Thẩm Diệu Âm tạm biệt đàn cá bất đắc dĩ của mình, sau đó nàng nhanh chóng quay trở lại bờ.Lúc này cũng vừa đến thời gian một tiếng hẹn của nàng và Phượng Tiêu Tiêu, Thẩm Diệu Âm nhanh chóng bịt chặt mũi rồi xông thẳng vào bên trong khói độc, sau đó nhanh chóng nắm lấy cổ tay Phượng Tiêu Tiêu kéo ra ngoài.Rõ ràng là Phượng Tiêu Tiêu có phần hơi chậm lại một chút.Nàng có thể cảm nhận rất rõ sự thay đổi trong hơi thở của Thẩm Diệu Âm.
Trong một khoảng thời gian ngắn, việc tu luyện của nàng dường như đã trải qua những thay đổi có thể nói là kinh thiên động địa.Thế nhưng nàng cũng không có thời gian suy nghĩ, chỉ có thể để mặc cho Thẩm Diệu Âm kéo mình ra khỏi vùng khí độc.Khi tới đây, Phượng Tiêu Tiêu đã mở đường cho Thẩm Diệu Âm, thế nhưng khi trở về thì rõ ràng là hai người họ đã thay đổi vị trí cho nhau.Phượng Tiêu Tiêu lúc này đã kiệt sức, nhưng Thẩm Diệu Âm lại sở hữu một nguồn sức mạnh có thể đánh bại mọi thứ.
Thanh kiếm mà nàng cầm cũng chính là linh kiếm, thanh kiếm này có thể vượt qua mọi chông gai, vượt qua bất cứ con đường nào mà không gặp bất kì trở ngại nào.Phượng Tiêu Tiêu chỉ cảm thấy Thẩm Diệu Âm hiện giờ vô cùng giống với Tư Đồ Yếm trong truyền thuyết.Linh khí tràn đầy, linh lực vô cùng mạnh mẽ.Sau khi cả hai đến khu vực an toàn, Thẩm Diêu Âm nhanh chóng tạo ra một ngọn lửa trong lòng bàn tay mình, nàng cũng không chút do dự, nghiến răng dùng sức rạch một đường trên cánh tay mình.“Ngươi trở về phải giữ mồi lửa này cẩn thận, máu của ta có thể đủ để duy trì sự cháy của nó trong khoảng ba tháng đấy!” Nàng đưa tay bịt miệng vết thương trên tay mình lại, sau đó nhanh chóng nhỏ máu của mình vào trong một bình sứ.Máu của nàng không tinh khiết như của Tư Đồ Yếm và hiệu quả của nó cũng không bằng của hắn.
Cửa Thiên Linh Hỏa của nàng cũng không phải vật tinh khiết thế nhưng nếu dùng để luyện đan thì tạm thời cũng có thể được cho là đủ..Một tháng chính là một chu kỳ luyện đan, ba tháng cũng đủ để Phượng Tiêu Tiêu luyện ra được một đan dược khác, vậy thì có thể giữ được ma khí trong cơ thể của Ôn Chước Tuế khoảng nửa năm.Tu sĩ linh hỏa và tự thân huyết dịch tương thông với nhau, vì thế rèn luyện linh hỏa cũng chính là tự rèn luyện huyết mạch trong cơ thể mình.Bây giờ Thẩm Diệu Âm đã hiểu một chút tại sao lại có nhiều người tham lam máu và sức mạnh tâm linh của Tư Đồ Yếm, nếu dùng máu của hắn để làm đèn dầu thì có thể bồi bổ được không biết bao nhiêu Cửu Thiên Linh Hỏa.Chẳng trách.Ai mà không muốn được sống lâu một chút chứ.Trong lòng Phượng Tiêu Tiêu vẫn còn rất nhiều câu hỏi, thế nhưng nàng lại có chuyện khác quan trọng hơn và nơi này cũng không phải nơi thích hợp để nói chuyện này.Nàng quay sang nhìn Thẩm Diệu Âm, cuối cùng cũng nuốt ngược những nghi ngờ của mình vào trong.Mặc dù nàng có rất nhiều thứ muốn hỏi.Thế nhưng lúc này tính mạng của sư tôn quan trọng hơn.“Cảm ơn Tiên Tử, Phượng Tiêu Tiêu ta nợ ngươi một ân huệ." Nàng nhanh chóng cất mồi lửa vào, nhìn vết thương trên tay Thẩm Diệu Âm, nhẹ giọng nói: “Sau này, nếu ngươi có chuyện gì cần đến sự trợ giúp của ta thì cho dù có phải rơi vào nước sôi lửa bỏng ta cũng không từ chối người!”“Không cần khách sao, tối nay vốn đều cả vào người cơ mà.” Giọng điệu của của Thẩm Diệu Âm có chút yếu ớt, nàng xoa xoa đầu mình: “Mau trở về với Uẩn Dương Tiên Quân đi, ngươi đã không ở cạnh hắn cả đêm rồi, chắc hẳn lúc này hắn đang vô cùng lo lắng đấy."Phượng Tiêu Tiêu và Thẩm Diệu Âm cũng không phải người thích trì hoãncông việc, sau khi nói mấy câu từ biệt thì mỗi người đều rẽ theo hai hướngkhác nhau để quay về.Sau khi trở về phòng, Thẩm Diệu Âm đã ngã xuống rồi ngủ thiếp đi.Kể từ khi khóa Phượng Hoàng trở lại trong cơ thể nàng, não bộ của nàng bắt đầu trở nên hỗn loạn.Trong một thời gian, nàng mơ thấy mình là con phượng hoàng mà Tư Đồ Yếm nuôi dưỡng, sau đó nàng còn mơ thấy mình đang ở trong cung điện dưới lòng đất và nướng nấm.Khóa Phượng Hoàng đã rời xa thân thể của nàng quá lâu, tuy rằng nàng biết những gì trong tâm trí đều là ký ức thật sự của nàng, nhưng trí nhớ vẫn chưa hoàn toàn hòa nhập với cơ thể, cho nên trong nhận thức, nàng vẫn có cảm giác của chính mình, trong lòng vẫn có thái độ không phục.
Một giấc ngủ của nàng liền kéo dài ba ngày.Đến sáng ngày thứ tư, tiếng pháo và cồng chiêng bên ngoài đánh thức nàng khỏi giấc mơ.Thẩm Diệu Âm sững sờ đứng dậy, dụi dụi mắt, nhìn xung quanh một lúc.
Nàng nhanh chóng nhìn thấy một đám người ở ngoài cửa sổ, dường như bên ngoài đó đang tổ chức một buổi lễ gì đó.Lòng nàng thoáng rung động, trong lòng nghĩ không lẽ Thẩm Nhu chuẩn bịkết hôn sao?Không đúng.Tính thế nào cũng có gì đó không đúng.Đúng lúc nàng đang bối rối thì ngoài cửa xuất hiện một bóng người.“Tiên tử, tam trưởng lão mời người đến tham dự đại hội tranh đoạt báu vật.” Sở Tầm đứng ngoài cửa, kinh ngạc nhìn nàng một cái, giọng nói có gì đó không ổn định.“Tranh đoạt báu vật?” Thẩm Diệu Âm có chút không hiểu ý của hắn ta.
Trong Thanh Diễn Tông còn có bảo bối gì mà nàng không biết sao?“Đúng thế, tranh đoạt tụ hồn tuyết liên.” Sở Tầm lên tiếng giải thích nhưng cũng không nói cặn kẽ mà chỉ nói vỏn vẹn vài ba câu: “Thẩm chưởng môn nói rằng việc đại tiểu thư chọn chồng là một việc trọng đại.
Vì thế nên ngài ấy muốn mọi người cũng được vui vẻ một chút.
Vì thế đã lấy tụ hồn tuyết liên ra, sau đó mở tiệc mời tất cả các tu sĩ ở tứ phương đến.
Ngài ấy nói… Bất kỳ người nào có cùng thế hệ với đệ tự Thẩm Nhu thì đều có thể tiến vào thế giới nhỏ mà ngài ấy sáng tạo để tranh đoạt tuyết liên hoa."Tranh đoạt tụ hồn liên hoa? Thẩm Phụng Thiên lại có thể hào phóng như thế sao?Thẩm Diệu Âm cảm thấy có gì đó hơi kỳ lạ.Những ký ức liên quan tới tuyết liên hoa trong đầu nàng không ngừng sôi trào.
Khi nghĩ đến tầm quan trọng của tụ hồn tuyết liên, nàng cũng nhanh chóng theo Sở Tầm rời khỏi phòng.Thế giới nhỏ do Thẩm Phụng Thiên tạo ra là những dãy núi trùng trùng, miên man.Ở nơi sâu nhất của dãy núi, một bông sen tuyết trắng tinh đã nở rộ một cách ấn tượng.Kể từ sau khi ông ta thả tiếng gió ra, đệ tử từ các môn phái khác đều hừng hực muốn đến thử sức.
Những lão tiền bối có tu vi mạnh mẽ cũng không thể nào phá vỡ quy tắc, đi cùng mấy tên tiểu bối đến tranh đoạt tuyết liên này, cái mà bọn họ quan tâm nhất chính là mặt mũi của mình.Vì vậy, từ ngày hôm qua, các môn phái võ lâm đã bí mật kêu gọi những đệ tử mạnh nhất của gia tộc, để cho cuộc thi đấu ngày hôm nay.Thẩm Phụng Thiên dám mang tụ hồn tuyết liên ra làm giải thưởng thì đường nhiên bọn họ cũng có đủ can đảm để đi tranh đoạt.
Dù sao có nhiều người đến xem như thế, ông ta còn có thể không giữ lời được sao? Sẽ không.Nói cho cùng thì Thẩm Phụng Thiên vẫn là một người vô cùng sĩ diện.
Khi Thẩm Diệu Âm được Sở Tầm đưa đến đây thì cảnh tượng trước mắt đã vô cùng nhộn nhịp.Tam trưởng lão thấy nàng tới thì vội vàng chạy tới nghênh đón.
Gần đây, Thanh Diễn Tông của ông ta đã càng ngày càng tệ, ban ngày ông ta đi theo Thẩm Phụng Thiên bàn luận âm mưu, buổi tối còn phải theo ông ta ăn chơi ca hát.
Gần nửa tháng không gặp, sắc mặt của ông ta đã kém đi không ít.“Tiên tử, hôm nay ta đặc biệt mời ngươi đến đây cũng không có việc gì khác, chỉ là tranh giành tuyết liên hoa mà thôi.” Ông ta nói xong, vẻ mặt hiện lên vẻ lo lắng: “Chắc hẳn ngươi cũng biết, Tư Đồ Yếm cháu trai ta đã hôn mê không tỉnh, mỗi ngày ta đều ăn không ngon ngủ không yên.
Trong lòng mỗi ngày đều cảm thấy vô cùng áy náy và tự trách.”"Tụ hồn tuyết liên vốn là báu vật trong động Côn Luân của ta, chỉ là cái tên cẩu tặc Thẩm Phụng Thiên kia…" Nói tới đây, Yến Tu đột nhiên nhớ tới việc Thẩm Diệu Âm chính là con gái của Thẩm Phụng Thiên.
ông ta nhanh chóng thay đổi lời nói: "Chỉ là khi ấy Thẩm chưởng môn cướp mất Tuyết Liên Hoa, cho tới bây giờ vẫn không chịu trả lại cho chúng tôi.Hôm nay cơ hội này lại đến! Ngươi có thể tự tay cướp lấy tuyết liên sau đó mang về cứu Tư Đồ Yếm! Đến lúc đó nó nhất định sẽ vô cùng biết ơn người, hai người các ngươi cũng…"Sở Tầm đứng bên cạnh cau mày nhìn Yến Tu, hắn ta muốn nhắc nhở Thẩm Diệu Âm không nên để bị trúng kế, thế nhưng mỗi ánh mắt của Yến Tu lại như chặn họng hắn ta lại.Nàng ngước mắt nhìn về phá thế giới nhỏ mà Thẩm Phụng Thiên đã tạo ra.Lối vào thế giới hiện đã được mở, những người ở bên ngoài thế giới nhỏ bé này có thể nhìn rõ khung cảnh cụ thể của những ngọn núi phủ đầy tuyết trắng.Có lẽ Thẩm Phụng Thiên muốn thể hiện tốt khả năng sáng tạo thế giới của mình, vì vậy ông ta luôn luôn cố gắng để mọi vị khách có mặt, dù họ ở đâu và ở góc độ nào, họ đều có thể đánh giá cao những ngọn núi trong thế giới nhỏ bé của mình đến từng chi tiết hoàn hảo.“Diệu Âm, ngươi cũng tới đây sao?” Trước mặt Thẩm Nhu có che một tấm khăn, trên người nàng ta đang mặc một bộ quần áo màu đỏ, cơ thể nhỏ nhắn chạy về phía nàng.Đương nhiên là Thẩm Nhu sẽ phải cần tham dự cuộc tranh đoạt Tuyết Liên hôm nay, hơn nữa nàng ta còn biết mình nhất định sẽ đoạt giải nhất.Trong tất cả những người có mặt ở đây chỉ có duy nhất một mình nàng ta đạt tới Nguyên Anh Cảnh.
Thật ra thì tối qua nàng ta đã đánh vào cổ chai thế, sắp đột phát được cảnh giới đại thừa.Chuyện này nàng ta cũng chỉ nói cho một mình Thẩm Phụng Thiên biết, Thẩm Phụng Thiên cũng không cho nàng ta để lộ chuyện này ra ngoài, cứ để thuận theo tự nhiên mà đến tham dự buổi tranh đoạt này là được.Từ trước đến giờ Thẩm chưởng môn luôn là một người vô cùng sĩ diện.
Thế nhưng ông ta lại là một người cực kì hẹp hòi, ích kỷ.
Vì thế sao có thể cho tụ hồn tuyết liên dễ dàng như thế được? Chuyện này chắc chắn không thể nào xảy ra!Trước đó, ông ta đã sớm điều tra rõ những tên tiểu bối tham gia hôm nay, không có người nào có tu vi bằng được với Thẩm Nhu.Đến lúc đó, Thẩm Nhu sẽ đoạt được tụ hồn tuyết liên, Thanh Diễn Tông của bọn họ cũng sẽ không mất đi một bảo vật, hơn nữa còn có thể kiếm được danh dự, giá trị con người của Thẩm Nhu cũng sẽ được nâng cao… Những chuyện một mũi tên trúng hai đích này, đương nhiên Thẩm Phụng Thiên sẽ vô cùng tình nguyện thực hiện.Đương nhiên là Thẩm Diệu Âm không đoán ra được những kế sách này của họ.Nàng đưa tay xoa xoa huyệt thái dương, gật đầu một cái.Lúc này đã có không ít người có mặt ở đây chú ý tới Thẩm Diệu Âm thế nhưng bọn họ đều cho rằng nàng chính là “Đệ tử của Tư Đồ Yếm”.
Vì thế bọn họ cũng chẳng màng tới tu vi của nàng, thế nhưng gương mặt này của nàng thì lại đáng để nhìn một chút."Ơ kìa! Đó chính là nhị tiểu thư của Thẩm gia đó sao? Đúng là vận may của Tư Đồ Yếm không ít nhỉ.""May mắn thì cũng có ích lợi gì, hắn ta có thể hưởng thụ được sao? Một người nhỏ nhắn như thế thế này, thế nhưng không phải ai cũng có thể bắt nạt được đâu.""Ngươi muốn bắt nạt sao? Thế ngươi mau ra đi.""Ngươi cho rằng ta không dám?"...Một nhóm tiểu bối nhanh chóng nhao nhao lên muốn thử, Thẩm Diệu Âm đưa mắt nhìn đám người một lượt thế nhưng nàng lại không nhìn thấy Phượng Tiêu Tiêu đâu cả.Có vẻ như Phượng Tiêu Tiêu không có hứng thú với tụ hồn tuyết liên.Thẩm Phụng Thiên lại bắt đầu kể lể một hồi, mất hơn nửa tiếng mới kết thúc.
Nửa tiếng sau cuối cùng mọi người cũng được phép tiến vào thế giới nhỏ này.Ngay khi Thẩm Diệu Âm vừa bước vào cửa, một trận gió rét nhanh chóng xông tới khiến gò má nàng cảm thấy đau rát.Không chỉ có nàng, mà những tiểu bối đi vào cũng đều bị gió lạnh làm cho rùng mình.
Chỉ có những người sở hữu đan linh hệ thủy thì mới không khoảng sợ bởi gió rét này, chẳng hạn như Thẩm Nhu.Tụ hồn tuyết liên trên đỉnh núi kia cách bọn họ rất gần thế nhưng dường như cho dù mọi người có đi thế nào thì khoảng cách cũng không hề thay đổi.Thời gian cũng không còn nhiều, mọi người bất chấp gió rét lạnh thấu xương này, nhanh chóng cầm ngự kiếm mà bước thẳng về trước, đi thẳng về phía tuyết liên hoa.Thẩm Diệu Âm cũng đi trong đội ngũ cầm ngự kiếm.Thế nhưng linh kiếm của nàng lại thuộc hàng thấp kém, không thể nào so được với những người đã có danh tiếng.Nàng đi ở phía cuối của đội hình đó, thế nhưng thoáng một cái, nàng hoảng hốt nhìn thấy được ánh sáng vàng nhạt đang tỏa ra từ trong tụ hồn tuyết liên.
Ngay sau đó chóp mũi nàng lại đột nhiên đánh hơi ra được một mùi hương thoang thoảng.Miền ký ức trong đầu nàng bắt đầu rung động, linh lực trên toàn thân cũng nhanh chóng bay lên.Những ký ức mơ hồ trong quá khứ lại bắt đầu ùa về trong tâm trí nàng, bắt đầu nhắc nhở nàng về những chuyện đã xảy ra rất lâu trước đây.Ý thức hỗn loạn ban đầu lập tức bị hương thơm của tuyết liên hoa kích thích, lúc này, tất cả suy nghĩ lung tung trong đầu nàng đều nhanh chóng biến mất.
Trong lòng này chỉ còn sót lại một sự tín nhiệm mạnh mẽ."Diệu Âm, ngươi..." Thẩm Nhu vốn đang dẫn đầu một mình một ngựa đi về phía trước, thế nhưng nàng ta đột nhiên nhận ra được sự khác thường sau lưng!Lúc nàng ta quay lại kiểm tra thì phát hiện tốc độ của Thẩm Diệu Âm đột nhiên trở nên vô cùng nhanh, nàng cầm ngự kiếm lao thẳng về trước! Chỉ sau vài giây nàng đã vọt tới bên cạnh Thẩm Nhu.“Diệu Âm, ngươi chờ một chút!” Thẩm Nhu cũng không chịu thua, nhanh chóng tăng tốc, thề phải tranh cao thấp với Thẩm Diệu Âm.
Tuy nhiên, Thẩm Diệu Âm càng ngày càng nhanh!Nếu không phải nàng đang đứng ngay trước mặt Thẩm Nhu thì Thẩm Nhu còn tưởng rằng Thẩm Diệu Âm vừa mới mọc cánh.
...Từ góc độ nào đó mà nói thì Thẩm Diệu Âm thật sự đã xuất hiện đôi cánh.Những đệ tử tiến vào thế giới nhỏ lúc này cũng đều là các vãn bối, tuổi tu hành cũng không quá dài.
Bọn họ vẫn chưa tích lũy được đủ linh uẩn, vì thế đương nhiên không nhận ra được sự thay đổi của Thẩm Diệu Âm là sự thay đổi thế nào.Thế nhưng các trưởng lão và các tông chủ ở bên ngoài thế giới này thì lại khác.Tu vi của bọn họ cũng không quá cao thế nhưng tuổi của họ đủ lớn, sống trên đời này cũng đã lâu vì thế chỉ cần một cái đã có thể nhận ra thân phận thật sự của Thẩm Diệu Âm.Lúc nàng vừa tiến vào cửa của núi tuyết này thì mọi thứ đều bình thường không có gì khác lạ.Thế nhưng vẫn chưa được nửa tiếng! Mọi người chỉ cảm thấy quanh thân Thẩm Diệu Âm bắt đầu xuất hiện một linh uẩn hệ lửa nóng bỏng.
Sau khi nhìn tiếp thì ngự kiếm của Thẩm Diệu Âm đang ở nơi nào trên băng tuyết này?Đó rõ ràng là một con phượng hoàng đang bay thật nhanh về đỉnh núi tuyết này!“Nàng ấy… Làm sao có thể chứ!” Các vị trưởng lão bên ngoài bắt đầu đứng ngồi không yên."Phượng Hoàng năm đó đã không còn tồn tại nữa.
Kể từ sau khi nó chết đi, sát khí quanh thân Tư Đồ Yếm cũng bắt đầu sôi trào, hắn luôn tức giận như thế, chắc hẳn là con Phượng Hoàng mà hắn nuôi đã chết thật rồi.""Ngươi đừng có hồ đồ.
Phượng Hoàng là chim thần, nó có thể luân hồi chuyển thế…" Giọng nói của trưởng lão Huyền Uyên Tông có hơi chậm lại: "Thẩm Phụng Thiên! Ngươi có ý gì đấy? Ngươi biết rõ Thẩm Diệu Âm chính là con Phượng Hoàng đó nên ngươi đã đưa Diệu Âm rời khỏi Tư Đồ Yếm đúng không? Ngươi sợ hắn không thể tỉnh lại sao?"Lúc này, Thẩm Phụng Thiên cũng cảm thấy vô cùng kinh ngạc, ông ta ngây người tại chỗ, mãi một lúc sau mới có phản ứng: "Mọi người bình tĩnh đi, đừng nói, ta, ta cũng bị nó lừa."Thế nhưng lời giải thích của ông ta lại quá nhợt nhạt.Hơn nữa, không ai để ý đến những gì ông ta nói vào lúc này.Người trong giới tu tiên này đều muốn nuôi một con phượng hoàng, cuối cùng thì hôm nay ngày đó cũng đến! Bọn họ nhanh chóng muốn vọt vào trong ngọn núi tuyết này sau đó bắt Thẩm Diệu Âm và cướp lấy tụ hồn tuyết liên!Hiện trườing bắt đầu trở nên hỗn loạn, thế lực ở khắp nơi cũng bắt đầu rục rịch.Duy chỉ có Ngụy Sơ là vẫn ngồi trên cao, chỉ là lúc này ánh mắt của hắn đang nhìn chằm chằm về phía Thẩm Diệu Âm.
Thật bất ngờ.Đồ ngốc, ngươi thật là một người có khả năng.Tư Đồ Yếm vừa kiểm tra xong căn phòng cuối cùng, hắn nghe Thẩm Phụng Thiên sẽ công bố thế giới mà chính mình tự thiết kế ở nơi này nên hắn nhanh chóng phi thân tới.Thế nhưng khi hắn vừa có mặt ở đây thì nơi đây đã bắt đầu trở nên náo nhiệt, những môn phái lớn xung quanh đều bàn luận không nghỉ, bầu không khí trở nên vô cùng náo nhiệt.Ngụy Sơ cầm lấy ly trà chậm rãi đi xuống, sau khi đi tới bên cạnh Tư Đồ Yếm thì nhẹ giọng nói: "Tiên Quân, ngươi nhìn một chút xem trong thế giới nhỏ kia đang có ai?"------oOo------.