Eo nàng bị người bên cạnh vòng lấy, chớp mắt đã được nhấc lên.Thân thủ của hắn cực kỳ nhanh, người khác không kịp phản ứng, nàng cũng vậy, nàng ôm chặt lấy eo Tư Đồ Yếm trong hoảng sợ, lực đạo đó giống như chỉ sợ hắn sẽ ném nàng xuống.Tư Đồ Yếm hơi cúi đầu xuống, vô tình nhìn thấy dáng vẻ nhỏ bé của Thẩm Diệu Âm, hắn cười khẽ: "Ta cũng không thả nàng xuống, sao nàng phải căng thẳng vậy chứ?"Thẩm Diệu Âm ngoan ngoãn thả lỏng một chút, nhưng ngay sau đó nàng lại càng siết chặt eo hắn, lực còn mạnh hơn lúc trước.Tư Đồ Yếm bị nàng ôm tới mức khó thở, tim đập loạn nhịp.Hắn nhìn theo tầm mắt của Thẩm Diệu Âm mới phát hiện ra rằng vẫn còn những trưởng lão không từ bỏ vẫn đuổi theo sau hắn.“Được rồi, đừng nhìn họ nữa.” Tư Đồ Yếm dùng tay che mắt Thẩm Diệu Âm lại, ánh mắt hơi lóe lên, bắt đầu khởi động trận pháp trong tay.Sau đó Thẩm Diệu Âm chỉ nghe thấy một tiếng động lớn bên tai, tiếp theo là tiếng la hét của những người phía sau, và sau đó là một biển yên lặng.Thẩm Diệu Âm duy trì truyền thống tốt đẹp nhất quán của mình - khi các đại trưởng lão chiến đấu, nàng luôn luôn tuân theo chỉ huy, không bao giờ không tự lượng sức mình mà tiến lên nộp mạng.Khi Tư Đồ Yếm yêu cầu nàng nhắm mắt lại, lòng bàn tay hắn nhẹ che mắt nàng, nàng liền ngoan ngoãn nghe lời.Lông mi nàng lướt nhẹ qua lòng bàn tay hắn, Tư Đồ Yếm chỉ cảm thấy lòng bàn tay ngứa ngáy, hắn ung dung nhìn Thẩm Diệu Âm đang ngoan ngoãn ôm lấy hắn, một nét cười thoáng lướt qua mắt hắn.Nàng thật sự rất tin tưởng hắn.
Trước đây là vậy, bây giờ cũng vậy, luôn luôn tin tưởng hắn vô điều kiện.Trên đời này có người có đủ loại cảm xúc đối với hắn, nhưng sẽ chỉ có một số ít tin tưởng hắn.
Bởi vì người có thiện ý với hắn rất ít, cho nên Tư Đồ Yếm rất trân trọng những người tin tưởng hắn.Trong khoảng thời gian ngắn ngủi này, Thẩm Diệu Âm đã suy nghĩ rất nhiều chuyện.Thất phu vô tội, hoài bích kỳ tội.
(Dân thường vô tội, kẻ mang ngọc mới có tội)Tuyết Liên Tụ Hồn để chỗ nàng, nàng có thể không giữ được.Khi nàng bị bao vây giữa làn sóng ánh sáng lạnh lẽo vừa rồi, chỉ có nàng mới biết suy nghĩ của mình đã thay đổi như thế nào.Lúc đó, nàng như bị điều khiển, chân không thể nhích được một bước, cổ họng như bị chặn lại.Những người đó trước mặt chỉ dùng kiếm pháp với nàng, nhưng sau lưng lại hạ đủ loại bùa chú.Lần đầu tiên, nàng nếm trải cảm giác bất lực như thế nào khi bị mắc kẹt bởi một bùa chú cao tay.Những trưởng lão đó không hẳn là quá lợi hại, nhưng khi cướp Tuyết Liên Tụ Hồn lại vô cùng điêu luyện.Những kẻ biếng nhác ở Thanh Diễn Tông vẫn muốn đến chia nhau một miếng bánh, lúc này nếu nàng đem Tuyết Liên Tụ Hồn trở về Côn Luân động phủ thì chẳng khác gì dẫn cừu tới miệng cọp.
Sáu vị trưởng lão có thểchia sạch sẽ lá của Tuyết Liên Tụ Hồn, một mảnh cũng không chia cho Tư Đồ Yếm.Linh khí tích tụ trong cơ thể nàng còn cần rất nhiều thời gian mới tiêu hóa hết, nếu lúc này đối mặt với sáu trưởng lão, có lẽ không thể một mình xông vào Địa Cung.Càng nghĩ càng đau đầu.Lòng bàn tay của hắn đã lâu không cử động, Thẩm Diệu Âm cảm thấy hơi nóng, sau khi cẩn thận xác định không có người đuổi theo phía sau, nàng đưa tay nhẹ nhàng nhấc bàn tay hắn đang che mắt mình ra.
"Yến Quỳ, cảm ơn..." Chưa kịp nói hết lời, nàng đã sững sờ.Đôi mắt nàng ngơ ngác, nàng nhìn vào mắt người trước mặt nhưng không nói được lời nào.Lúc này, Tư Đồ Yếm đã đưa nàng đến một khu đất trống, xung quanh không có một bóng người, có vẻ như họ đã cách xa Thanh Diễn Tông rồi.“Làm sao vậy, nàng không nhận ra ta sao?” Giọng điệu của Tư Đồ Yếm có chút tinh quái, đôi mắt hắn khi nhìn nàng luôn mang theo ý cười: “Được cứu tiên tử là vinh hạnh của ta.
Giữa ta và nàng đừng có khách sáo như vậy.”Ngay khi lời nói của hắn thốt ra, Thẩm Diệu Âm ngây người nhìn hắn, ánh mắt nàng vẫn có chút bối rối, tựa như không còn nhận ra hắn nữa.“Tiên tử?” Tư Đồ Yếm cau mày, trong lòng nảy ra rất nhiều dự đoán xấu, hắn ngay lập tức dùng Thanh Tâm chú với nàng.
Nàng bị đám người vừa rồi mê hoặc thần chí rồi sao?Đám người đó sẽ có rất nhiều thủ đoạn, nàng lại ít giao thủ với chúng, việc trúng chiêu là điều dễ hiểu.Thẩm Diệu Âm không biết hắn đang nghĩ gì, nàng chỉ cảm thấy ấn đường của mình đang từ từ được truyền vào một luồng linh lực nhẹ nhàng.Thật ra thì nàng cũng đã quen với linh lực của Tư Đồ Yếm rồi, nhưng linh lực này khác với những cảm giác bỏng rát trước đây, nó quá êm dịu khiến người ta vui vẻ thoải mái.Nàng không hề bị trúng chiêu, nhưng vẫn bị thứ bùa chú dịu dàng như nước này làm cho hơi run nhẹ.Thẩm Diệu Âm không bị mê hoặc thần chí, nhưng khoảnh khắc nàng ngẩng đầu lên và nhìn hắn...Những gì nàng nhìn thấy không phải là đồ đệ của Tam trưởng lão Yến Quỳ, mà chính là Tư Đồ Yếm.Đó là khuôn mặt giống hệt như trong giấc mơ của nàng.Nàng vội vàng cúi đầu dụi dụi mắt, sợ rằng là mình đã nhìn sai.Tư Đồ Yếm không biết tại sao Thẩm Diệu Âm lại dụi mắt, hắn khẽ nhíu mày tiến lại gần.
Sau đó dùng ngón cái nhẹ nhàng ấn vào viền mắt nàng, khẽ hỏi: "Vừa rồi làm tổn thương đến mắt nàng sao, để ta xem nào?"Động tác dụi mắt của Thẩm Diệu Âm ngưng lại, nàng ngoan ngoãn đến gần hắn, nhưng không hiểu sao trong lòng nàng lại có cảm giác sợ hãi, thậm chí không biết phải đặt tay ở đâu.Đầu ngón tay hắn ấm áp chạm vào khóe mắt nàng, cảm giác ấm áp này giống như ngọn lửa, đốt cháy mạch não của Thẩm Diệu Âm.“Sao lại ngơ ngác như vậy, hả?” Ánh mắt Tư Đồ yếm chạm vào đôi mắt Thẩm Diệu, hắn có chút sững sờ, cười nói: “Thật sự là bị bọn họ dọa cho sợ sao? Tiên tử thật sự có chút đáng thương.”Thấy Thẩm Diệu Âm vẫn im lặng, hắn nghiêm túc hứa với nàng: "Đừng sợ, sau này bọn họ sẽ phải hối hận, hối hận vì hôm nay không có mắt nhìn mà bắt nạt nàng."Thẩm Diệu Âm cơ bản là không nghe thấy hắn đang nói nữa.Nàng sững sờ nhìn vào khuôn mặt hắn.
Tất cả những gì diễn ra trong khoảng thời gian nàng ở bên hắn lại hiện lên trong đầu.Những ký ức trăm năm trước cũng từ từ ùa về trong tâm trí nàng, chỉ vì linh lực của nàng chưa có thời gian hoàn toàn dung hợp với cơ thể, cho nên những ký ức cũ đó không ăn khớp với thần thức của nàng.Hiện giờ nàng vẫn biết quá ít về Tư Đồ Yếm, những ký ức quan trọng liên quan đến hắn đều chưa nhớ lại được.“Mắt đỏ lên rồi.” Hắn không nhìn thấy sự kinh ngạc trong mắt Thẩm Diệu Âm, nhưng hắn vẫn kiên nhẫn giơ ngón tay lên vuốt ve khóe mắt nàng, thì thào nói: “Cũng may là không bị thương.”Tư Đồ Yếm không hề hay biết rằng Thẩm Diệu Âm đã nhìn thấu linh phách hắn, hắn vẫn cho rằng hắn là Yến Quỳ trong mắt nàng.Thẩm Diệu Âm sững sờ một lúc lâu, trong khoảng thời gian ngắn ngủi hiện lên rất nhiều suy nghĩ, nhưng ưu điểm lớn nhất của nàng chính là biết điều.Nếu như Tư Đồ Yếm không muốn tiết lộ danh tính của mình, Thẩm Diệu Âm sẽ ngoan ngoãn làm theo ý của hắn để không tiết lộ, nhưng rốt cuộc thì nàng không thể kìm lại được...“Ngươi, ngươi nghĩ sao về Cẩn Dương Tiên Quân?” Giọng điệu của nàng có hơi khác với mọi khi, nhưng Tư Đồ Yếm chỉ nghĩ rằng nàng đang sợ hãi.“Tiên tử sao lại nhắc tới hắn?” Hắn mỉm cười, giọng điệu tinh quái, vờ như bất mãn: “Hắn đã ngủ trong Địa Cung cả trăm năm, cũng sẽ không tỉnh lại.
Tiên tử nàng còn có một cuộc sống tuyệt vời, nàng không cần phải lãng phí thời gian cho hắn nữa.
Hơn nữa, nàng đã làm đủ cho hắn rồi, không phải sao?""Làm sao ngươi biết hắn sẽ không tỉnh lại?"Hắn không ngờ rằng Thẩm Diệu Âm sẽ hỏi chuyện này, hắn hơi sững sờ, sau đó nhướn môi cười, giọng điệu không có vẻ gì là giả dối: "Bởi vì đây là sự thật."...Tư Đồ Yếm không có ý định sẽ nói lâu hơn về vấn đề này, hắn liền đổi chủ đề: "Nàng cứ đi về hướng Nam từ nơi này, khi đi tới vùng duyên hải đảo Bồng Lai, sẽ có người đến đón nàng."Đi theo hắn đến đảo Lệ Giang, nơi đây cách biệt với thế gian, không ai có thể tìm thấy nàng.Nếu cảm thấy hiện tại có quá nhiều người trong Tiên giới quấy rầy, chi bằng đến đó sống vài ba năm.
Chờ đến khi bọn chúng không còn kiên nhẫn đi tìm nàng, nàng liền thay tên đổi họ là được." ...!Hắn như thể đang sắp xếp hậu sự vậy?“Vậy ta đi đây.” Tư Đồ Yếm nhìn nàng hồi lâu với nụ cười ngập tràn trong ánh mắt, ánh mắt hắn vừa chú tâm, vừa trịnh trọng, như thể đang ghi nhớ gương mặt nàng một cách rõ ràng nhất.Thẩm Diệu Âm không thể hiểu được ánh mắt của Tư Đồ Yếm, hắn rõ ràng là đang cười, nhưng nụ cười ấy có ý gì đó không ổn, giống như rời xa lần này sẽ không bao giờ gặp lại nữa.“Chờ chút!” Hành động nhanh hơn suy nghĩ, nàng còn chưa kịp nghĩ sẽ nói gì, thì tay nàng đã kéo chặt ống tay áo của hắn.Ánh mắt Tư Đồ Yếm từ từ di chuyển đến lòng bàn tay nàng đang kéo áo của mình, giống như đang nhớ lại ký ức xa xưa nào đó, ngay cả biểu cảm trong mắt cũng có chút dịu đi.“Tiên tử có chuyện gì vậy?” Hắn quay đầu nhìn Thẩm Diệu Âm, đôi mắt như nước, thần sắc cũng vậy."Ta, ta .." Trí nhớ của nàng hỗn loạn, những kí ức về Tuyết Liên Tụ Hồn lại rất rõ ràng.“Cái này, ngươi đưa cho Cẩn Dương Tiên Quân giúp ta.” Nàng đưa cho hắn túi Càn Khôn của mình: “Ta nghĩ cái này có thể giúp hắn.”Động tác của Tư Đồ Yếm đột nhiên khựng lại, hắn không ngờ nàng lại làm thế này, nhìn Thẩm Diệu Âm một lúc lâu "Tuyết Liên Tụ Hồn rất quý giá, nàng...""Ta biết là quý giá, cho nên ta muốn đưa cho hắn."Thẩm Diệu Âm ấn túi Càn Khôn vào lòng bàn tay hắn, nắm lấy bàn tay ấm áp, bất giác dùng rất nhiều sức: "Lần đầu tiên nhìn thấy Tuyết Liên Tụ Hồn trong thế giới nhỏ, ta đã muốn hái nó...!tặng… tặng cho Cẩn Dương Tiên Quân."Nghe những gì nàng nói, ánh mắt Tư Đồ Yếm có chút run run.Hắn biết sau khi Thẩm Diệu Âm lấy lại Khóa Phượng Hoàng, cơ thể nhất định sẽ tích tụ một lượng lớn linh khí.Những linh uẩn nóng rực ấy luôn mang đến cho nàng một cảm giác bỏng rát, quá nhiều linh uẩn sẽ liên tục thử thách giới hạn sức chịu đựng của cơ thể nàng.Nếu nàng dùng Tuyết Liên Tụ Hồn vào lúc này, vấn đề này có thể được giải quyết.Nhưng nàng không muốn.Ánh mắt hắn dịu lại: “Tại sao nàng luôn đối xử tốt với hắn như vậy.” Hắnnhẹ nhàng đáp lại, nhưng lại giống như đang nói với chính mình: “Hắn thậtsự không tài nào báo đáp nổi.”Tác giả có chuyện muốn nói: Tư Đồ Yếm: Âm Âm luôn đối với ta tốt như vậy, ta thật sự không tài báo đáp nổi.------oOo------.