Mặt trời đã sớm ló rạng từ sớm, một đôi nam nữ vẫn còn ôm nhau ngủ sau một buổi sáng vận động kịch liệt trên giường.
Hoắc Hàn Lâm từ từ mở mắt, đôi mắt đen nháy đó di chuyển xuống nhìn cô gái chui rúc trong lồng ngực anh ngủ.
Anh nhẹ nhàng vuốt ve Cố Linh Thư đầy sự cưng chiều, sủng nịch hết nấc, lặng lẽ bước xuống khỏi giường rồi lấy một chiếc khăn che nửa thân dưới.
Ngước nhìn vệt máu đỏ trên thảm trải giường thì anh không khỏi vui mừng.
Anh với lấy chiếc áo sơ mi trắng rồi nhẹ nhàng mặc vào cho cô khi cô đang ngủ.
Hoắc Hàn Lâm cười tà mị nhìn Cố Linh Thư rồi cầm điện thoại lên.
" Alo, điều tra vụ việc tối qua cho tôi!" Vừa nói xong câu, chưa kịp để người ở đầu bên kia trả lời " dạ" thì anh nhấn kết thúc cuộc gọi.
Hoắc Hàn Lâm tiếp tục một cuộc gọi nữa, lần này anh gọi sđt của nhân viên phục vụ khách sạn mang đồ lên đây.
Lý do anh có số điện thoại của nhân viên vì ở trong phòng có dán một tờ giấy ghi chú sđt nhân viên.
Mở cửa phòng tắm cạnh phòng ngủ, Hoắc Hàn Lâm bước vào, mở vòi hoa sen tắm sạch sẽ.
Vài tiếng sau____________________
Cố Linh Thư dần mở mắt sau giấc ngủ dài đằng đẵng vì sự mệt mỏi.
Vùa mở mắt ra thì cô lập tức quay người nhìn sang bên cạnh cô.
"Anh ta đâu rồi...?".
Cô tụ hỏi bản thân.
" Sao, mới sáng ra, em không gặp được anh nên bắt đầu nhớ rồi à?".
Cánh cửa mở ra, một chàng trai mang trên mình chiếc áo đen bước tới.
A gì chứ, nhớ anh, nam chính mắc bệnh tự luyến hồi nào dợ?, sao cô không biết?, đúng là làm cô tức chớt mà.
Nhưng câu nói này của cô chỉ có thể ngậm trong miệng nuốt xuống, chứ không dám nói ra.
" Anh..an...đồ không biết ngượng".
Cô vừa nói vừa đỏ mạt ngại ngùng nhìn anh.
"Thôi được rồi, không chọc em nữa, mau xuống giường, tắm rửa rồi anh đưa em đến một nơi".
Anh cười to nhìn Linh Thư đỏ mặt ngượng ngùng kia nói.
" Không tôi không đi!".
Cô tức giận nhìn anh, Hừ anh là ai mà tôi phải nghe chứ, ba tôi chắc.
Cô nghĩ.
Mặt anh tối sẫm lại nhìn cô, cô từ chối anh, không phải là anh để cho cô muốn từ chối là được đâu.
"Hừ, em không đi vậy chúng ta tiếp tục*** nhé" Hoắc Hàn Lâm cười khẩy rồi tiến gần áp sát cô.
Thôi, thôi, tôi xuống ngay đây, anh mau ra ngoài đi, tôi sẽ dậy tắm ngay".
cô vội ngăn cản bàn tay đang tháo thắt lưng kia.
" Em còn ngại gì chứ, cơ thể em có chỗ nào tôi chưa nhìn hay chưa sờ qua?"
Cô chịu hết nổi anh , mạc anh muốn làm gì thì làm, cô tức giận bước đứng lên bước xuống khỏi giường.
" A, ayzaaaaa đau..." Đột nhiên vừa đứng dậy, cảm giác đau nhói xuất hiện.
Anh vội chạy tới đỡ lấy rồi bế công chúa cô lên rồi ôm cô đưa vào phòng tắm.
Còn không quên lấy luôn túi đồ mà nhân viên vừa đưa đến mang theo.
" Em có muốn tôi tắm cho không".
Anh không hiểu tại sao khi nhìn khuôn mặt đỏ như quả cà chua kia của Linh Thư thì lại dở chứng chọc ghẹo.
Cố Linh Thư đẩy anh ra ngoài rồi " rầm " cánh cửa đóng lại kèm theo một giọng nói vọng ra ngoài " khỏi cần, tôi tự tăm được".
zaaaa chết tiệt, thật mất mặt, hắn lại dám trêu cô a! cô chửi thầm.
Tắm xong, cô bước ra ngoài cùng với chiếc váy dài chỉnh chu.
Bước ra khỏi phòng ngủ cô thấy anh đang đứng tựa lưng vào tường mà cười mình , Cố Linh Thư cũng không chấp nhặt gì nữa vội bước đi.
" Đi đâu?" anh hỏi.
" Về nhà" cô lạnh giọng đáp.
" Theo anh tới nơi này" .
"Hả.." chưa kịp hỏi thì cô đã bị anh bế đưa ra khỏi khách sạn rồi đưa cô lên xe phóng thẳng
" Vào đây anh cho em xem một thứ hay ho".
Hoắc Hàn Lâm vừa ra khỏi xe thì quay người lại nói.
Khoảng 20 phút sau, chiếc xe dừng lại ở một nơi nhìn trông khá tối tăm.
" Vào đây anh cho em xem một thứ hay ho".
Hoắc Hàn Lâm vừa ra khỏi xe thì quay người lại nói.
Anh tính bế cô xuống xe nhưng đời nào cô cho anh làm vậy nữa, thế là một hai cô xuống khỏi xe rồi cẩn thận bước đi.
Nơi này tuy bên ngoài có vẻ không có gì ấn tượng nhưng bên trong quả thực rất hoành tráng và cực kì rộng lớn, cô chưa từng nghĩ tới nó có thể rộng tới nức này.
Đột nhiên một tia kí ức hiện lên trong đầu cô khoan đã đây là Súng, bom nguyên tử, rồi mấy cái kia nữa, cái này là căn cứ quân sự nhỏ của nam chính và Bang chim ưng kia mà?, những miêu tả trong tiểu thuyết đúng là chính xác!".
《°▪︎°》
"Anh..anh đưa tôi tớ đấy làm gì?" Cô vừa kinh hãi suy nghĩ : không lẽ hắn đưa cô vào đây rồi thủ tiêu cô luôn a.
Hừ con mèo nhỏ này lại nghĩ lung tung gì nữa không biết.
Anh tự hỏi bản thân rồi xoay người giữ mặt cô nói " em đi rồi sẽ biết!".
Cả hai cùng đi tới một nơi căn phòng lớp khác, vừa vào cô đã bất ngờ, chỗ chết chóc như này mà cũng có thư viện á? Cố Linh Thư vừa bước vào vừa choáng ngợp trước sự kì lạ này.
Hoắc Hàn Lâm dừng lại trước một kệ sách lớn, cẩn thận kéo một quyển ra, căn phòng như rung chuyển rồi từ đâu đó xuất hiện một căn mật thất tối om.