lùng với cô gái mà mình nhặt về.
Nếu đổi lại Trần Liên Tinh, anh sẽ bao dung và nhẫn nại, dù sao qua bao nhiêu năm, anh vẫn chăm sóc tốt cho Trần Liên Tinh.
Về phần Đại Ninh, anh chỉ sợ cô thành gánh nặng mới của mình.
Trần Cảnh gật đầu, cho ở lại thêm một đêm, chắc không có việc gì.
Ánh mắt Đại Ninh trong giây phút ấy như hàng ngàn vì sao trên trời, cô nở nụ cười.
Anh phát hiện cô rất thích khóc cũng rất thích cười. Có khi dữ với cô một câu thôi, nước mắt đã lăn dài nhưng khi vui vẻ dù nước mắt vẫn chảy cũng đã quên mất chuyện không vui lúc trước.
“Anh ơi, tiếng gì từ bên đường thế?”
Anh nghĩ thầm là tiếng dê kêu.
“Liệu nó có nhảy ra đây không?”
Đương nhiên là không, thật là một câu hỏi ngớ ngẩn.
“Tại sao con hẻm tối số mười tám được gọi là mười tám mà không phải mười chín?”
Có quỷ mới biết.
“Có phải Lý Minh là bạn tốt của anh không?”
...
Thế giới của Trần Cảnh chưa từng có lúc ồn ào như thế trong đời. Cô cứ lảm nhảm suốt dọc đường đi, luôn có rất nhiều câu hỏi kỳ quặc. Vốn năng lực bày tỏ của anh có vấn đề, nghe cô nói một mình lại thành nghe say sưa.
Anh không nói gì, cô cũng không mất kiên nhẫn mà còn tràn đầy hăng say nói tiếp.
Trần Cảnh không biết hóa ra câu lạc bộ cách hẻm tối gần như vậy.
Dù cơ thể còn đau nhưng anh có thể tự đi lại mà không cần cô đỡ. Rạng sáng 1h30, mọi âm thanh nơi khác đều im ắng, riêng sự sôi động của con hẻm chỉ mới bắt đầu.
Anh xắn cổ tay áo nhuốm máu, vẻ mặt lại trở nên lạnh băng, tiện tay ấn mũ của cô gái bên cạnh xuống, che đi khuôn mặt nhỏ tinh xảo của cô.
Vô số đôi mắt lén lút dò xét nhưng sau khi chạm phải ánh mắt đáng sợ và dữ tợn của anh thì vội thu hồi tầm mắt, thậm chí không dám nhìn nhiều người ăn mặc chả ra dáng cô gái bên cạnh.
Cả hai về nhà an toàn.
Đại Ninh nghĩ thầm, tố chất cơ thể của Trần Cảnh thực sự tốt đáng sợ, nếu cô bị đánh như vậy, chưa nói liệt nửa người, ít nhất phải nằm viện vài tháng. Trần Cảnh trễ một tiếng, trông như người chả có việc gì.
Bạn nói xem đến cùng con ruột của Thiên Đạo chết thế nào? Anh ta hoàn toàn không thể chết.
May thay không để người mình lên, bằng không cả đám ngốc kia chắc nằm một đống trong bệnh viện.
Đóng cửa lại, Trần Cảnh không khỏi ho khan hai tiếng. Đại Ninh nói gấp gáp: “Anh có thuốc ở nhà không? Để em đi lấy.”
Trần Cảnh đưa tay gõ lên bàn trà.
Đại Ninh lấy ra hộp thuốc, trong đó có đầy đủ dụng cụ điều trị cho việc chấn thương, dù sao Trần Cảnh dựa vào nắm đấm kiếm sống, bị thương nhiều là lẽ đương nhiên.
Cô do dự cầm băng vải và kéo lên rồi nhìn anh.
Trần Cảnh đoán được cô không biết làm, vì vậy anh cầm lọ thuốc lên bắt đầu xử lý vết thương.
Nghĩ đến cô còn ở đây, anh chỉ bôi thuốc và băng bó vết thương trên cánh tay.
Bên cạnh có cô gái nhìn anh với đôi mắt đen láy, lâu lâu lại xoa mu bàn tay lên cổ.
Trần Cảnh nhìn sang thấy trên cổ cô có một vết đỏ lớn, trông qua đã giật mình.
Anh đoán thân phận của cô rất quý giá nhưng không ngờ lại mỏng manh tới vậy, mặc quần áo vải bình thường lại đỡ anh, chỗ bả vai và cổ bị cọ sát một vùng đỏ bừng.
Trần Cảnh nhìn cô hồi lâu, lúc sau cúi đầu nhắn tin cho Lý Minh: “Kêu chị Hồng mua quần áo con gái qua đây.”
Hai mắt Đại Ninh tha thiết mong chờ nhìn anh, anh nhìn sang chỗ khác nói thêm với Lý Minh: “Phải là loại mềm.”
Xem như đưa một bộ quần áo cho cô, hai ngày nữa cô vẫn phải rời đi.
Lý Minh có một người chị gái, mọi người đều gọi là chị Hồng.
Lúc này rạng sáng, Lý Minh còn đang lảng vảng bên ngoài, đoán chắc anh Cảnh mua quần áo mới cho “em gái” trong nhà, gã đồng ý một cách sảng khoái: “Để em nói với chị."
Lý Hồng nghe xong yêu cầu của em mình, cứ nghĩ Trần Liên Tinh đã về. Ai chả biết Trần Cảnh rất hiếm khi tiêu tiền vì bản thân, ngược lại anh rất để tâm trong việc chuẩn bị đồ cho Trần Liên Tinh.
Chiếc chăn bông mà Đại Ninh ngủ trên giường cũng do một tay Lý Hồng mua.
Về mặt đối với Trần Liên Tinh, Trần Cảnh luôn chi trả rất hào phóng.
Lý Hồng khinh thường hừ một tiếng, có khi cô ta lại muốn gì đó nên mới nhớ đến anh mình. Nhiều năm qua không về nhà lấy một lần, giờ lại chạy về muốn này muốn nọ.
Mặc dù không thích Trần Liên Tinh nhưng Lý Hồng vẫn để tâm chuẩn bị đồ, Trần Cảnh chỉ nói muốn loại vải mềm mại, cô nàng có ý xấu chọn một chiếc váy màu tím.
Màu sắc lộng lẫy thế này không phải cô gái nào cũng có thể cân được.
Giá không hề rẻ, hơn tám trăm tệ.
Hoàn cảnh gia đình Trần Liên Tinh khốn đốn, lại không muốn mặc hàng rẻ tiền, đến nỗi mặc kệ mẹ cô ta đang nằm viện mà tha hồ đua đòi.
Ai bảo cô ta mệnh tốt có một người anh như Trần Cảnh bằng lòng nuôi nấng, nếu không chả biết sa ngã thành bộ dạng gì rồi.