Thực tuỷ tri vị.
(Thực tủy tri vị: Nghĩa đen chính là khi ăn tủy rồi chúng ta đều cảm thấy mùi vị của nó rất ngon nên ăn rồi lại muốn ăn tiếp. Nghĩa bóng ám chỉ trải qua chuyện gì đó một lần, lại muốn tiếp tục làm chuyện đó lần nữa.)
Ba ngày sau đó, Lục Tuyệt ngày nào cũng nấu nước đường đỏ cho Ninh Tri, không biết anh cho bao nhiêu đường mà Ninh Tri uống đến nỗi miệng ngọt ngấy, ngọt đến phát ngấy.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Hơn nữa, Lục Tuyệt rất tinh ranh, lúc Ninh Tri tỏ ý không cần uống nữa, anh sẽ dùng đôi mắt thảm thương nhìn cô, còn cố ý giơ ngón tay bỏng đến đỏ rực ra cho cô xem.
Khi Ninh Tri uống hết nước đường đỏ, Lục Tuyệt sẽ canh ở bên cạnh, đôi mắt long lanh nhìn cô.
Ý đồ rất rõ ràng, anh cũng muốn nếm vị đường đỏ trong miệng Ninh Tri.
Ninh Tri không từ chối, mỗi lần cô mớm lại, có thể là do vẫn còn cảm giác mới mẻ, mặt trời nhỏ trên đỉnh đầu Lục Tuyệt sẽ không ngừng sinh sôi.
Sau nhiều ngày, Ninh Tri lại thu hoạch được mặt trời nhỏ, cộng với cái trước đó, tổng cộng là mặt trời nhỏ, đủ để cô hoàn thành nhiệm vụ tiếp theo rồi.
Ban đêm, Lục Tuyệt đã tắm xong, anh mặc bộ đồ ngủ tơ tằm màu đỏ, lau tóc qua loa vài cái rồi xách khăn vào phòng vệ sinh, treo lên vị trí cố định.
Anh bước nhanh ra ngoài, vui vẻ nói với Ninh Tri, “Tri Tri, nấu nước đường đỏ, anh.”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Anh chuẩn bị đi nấu nước đường đỏ cho Tri Tri.
Mấy ngày hôm nay đều nếm được vị ngon ngọt, Lục Tuyệt đã thích mê mệt nhiệm vụ nấu nước đường đỏ cho Ninh Tri, cho dù có trì hoãn giờ đi ngủ của anh, anh cũng không để bụng.
Ninh Tri đang ngồi mép giường hãi đến mức vội vã ném điện thoại, vươn tay giữ lấy Lục Tuyệt đang tính đi ra ngoài.
“Không được.” Ninh Tri liến thoắng cản lại.
Ánh mắt Lục Tuyệt vừa ngơ ngác lại tủi thân nhìn cô.
“Em khỏi rồi, bụng đã không còn đau nữa.” Uống nước đường nhiều ngày đến vậy, cổ họng cô, miệng cô đều ngấy không thể tả.
Ninh Tri dỗ anh, “Tháng sau nhé, đợi tháng sau em đến kỳ, anh lại nấu.”
Lục Tuyệt chớp chớp mắt, tháng sau à?
Bây giờ anh đã bắt đầu mong chờ những ngày nấu nước đường cho Tri Tri vào tháng tới.
Sắc đêm dần buông, bốn bề im lặng.
Ninh Tri nghe tiếng hít thở khe khẽ ở bên cạnh, Lục Tuyệt đã chìm vào giấc ngủ sâu.
Ninh Tri gọi Bá Vương, “Tôi đã tích đủ mặt trời nhỏ rồi, cái đúng không?”
Âm thanh nặng mùi sữa của Bá Vương không kìm được run run: “Chủ nhân, tôi không muốn gọi cô là chủ nhân nữa, tôi gọi cô là bố nhé.” Chủ nhân của nó đỉnh quá đi mất, trong thời gian ngắn như vậy mà đã thu hoạch được mặt trời nhỏ rồi.
Bá Vương nhớ lại hôm qua Phú Quý cầm một chiếc kẹo bông gòn bằng vàng đến khoe khoang với nó, hôm nay nó phải cầm mặt trời nhỏ đập chết thằng cha Phú Quý đấy.
Sau đó, nó có thể cho Bạo Phú mượn mặt trời nhỏ, Bạo Phú vẫn chưa tìm được chủ nhân, ngày nào cũng đói meo. Bạo Phú hứa với nó khi nào tìm được chủ nhân, kiếm được công đức thì sẽ trả lại nó gấp đôi.
Bá Vương háo hức bắt đầu lên kế hoạch sẽ tiêu mặt trời nhỏ này như thế nào.
Ninh Tri: “Lần sau cậu mà giảm được một nửa số mặt trời nhỏ cần tiêu hao, tôi cũng gọi cậu là bố.”
Bá Vương ấp a ấp úng, nếu như có thực thể, nó chắc chắn sẽ giống nhóc con ú na ú nần, “Tôi vẫn cứ gọi là chủ nhân thì hơn.” Ninh Tri “hừ” một tiếng, bất mãn đưa mặt trời nhỏ cho Bá Vương.
Nhìn trong kho đột nhiên rộng rãi, cô đau nhức từng cơn, vốn đang sáng lấp lánh chói mặt, giờ vẻn vẹn còn mặt trời nhỏ.
Ninh Tri còn chưa kịp cảm thán, chớp mắt một cái, phía trước toàn là màu đen, khi cô mở mắt ra lần nữa, bản thân đã đến một nơi khác rồi.
Phía trước là đường lớn xe qua lại, Ninh Tri đột nhiên có cảm giác không tìm được phương hướng, không hề biết đây là nơi đâu.
Cô chỉ biết, Lục Tuyệt có khả năng đang ở gần đây.
Ninh Tri hơi ngơ ngác, cô nhìn biển chỉ đường gần đó, đang muốn đi qua xác nhận lại, lúc này, cô đột nhiên nghe được cuộc nói chuyện của hai người qua đường.
“Hình như nhà hàng Thế Bác cháy rồi, tôi vừa xem vòng bạn bè, không ít người chia sẻ ảnh và video clip hiện trường.”
“Anh nói cái nhà hàng cách đây vài con phố, trên đường Lục Dung đấy á?”
“Ừ đúng, mấy hôm trước họ hàng của tôi còn bày tiệc tiếp khách ở đó, chỗ đấy giá rẻ, đồ ăn lại ngon, thường ngày có rất nhiều người đặt bàn liên hoan ở đây.”
“Trước kia tôi cũng đi qua nhà hàng đó, hình như cũng lâu đời lắm rồi, tôi còn chưa có cơ hội vào đó nữa.”
“Nhà hàng đó mở mấy chục năm rồi, giờ lửa đang lan dần, không biết lính cứu hoả có đến kịp không.”
“Mong là không có ai bị thương.”
……
Nghe cuộc nói chuyện giữa hai người, Ninh Tri có dự cảm không tốt.
Cô cảm thấy lần này cô đã xuyên không về năm Lục Tuyệt tốt nghiệp, hơn nữa có khả năng vào đúng ngày tổ chức bữa tiệc liên hoan kia.
Ninh Tri không kịp suy xét thêm, cô nhanh chóng chạy đến nhà hàng. Ninh Tri ngẩng đầu nhìn về phương xa, lờ mờ thấy được cột khói bốc lên.
Bởi vì hiện tại cô đang ở trạng thái vô hình, Ninh Tri trực tiếp đi xuyên sang đường, không cần chờ tín hiệu đèn giao thông.
Hơn thế nữa, cô xuyên qua cả xe cộ, dòng người, vật kiến trúc, tổng cộng không đến năm phút, cô đã đến trước cửa nhà hàng, hô hấp ổn định, không hụt hơi tí nào.
Trước cửa nhà hàng, dòng người không ngừng túa ra bên ngoài, người kêu gào, người đầu tóc rối bời, thậm chí còn có người rơi một chiếc giày, hớt hải xông ra ngoài, chạy ra khỏi nhà hàng.
Hiện trường cực kỳ hỗn loạn.
Nhân viên cứu hoả còn chưa đến, khói đen bên trong bay ra không ngừng.
Ninh Tri không có một chút do dự nào mà đi ngược dòng người, xuyên qua thân thể của họ tiến vào bên trong.
Cô biết trong vụ hoả hoạn này Lục Tuyệt được cứu, nhưng nghĩ đến vết sẹo sau eo anh, cho dù biết anh không cảm nhận được đau đớn nhưng Ninh Tri vẫn canh cánh trong lòng.
Cô luôn đau đáu, Lục Tuyệt bị thương ra sao, trước trận hoả hoạn đột ngột bùng lên và dòng người chạy tán loạn tìm đường thoát thân, anh có sợ hãi hay không.
Ninh Tri nhớ mẹ Lục từng nói buổi liên hoan khi ấy của Lục Tuyệt được tổ chức ở tầng bảy.
Thang máy của nhà hàng không thể dùng được, Ninh Tri đành đi thang bộ lên.
Cô thấy người chen người, điên cuồng chạy xuống cầu thang, lăn lộn bò nhoài, mọi người đều không quan tâm hiện giờ bản thân chật vật đến độ nào, chỉ nghĩ đến sống sót.
Ninh Tri nhìn một chàng trai trẻ tuổi bị chen đến ngã rạp xuống đất, bị dòng người giẫm đạp, không một ai đỡ dậy.
Ninh Tri nhìn lướt qua, xuyên qua từng cơ thể người chạy lên tầng, đối với cô mà nói, Lục Tuyệt mới là quan trọng nhất.
Trên tầng vang lên tiếng la hét, tiếng gào thét, tiếng kêu cứu, còn vang lên cả tiếng tạp âm lửa bén thiêu rụi đồ vật.
Nhà hàng ngập trong sự ồn vào và hỗn loạn.
Ninh Tri vẫn đang ở trạng thái vô hình, cô không hề cảm nhận được hơi nóng ngày càng dâng cao.
Mọi người xung quanh ai nấy đều bịt khăn, che kín quần áo chạy thoát thân, Ninh Tri không sợ màn khói dày, vẫn như cũ mà chạy lên lầu.
Đến tầng bốn, Ninh Tri thấy cả hành lang toàn là lửa.
Tầng năm.
Tầng sáu.
Cuối cùng cũng đến tầng bảy.
Lửa đã lan lên trên này, trên hành lang toàn là người đang trốn chạy, có một số người là khách từ tầng trên chạy xuống, một số là khách ăn uống trong phòng bao chạy ra.
Ninh Tri bắt gặp rất nhiều khuôn mặt trẻ tuổi, chắc đều là sinh viên đến tham dự buổi liên hoan.
Khuôn mặt ai nấy tràn ngập sự hốt hoảng, lo lắng, sợ hãi, dòng người chen chúc nhau, lo lắng chạy trốn.
Ninh Tri từ tầng sáu lên, cô biết phía dưới thế lửa lớn đến nhường nào, hiển nhiên, người xung quanh cũng cảm nhận được nhiệt độ đánh úp từ dưới lên nên mới hoảng sợ đến như vậy.
Ninh Tri cố hết sức tìm Lục Tuyệt trong đám người, thế nhưng cô không hề thấy anh.
Lửa ngày càng lan mạnh, người chạy thoát ra ngoài ngày càng ít.
Ninh Tri vội vã tìm Lục Tuyệt trong từng phòng bao một, có khả năng anh không đi theo dòng người chạy trốn.
Khi ấy Ninh Tri không hề nghĩ bản thân sẽ quay về ngày này, cô rất hối hận bản thân không hỏi mẹ Lục phòng tổ chức tiệc liên hoan tốt nghiệp của Lục Tuyệt là phòng số bao nhiêu.
Cho dù hiện giờ cô không có cảm giác gì, Ninh Tri cũng biết lửa càng ngày càng lan mạnh, cô đi qua đám lửa, lại tiến vào một phòng bao, không có phát hiện gì mới.
Ninh Tri vội vã tìm kiếm, cho đến khi đi đến căn phòng thứ ba đếm ngược từ dưới lên, cô nhìn thấy Lục Tuyệt đang ngơ ngác đứng trong phòng.
Nơi đây vẫn chưa bị lửa bao vây, chỉ có làn khói đang không ngừng xông vào.
“Lục Tuyệt.” Ninh Tri nhanh chóng chạy đến.
Nghe thấy âm thanh quen thuộc, Lục Tuyệt ngẩng đầu, trong mắt ngập tràn hình bóng mình đã nhớ nhung rất rất lâu.
Trong đôi mắt Lục Tuyệt ánh lên tia sáng.
Quỷ chị đến rồi.
“Nhà hàng cháy rồi, em đưa anh ra ngoài.” Ninh Tri vội vàng nắm chặt tay Lục Tuyệt.
Đôi mắt hoa đào của Lục Tuyệt lẳng lặng nhìn cô, chỉ có hình bóng mình cô. Anh ngoan ngoãn gật đầu, “Đi cùng quỷ chị.”
Chị gái kỳ lạ đi đâu, cậu đi theo đó.
Hiện giờ Lục Tuyệt cao bằng Lục Tuyệt khi trưởng thành, khuôn mặt anh tuấn góc cạnh, giữa đôi lông mày vẫn còn nét non nớt của chàng thanh niên, anh mặc bộ đồ thể thao màu đỏ, duỗi đôi chân dài chạy trốn cùng Ninh Tri.
Tình trạng cơ thể hiện giờ của Ninh Tri không sợ bị lửa thiêu, nhưng Lục Tuyệt thì khác, cô phải cẩn thận giúp anh tránh lửa bao vây xung quanh.
“Anh kéo cổ tay áo bịt chặt mũi lại.” Ninh Tri lo anh sẽ hít nhiều khói, chỉ đành bảo anh gắng gượng hít ít đi một chút.
Lục Tuyệt nghe lời nâng cánh tay lên bịt mũi, thậm chí anh còn định bịt mũi giúp Ninh Tri.
“Em không cần, anh lo cho bản thân mình là được.”
Ninh Tri kéo anh tránh ngọn lửa, chạy nhanh về phía trước. Mà lúc này, tiếng nức nở của trẻ con không biết từ căn phòng nào cất lên.
Ninh Tri không tính lo chuyện bao đồng, bởi vì cô biết trong trận hoả hoạn này không có thương vong về người, có nghĩa là đứa bé sẽ được cứu.
Thế nhưng, Lục Tuyệt đang đi bên cạnh bỗng ngừng lại.
Ninh Tri ngờ vực quay đầu, “Sao thế?”
Lục Tuyệt nghiêng đầu nhìn về hướng phát ra tiếng khóc, anh nhấp nhấp môi, chầm chậm nói: “Khóc rồi.”
Em bé khóc rồi.
Ninh Tri ngẩn ra, cho nên là Lục Tuyệt nghe thấy tiếng trẻ em khóc? Anh muốn cứu đứa bé đó ư?
Ninh Tri đột nhiên cảm thấy trái tim mình vẫn khá là cứng rắn, còn trái tim Lục Tuyệt lại mềm mại dịu dàng.
“Anh muốn cứu đứa bé?” Ninh Tri hỏi anh.
Lục Tuyệt gật gật đầu, “Cứu.”
Ninh Tri kéo anh chạy về hướng ngược lại, anh muốn cứu, vậy thì cứu thôi.
Đến trước cửa phòng phát ra tiếng khóc, Ninh Tri sai Lục Tuyệt, “Anh mở cửa.”
Lục Tuyệt vặn tay nắm cửa.
Hơi nóng ập đến, một cậu bé đứng trước bàn tròn ngơ ngác khóc lớn, xung quanh lửa lan như cỏ mọc.
Ninh Tri còn chưa kịp phản ứng, Lục Tuyệt bên cạnh như đột nhiên khai thông đầu óc, cơ thể cao lớn xông về phía trước, chuẩn bị cứu đứa bé.
Mà lúc này, trên trần phòng bao, đèn chùm thuỷ tinh lắc lư rồi rơi xuống dưới.
Ninh Tri hoảng hốt, “Lục Tuyệt!”