5.
Sao có thể chứ?
Tôi cố gắng nhớ cốt truyện trong đầu, bây giờ bọn họ hẳn phải trong thời kì nói về chuyện kết hôn rồi chứ?
Không lẽ cốt truyện đi lệch à?
Không quá mấy phút sau, tôi thấy được hotsearch trên điện thoại.
Thục Đình phủ nhận chuyện tình cảm
Thục Đình tìm đối tượng yêu đương
Trong đầu tôi hỗn loạn, tôi dọn dẹp đồ xong thì xuống lầu.
Liếc mắt một cái thì thấy Lộ Chí Duyên đang ngồi trên sofa, không ngừng nhắn tin.
Quả thật, Lâm Thục Đình đột nhiên sáng tỏ tin tình yêu, còn lên hotsearch.
Người quản lý như anh hẳn là bận lắm.
“Đói bụng không?”
Tôi nhìn trái nhìn phải, nghĩ là Lộ Chí Duyên đang hỏi người khác.
“Đang hỏi em đó, phòng khách không có ai đâu.”
[Vì sao cảm thấy Lộ Chí Duyên và Thư Nhan…. Cái không khí giữ hai người họ lạ lắm ý?]
[Trong kí ức của tôi, bọn họ hình như không biết nhau, một người là người quản lý nổi tiếng, một người là nghệ sĩ tuyến 18.]
“À…. Không quá đói, chỉ vào bếp xem thôi.”
Tôi mở tủ lạnh ra, bên trong có một hộp trứng chim và mấy cây hành.
Khóe miệng tôi co giật, xem ra đây là do tổ tiết mục chuẩn bị, hẳn là sắp tới cần cùng nhau ra ngoài mua sắm.
“Tủ lạnh trống, anh vừa mới kiểm tra xong.”
Tiếng nói vang lên đằng sau khiến tôi giật mình, tôi quay đầu.
Âm thanh của Lộ Chí Duyên vẫn giống như trước, trong sự trầm thấp mang theo chút khàn khàn.
“Này, vậy xem ra đêm nay phải ra ngoài mua đồ ăn rồi, phiền thật đấy hahaha.”
Tôi cười gượng, vội tránh xa Lộ Chí Duyên.
6.
Đang lúc tôi và anh nhìn nhau đầy xấu hổ thì bắt đầu có người xuất hiện.
“Chị Thư Nhan xuống sớm vậy, đã dọn dẹp đồ xong chưa?”
Là Văn Tại Kỳ, tóc của cậu vẫn còn ướt, trên cổ là một cái khăn mặt.
Tôi cười trả lời cậu: “Ừm, tôi không mang nhiều đồ theo.”
Văn Tại Kỳ đi vào phòng bếp, đứng mở tủ lạnh trước mặt Lộ Chí Duyên.
“Ý! Tủ lạnh không có gì, đêm nay phải ăn cơm kiểu gì đây ta~”
Âm thanh của Văn Tại Kỳ không giống Lộ Chí Duyên, trong trẻo và hoạt bát vô cùng.
Vừa nghe đã khiến người khác thấy vui vẻ, càng đừng nói cậu luôn mang theo âm cuối làm nũng.
Đây là một chú chó nhỏ đó! Tôi nhớ hình như cậu nhóc này nhỏ hơn tôi 5 tuổi thì phải.
Các khách mời khác cũng xuống nhà, biết cần phải ra ngoài mua sắm.
Chúng tôi bắt đầu thương lượng xem ai đi.
“Không bằng để Chí Duyên và A Nhan đi đi?”
Lâm Thục Đình nói câu này khiến mọi người ngừng lại.
“Vậy không tốt đâu….”
Tôi nở nụ cười cứng ngắc, nhịn không được mà nhìn về phía anh.
Ai muốn đi siêu thị với người yêu cũ chứ trời?
Văn Tại Kỳ đột nhiên lên tiếng:
“Không bằng em và anh Lộ đi cùng ha, em ít khi đi dạo phố lắm.”
“Anh Lộ chắc không ngại việc hai ta đi mua đồ với nhau đâu ha?”
Hay lắm, tình huống trở nên xấu hổ hơn rồi.
[Cái này, cái này không phải không thể ó.]
[Lầu trên, cô đang đu CP tà ma gì đấy!]
Những người khác cũng bắt đầu cà khịa, mới ngày đầu đã có chương trình đấu đá rồi à?
[Tại sao trung tâm của việc tranh giành luôn là Thư Nhan vậy???]
[Giữa bọn họ có chuyện gì đấy, cần thông tin lắm.]
Lộ Chí Duyên không đổi sắc mặt, nhìn không ra là đồng ý hay từ chối.
Nhưng tôi có thể thấy, cái tay mờ ám đang rà qua rà lại của anh.
Bây giờ anh đang khó chịu lắm.
Văn Tại Kỳ cứ như không phát hiện ra sự xấu hổ trong này, vẫn nở nụ cười để lộ răng nanh nhỏ.
“Hơn nữa em sợ nhiều đồ, anh Lộ cầm không nổi á ~”
Khóe miệng của các khách mời co giật, với cái thân cao gần 190 của Lộ Chí Duyên á?
Còn cả cái người cơ bắp kia nữa?
Lộ Chí Duyên nở nụ cười lạnh, đôi mắt tối như mực nhìn Văn Tại Kỳ:
“Tôi rất thoải mái.”