Nữ Phụ Hào Môn Muốn Từ Hôn

chương 7: 7: từ hôn 7

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Edit: LT.

-

Cậu chưa chết, bọn họ đều là thiếp!

"Tự làm đông lạnh chính mình sao?” Diệp Thừa vạch trần toàn bộ lời nói dối của cô.

“Bởi vì em sợ anh đuổi em đi.” Lê Thiên Thiên chậm rãi đáp lại.

Diệp Thừa chăm chú nhìn cô vài giây, chỉ chỉ thuốc cảm hắn vừa mới để trên tủ đầu giường rồi nhàn nhạt nói một chữ: “Uống.”

Cô chống thân mình không khỏe ngồi dậy, nghe lời cầm thuốc lên uống.

Nhìn cô uống thuốc xong, Diệp Thừa không nói thêm gì nữa mà lập tức rời khỏi phòng.

Vừa nãy Lê Thiên Thiên chỉ ăn ba cái bánh bao nhỏ, cảm giác vẫn chưa no lắm nhưng lại có chút buồn ngủ nên cứ mặc kệ bụng đói mà ngủ thiếp đi.

Lúc cô tỉnh lại lần nữa đã là giữa trưa.

Mũi nghẹt đến mức không thở nổi, cổ họng khô khốc, đầu óc vẫn nặng trĩu.

Duỗi tay lấy cốc nước mà vừa nãy Diệp Thừa mang vào phòng, bất ngờ là nước bên trong vẫn còn ấm.

Đây là loại cốc bình thường không có khả năng giữ nhiệt, chẳng lẽ hắn mới vừa đổi nước cho cô sao?

Cũng đã giữa trưa rồi, hắn vẫn còn chưa đi làm sao?

Lê Thiên Thiên uống một ngụm nước làm dịu cổ họng xong thì bụng cũng bắt đầu kêu ùng ục.

Trong lúc cô đang nghĩ ngợi định gọi một phần cơm ngoài thì cửa phòng bỗng bị mở ra.

Diệp Thừa đeo tạp dề bước vào, dường như rất ngoài ý muốn khi thấy cô đã tỉnh.

Hắn nói với cô một câu “Ra ăn cơm” nhưng ngữ khí không được tốt lắm.

-

Lê Thiên Thiên nhìn hai bát cháo rau và một đĩa rau xào trên bàn, quả thật là quá thanh tâm quả dục.

Thấy được ánh mắt không vui của cô, Diệp Thừa lại bày ra trước mặt cô một đĩa dưa muối nhỏ tinh xảo.

Nhưng dù có tinh xảo đến đâu thì chẳng phải cũng chỉ là dưa muối thôi sao? Còn có thể ăn ra vị thịt sao?

“Em muốn đặt một phần thịt ướp gia vị, anh muốn ăn thêm món gì không?" Lê Thiên Thiên quơ quơ điện thoại hỏi Diệp Thừa.

Diệp Thừa không những không trả lời mà còn duỗi tay cướp mất điện thoại của cô, lãnh đạm nói:

“Không được gọi đồ ăn ngoài.”

Lê Thiên Thiên ủy khuất khuấy khuấy bát cháo nhạt nhẽo rồi lặng lẽ giương mắt nhìn về phía Diệp Thừa, hỏi:

“Sao anh không đến công ty vậy?”

“Hôm nay là cuối tuần.”

Tổng tài cũng có ngày nghỉ cuối tuần sao?

Xem như cuối tuần nghỉ ngơi thì hắn không phải cũng nên đến câu lạc bộ đấu kiếm sao? Sao lại nhàn rỗi ở nhà như vậy chứ?

Cô muốn gọi đồ ăn ngoài mà!

Nhìn vẻ mặt không thể thương lượng của Diệp Thừa, Lê Thiên Thiên đành lặng lẽ múc một muỗng cháo lên ăn.

Cháo vừa thơm vừa mềm, rau xào và dưa muối cũng tươi mát, ngon bất ngờ.

Thật ra lúc bị cảm mạo dạ dày sẽ yếu đi, ăn chút đồ thanh đạm quả thật là rất tốt đối với thân thể nhưng chẳng qua cô vẫn thèm ăn món khác.

Vừa lúc này Diệp Thừa nhận được một cuộc gọi từ bên chuyển phát nhanh, thang máy ở tiểu khu này cần phải có dấu vân tay của chủ hộ thì mới vào được nên hắn liền tự mình xuống lầu nhận đồ.

Thừa dịp hắn ra khỏi nhà, Lê Thiên Thiên nhanh chóng lấy lại điện thoại của mình.

Cô do dự nhìn giao diện đặt đồ ăn một lúc lâu nhưng cuối cùng vẫn không bấm đặt.

Thôi được rồi, bởi vì một bữa ngon mà chọc giận Diệp Thừa thì không đáng.

Lúc này trong nhóm fanclub nhỏ của Diệp Thừa cũng có tin nhắn mới.

【Chiêm chiếp: Tớ đến câu lạc bộ rồi nhưng sao không thấy Diệp Thừa? Chẳng phải chiều cuối tuần anh ấy thường đến bên này sao?】

Lê Thiên Thiên: Tôi cũng đang muốn biết vì sao đó.

【Đại bảo: Diệp Thừa cũng không đi sao? Tớ nghe nói hôm qua Lưu An Kỳ đã đi biển chơi rồi.】

【Chiêm chiếp: Lưu An Kỳ không đến nên anh ấy cũng không đến sao? Đây là thể loại yêu đương gì vậy chứ?】

【Lão bà của Thừa Thừa: Tớ chưa thấy gì cả tớ chưa thấy gì cả tớ chưa thấy gì cả…】

Thì ra là như vậy! Lê Thiên Thiên bừng tỉnh đại ngộ, nuốt hết cháo trong miệng xuống.

Cô có chút hận Lưu An Kỳ, cô không được ăn thịt đều là do lỗi của cô ta! Nhưng hai phút sau cô lại yêu Lưu An Kỳ.

Lí do là vì cô ta đi biển chơi nhưng vẫn không quên gửi đặc sản địa phương qua bưu điện cho Diệp Thừa.

Một thùng hàng tràn đầy các loại hải sản tươi sống, hải sản ăn liền, đồ ăn vặt làm từ hải sản… Mê người nhất là mấy túi thanh cua tê cay, đuôi tôm hùm đất sốt cay đỏ rực.

Cô thuận tay cầm hai túi lên xem hướng dẫn sử dụng, bên trên viết có thể hâm nóng lại hoặc trực tiếp ăn ngay, cô lập tức muốn mở một túi.

Nhưng tiếc là cô còn chưa kịp cầm nóng tay đã bị Diệp Thừa đoạt mất.

Vẻ mặt hắn vẫn lãnh đạm như mọi khi, tay chỉ vào bàn ăn ra lệnh:

“Ăn cháo đi.”

Lê Thiên Thiên ấm ức tiếp tục ăn cháo.

Sau khi nhìn thấy đủ loại mỹ thực, cô cảm thấy bát cháo này càng thêm nhạt nhẽo vô vị.

Thái độ này của Diệp Thừa chính là không muốn chia sẻ đồ mà Lưu An Kỳ mua cho hắn với người khác.

Hừ, keo kiệt!

Diệp Thừa lại nhận một cuộc điện thoại khác, hẳn là công ty có việc cần xử lý nên hắn đi về phòng ngủ lấy máy tính.

Lê Thiên Thiên nhét vào miệng một miếng đậu hà lan, nhai khô khốc không ra vị gì cả.

Lúc này cô muốn lấy một túi thanh cua tê cay ra để trước mặt, chỉ nhìn chứ không ăn, vọng mai chỉ khát.

Vọng mai chỉ khát (望梅止渴): Trông mơ đỡ khát là câu thành ngữ được dùng với hàm ý dùng những ảo tưởng không thực tế để an ủi bản thân, hoặc để hình dung những mong muốn không thể nào thực hiện được.

Nhưng cô vừa mới lấy một túi từ trong thùng hàng ra, còn chưa kịp quay về chỗ ngồi đã đụng phải Diệp Thừa.

Cuộc gọi vừa nãy vẫn chưa kết thúc, ánh mắt hắn rơi xuống thứ trên tay cô, cau mày đi qua, không thèm nghe bất cứ lời giải thích nào mà trực tiếp đoạt lấy rồi ném lại vào trong thùng hàng.

Hắn thậm chí còn không thèm để ý đến việc mình vẫn đang trong cuộc gọi, cứ thế đặt điện thoại lên bàn cơm rồi bưng thùng hàng đặt ra ngoài hành lang.

Lê Thiên Thiên sững sờ đứng im tại chỗ vì bị cướp mất mỹ thực, còn chưa kịp phản ứng lại thì đã nghe thấy một tiếng “bíp” vang lên.

Cửa bên ngoài vừa bị đóng mạnh lại, phảng phất mang theo tức giận.

Cô hắt xì ba cái liên tục vì gió lạnh thổi vào lúc cửa được mở ra, nước mắt lưng tròng nhìn Diệp Thừa bước vào nhà sau khi ném xong thùng hải sản, mềm giọng giải thích:

“Em không định ăn đâu, chỉ muốn đặt trên bàn để nhìn thôi.”

Cô biết đó là đồ mà Lưu An Kỳ mua cho hắn, hắn không muốn cho cô ăn nên cô cũng tự mình hiểu lấy.

Nhưng cũng không đến mức nhìn một chút cũng không được chứ?

Đuôi lông mày Diệp Thừa hơi nhếch lên, yết hầu lên xuống vài lần, giọng điệu trầm thấp tràn đầy vẻ không tin:

“Chỉ nhìn mà không ăn?”

Lê Thiên Thiên không có tâm trạng đáp lại, mím môi hít hít mũi, cháo còn chưa ăn xong đã xoay người trở về phòng.

Cảm xúc ủy khuất này của cô đại đa số là do tức giận vì bị đoạt đồ ăn, số ít còn lại là do bị Diệp Thừa hiểu lầm.

Trong lúc ủy khuất Lê Thiên Thiên đã đem hành vi vừa nãy của Diệp Thừa thêm mắm thêm muối miêu tả lại cho hai người chị em thân thiết biết.

Cuối cùng còn tủi thân mà nói.

【Tôi còn có thể ăn thêm hai bát nữa: Tớ vẫn nên dọn đi thôi, tớ không muốn ở lại đây để bị khinh bỉ nữa.】

【Tam Kim: Cậu đã nằm gai nếm mật ở đó được một tuần rồi, lúc này từ bỏ thì quá thua thiệt.

Cậu phải nhớ kỹ cậu là chính phòng! Cậu chưa chết, bọn họ đều là thiếp!】

Lê Thiên Thiên: … Nói lung tung rối loạn gì vậy chứ.

【Huấn luyện viên Hoàng Tiêu - Empty Valley yoga: Em xác định Diệp Thừa không cho em ăn vì đó là đồ do Lưu An Kỳ mua sao?】

【Tôi còn có thể ăn thêm hai bát nữa: Đương nhiên, nếu không chị nghĩ là vì cái gì? Đừng có nói là do quan tâm em, sợ em bị đau bụng vì ăn đồ cay, đồ có tính hàn trong lúc sinh bệnh nha.】

【Tam Kim: Không có vấn đề.jpg】

đoạn này là gửi meme nhưng mình không rõ đây là meme nào ạ.

【Huấn luyện viên Hoàng Tiêu - Empty Valley yoga: Không có vấn đề.jpg】

【Tôi còn có thể ăn thêm hai bát nữa: Ai cho hai người dũng khí để ảo giác rằng anh ta quan tâm đến tớ vậy?】

【Huấn luyện viên Hoàng Tiêu - Empty Valley yoga: Vậy em giải thích một chút xem, nếu như anh ta quý trọng đồ Lưu An Kỳ gửi đến mức không cho em chạm vào như vậy thì sao lại ném đi chứ?】

【Tôi còn có thể ăn thêm hai bát nữa: Không phải ném đi mà là đặt ở ngoài hành lang, tương đương với việc đang đề phòng em đó!】

【Tam Kim: Vậy tại sao anh ta không đặt trong phòng của mình? Cậu sẽ tùy ý ném đồ mà người trong lòng tặng ra ngoài hành lang sao?】

Lê Thiên Thiên lâm vào trầm tư, không có lời nào để phản bác.

Nhưng rất nhanh cô đã phản ứng lại.

【Tôi còn có thể ăn thêm hai bát nữa: Có phải hai người đi lệch chủ đề rồi không? Tớ tức giận vì chuyện này sao? Tớ tức giận là vì bị anh ta đoạt đồ ăn!】

【Tôi còn có thể ăn thêm hai bát nữa: Đánh tớ mắng tớ, đều có thể nhẫn, nhưng đoạt đồ ăn của tớ, tuyệt đối không được!】

Đây là sự quật cường cuối cùng của một người đam mê ăn uống!

Vừa tức vừa đói lại khó chịu vì sinh bệnh, Lê Thiên Thiên xoa xoa bụng lăn qua lộn lại trên giường phân vân giữa việc rời đi và ở lại chịu đựng vì vạn.

Cuối cùng, một trận mùi thơm nồng đậm đã đánh gãy những rối rắm của cô.

Thuận theo mùi thơm, Lê Thiên Thiên mở cửa phòng ra xem xét.

Trong phòng bếp không hề bật máy hút khói, mùi canh hải sản nồng đậm tràn ngập khắp cả nhà.

Lê Thiên Thiên bất giác nuốt nước miếng, cô thấy Diệp Thừa bê một cái nồi sứ ra đặt trên bàn cơm.

Khói nóng lượn lờ bốc lên, hắn cầm muôi vớt đồ trong nồi ra đĩa, mỗi một muôi đều đầy hải sản.

Cô lập tức vứt bỏ sự quật cường trước đó nhưng vẫn không quên giả bộ “què”, nhảy lò cò đến trước bàn ăn thăm dò nhìn vào trong nồi, liếm môi một cái, đáng thương nhìn về phía Diệp Thừa.

Diệp Thừa nâng mắt nhìn cô, giọng nói vẫn trầm thấp lạnh lùng nhưng ngữ khí lại hòa hoãn hơn so với ngày thường không ít:

“Đói rồi?”

Lê Thiên Thiên không có tiền đồ mãnh liệt gật đầu, một chén canh hải sản nóng hầm hập được đưa đến trước mặt cô.

Nhưng bên trong một chút hải sản cũng không có.

Cô nhìn một đĩa đầy ắp hải sản trước mặt Diệp Thừa, nhìn lại một chén đầy ắp rau dưa mì nước của mình, ngay lập tức cảm thấy bản thân đang bị lừa gạt.

Chẳng qua món canh này thật sự quá ngon, hương vị hải sản nồng đậm, uống vào một ngụm cực kỳ thỏa mãn.

Bỗng nhiên một con tôm được bóc vỏ sạch sẽ được đặt vào trong chén cô, Lê Thiên Thiên kinh ngạc nâng mắt lên nhìn.

Diệp Thừa vừa chậm rãi lột tôm vừa nói:

“Chỉ có thể ăn một con.”

Trong mắt cô tràn đầy ý cười, nhanh chóng bỏ con tôm vào miệng như là sợ Diệp Thừa lại đổi ý.

Lê Thiên Thiên mãi ăn ngấu nghiến nên không nhìn thấy khóe môi của người ngồi đối diện thoáng cong lên.

-

Đói bụng cả một ngày, Lê Thiên Thiên ăn no xong thì nằm ngay đơ trên sô pha.

Bụng căng đến mức một chút nước cũng không thể uống nổi nữa nên cô đành đặt thuốc trên bàn trà, dự định một lát nữa bớt no rồi sẽ uống sau.

Diệp Thừa vẫn lười biếng ngồi ở ghế sô pha đơn như mọi ngày, tiện tay lấy một quyển sách từ trên bàn trà rồi mở đèn bàn đặt cạnh sô pha.

Mỗi một trạng thái tĩnh của hắn đều tựa như một bức chân dung chất lượng cao full HD.

Điều này khiến Lê Thiên Thiên chợt nhớ ra mình vẫn còn nhiệm vụ quay video chưa hoàn thành.

Hiện tại đang là thời cơ tốt nhất để thực hiện nhiệm vụ, thừa dịp Diệp Thừa cúi đầu đọc sách, cô nhanh chóng mở camera điện thoại rồi giơ lên.

Ánh đèn bàn ấm áp chiếu vào bên sườn mặt phác họa rõ từng đường nét trên khuôn mặt hắn.

Lê Thiên Thiên thất thần trong chốc lát, khuôn mặt thanh tú kia chậm rãi quay qua nhìn thẳng về phía camera, nhìn từ chính diện càng thêm câu hồn đoạt phách.

Tim cô bỗng lệch một nhịp, sau đó mới kịp phản ứng là Diệp Thừa đã phát hiện mình bị chụp lén.

Cô vội vàng hạ điện thoại xuống, trong lúc hoảng loạn vẫn không quên lưu video.

Diệp Thừa vươn tay về phía cô.

Lê Thiên Thiên tâm như tro tàn nộp điện thoại cho hắn, lên tiếng xin xỏ:

“Không xóa được không anh?”

Hắn không trả lời, kéo ngón trỏ của cô đặt lên chỗ mở khóa vân tay, mở camera ra xem video vừa nãy cô quay lén, hơi nhướng mày rồi cười hừ một tiếng.

Lê Thiên Thiên nghe không ra điệu cười này của hắn là cảm xúc gì, dù sao thì chắc chắn cũng không phải là khen cô quay đẹp.

“Quay làm gì?”

Dưới ánh đèn bàn, hàng mi dài của hắn đổ bóng nơi khóe mắt, đôi con ngươi trong trẻo tuy không còn lạnh băng nhưng vẫn trầm tĩnh như đầm, thâm thúy đến mức không nhìn ra được là đang vui vẻ hay tức giận.

“Quay, quay anh là bởi vì… cầm lòng không được.” Trong nháy mắt Lê Thiên Thiên đã tìm được lý do để đáp lại, rắm cầu vồng cũng theo đó được thả ra.

“Anh là người xinh đẹp tuyệt trần khiến hoa nhường nguyệt thẹn nên em mới kiềm chế không được mà quay lén một chút.”

Diệp Thừa bĩu môi ghét bỏ từ ngữ mà Lê Thiên Thiên dùng để hình dung mình nhưng đại khái cũng đã hiểu được ý tứ của cô.

Hắn đưa tay khảy khảy sợi tóc che khuất trước mắt, chậm rãi đóng sách lại, lười nhác động đậy thân mình một chút rồi trầm giọng nói.

“Quay cho tốt chút.”

Lê Thiên Thiên:?

Đây là ghét bỏ kỹ thuật quay lén của cô không tốt làm ảnh hưởng đến nhan sắc của hắn sao?

Lê Thiên Thiên đáp ứng yêu cầu, cam tâm làm nhiếp ảnh gia, bày ra đủ loại tư thế để quay chụp cho Diệp Thừa, nếu không phải đang giả bộ “què” thì cô thậm chí còn có thể nhảy dựng lên để chụp.

Phải công nhận là Diệp Thừa lớn lên quá xinh đẹp nên dù chưa chỉnh qua bộ lọc làm đẹp thì vẫn dư sức đánh bại vô số võng hồng.

Võng hồng: người nổi tiếng trên mạng.

Cô xem lại album trong điện thoại, tất cả đều là ảnh chụp và video của Diệp Thừa.

Là ai nói hắn không thích chụp ảnh? Nếu hắn không chọn kế thừa công ty thì cũng có thể lựa chọn đi làm người mẫu đấy.

Diệp Thừa chậm rãi lướt xem album như thể đang kiểm tra kỹ thuật chụp ảnh của cô.

Dường như đã hài lòng, hắn trả điện thoại lại cho cô, không nhanh không chậm nói một câu.

“Nhiều như vậy đủ ngắm rồi chứ?”

Lê Thiên Thiên:?

“Đừng có mải mê ngắm suốt giờ mà quên làm việc nhà.”

Lê Thiên Thiên: ….

Truyện Chữ Hay