Cúp điện thoại, Ninh Tri đột nhiên nhớ đến lời chị Hoàng nói, ngoài bạn gái Nguỵ Tinh ra còn có một vị giáo sư cũng ra đi, chuyện này còn được lên cả bản tin.
Khi nãy Ninh Tri đã hỏi mẹ Lục thời gian buổi liên hoan tốt nghiệp, bởi vì ngày đó Lục Tuyệt bị thương nên bà vẫn nhớ rành mạch là ngày nào, tháng nào, năm nào.
Ninh Tri bắt đầu tìm tin tức liên quan về ngày hôm đó.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Cũng không biết mất bao lâu, cô cuối cùng cũng tìm được tin tức liên quan, trên đó viết đây là sự cố lái xe khi say rượu, người tử vong là một vị giáo sư và một sinh viên nữ.
Ninh Tri đọc báo xong đã hiểu đại khái câu chuyện.
Nhưng cô không biết lần xuyên không tiếp theo sẽ về thời điểm nào trong quá khứ, sẽ xảy ra chuyện gì, cũng không chắc chắn bản thân sẽ gặp được bạn gái Nguỵ Tinh. Dù cô có lòng cứu người thì chuyện này cũng nằm ngoài tầm khống chế của cô.
Ninh Tri không nghĩ thêm nữa.
Hiện giờ trong kho của cô, tính cả chỗ mặt trời nhỏ vừa mới thu hoạch và chỗ còn tồn, tổng cộng có mặt trời nhỏ, cách mục tiêu mặt trời nhỏ một khoảng cách quá xa.
Ngày hôm sau, ánh mặt trời len lỏi vào trong phòng, khiến cả căn phòng ấm áp dễ chịu.
Ninh Tri đau bụng đến tỉnh ngủ, cô cảm thấy thân dưới hơi ẩm ướt.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Nghĩ đến điều gì đó, Ninh Tri mở bừng đôi mắt, vén chăn lên, cô kéo vạt váy đằng sau lên nhìn, phía trên dính vệt máu chói mắt, đến ga giường màu trắng cũng bị dính một ít.
Ninh Tri bối rối, cô quên khuấy mất kỳ sinh lý sắp đến.
Cô hơi ảo não, lần này đến thật không đúng lúc, cô đang đi du lịch, thật bất tiện.
Ninh Tri chuẩn bị xuống giường, khi ngẩng đầu, cô vô tình đụng phải ánh mắt Lục Tuyệt.
Anh kinh hãi mà cuống cuồng nhìn cô, “Nhiều máu quá.”
“Anh tỉnh rồi à? Đừng sợ, em đến kỳ sinh lý thôi.” Ninh Tri an ủi anh.
Lục Tuyệt biết kỳ sinh lý của phái nữ, nhưng anh không biết sẽ chảy nhiều máu đến vậy. Anh nhíu chặt lông mày, lo lắng nhìn Ninh Tri.
Ninh Tri cảm giác phía dưới như lại muốn tuôn trào, cô vội vàng nhấc điện thoại ở đầu giường lên gọi cho lễ tân nhờ bọn họ mang cho ít băng vệ sinh. Thế nhưng, cô đợi chờ một lúc lâu cũng không có ai nhấc máy.
Ninh Tri cảm giác váy ngày càng ướt đẫm, cô không dám cử động.
Ninh Tri nhìn Lục Tuyệt, căn dặn anh: “Anh giúp em xuống sảnh hỏi lễ tân khách sạn có băng vệ sinh sẵn đó không, được chứ? Anh làm được không?”
Lục Tuyệt cật lực gật đầu.
Ninh Tri tạt qua hôn lên mặt anh, “Được, vậy em ở trong phòng đợi anh, đi sớm về sớm.”
Lục Tuyệt mặc bộ đồ ngủ màu đỏ in hoa trượt từ trên giường xuống, gấp đến nỗi không buồn thay quần áo.
Anh phải giúp Tri Tri lấy băng vệ sinh.
Ninh Tri nhìn Lục Tuyệt chạy vội ra khỏi phòng, cô nhắn cho vệ sĩ dặn anh chàng đi theo Lục Tuyệt xuống tầng.
Thẩm San San dậy sớm, cô nàng vừa ra khỏi phòng, đang tính đi gọi em trai. Đúng lúc này, cửa phòng bên cạnh mở toang, Lục Tuyệt vội chạy ra ngoài.
Thẩm San San ngạc nhiên, Lục Tuyệt mặc một bộ đồ ngủ màu đỏ, bên trên còn in bông hoa màu vàng to oạch, trông đến là phèn.
Phong cách gì thế này, Lục Tuyệt thế mà thích mặc mấy kiểu quần áo như này?
“Lục Tuyệt, chào buổi sáng.” Thẩm San San tiến đến chào anh.
Lục Tuyệt vội vàng chạy ra thang máy, không để ý đến Thẩm San San.
“Anh vội làm gì thế? Ninh Tri đâu?” Thẩm San San tò mò.
Lục Tuyệt ấn thang máy, đôi mắt dán chặt vào bảng hiển thị số tầng.
Lại lờ cô?
Thẩm San San đang rỗi hơi đột nhiên dâng lên hứng thú, cô nàng lẽo đẽo đi theo Lục Tuyệt, theo anh vào tháng máy, xuống sảnh tầng .
Cả đường đi, giá trị nhan sắc Lục Tuyệt cao, lại thêm bộ quần áo loè loẹt của anh, hấp dẫn không ít ánh mắt qua lại.
Thế nhưng, Lục Tuyệt như không hề cảm nhận được, hoặc có thể nói, anh cơ bản không thèm để ý. Cho dù bọn họ có dùng ánh mắt quái dị nhìn anh, anh cũng không thấy, không thấy thì không cần để ý.
Anh ba chân bốn cẳng đi đến quầy lễ tân.
Vừa hay nhân viên lễ tân đi vệ sinh xong quay về, bắt gặp anh chàng đẹp trai, trang phục hút mắt liền lễ phép hỏi: “Chào anh, xin hỏi tôi có thể giúp được gì cho anh?”
Lục Tuyệt mím môi, anh ngẩng đầu, ánh mắt liếc nhìn lễ tân một cái, rồi lảng đi.
Khuôn mặt nhân viên lễ tân vẫn giữ vững nụ cười, kiên nhẫn chờ đợi.
Bên cạnh đó, Thẩm San San luôn lẽo đẽo theo sau Lục Tuyệt cũng tò mò, cô muốn xem xem Lục Tuyệt muốn làm gì.
Bàn tay buông bên sườn Lục Tuyệt nắm chặt, anh lại liếc nhìn lễ tân một cái, chầm chậm nói: “Băng vệ sinh, muốn băng vệ sinh.”
Tri Tri đang đợi anh.
Lễ tân ngẩn người, lập tức phản xạ cực nhanh, “Vâng, anh đợi một chút ạ.”
Thẩm San San bên cạnh cũng hơi ngạc nhiên, một giây sau, cô nàng cười, “Em còn tưởng đã xảy ra chuyện lớn gì khiến anh vội vã như thế, hoá ra là Ninh Tri đến kỳ? Trong phòng em có băng vệ sinh dự phòng, anh hỏi em là xong luôn rồi, đỡ mất công vất vả chạy một vòng.”
Lục Tuyệt cúi đầu, lẳng lặng nhìn mặt đất, không thèm để ý đến cô nàng.
Nhân viên lễ tân đưa cho Lục Tuyệt cả bịch băng vệ sinh.
Lục Tuyệt cầm lấy, tò mò ngắm nghía một hồi, khuôn mặt đẹp trai không hề có chút nào ngại ngùng hay lúng túng. Ngược lại, anh giúp Ninh Tri lấy được băng vệ sinh rồi, lúm đồng tiền nho nhỏ lại ẩn hiện trên gò má.
Phải nhanh nhanh đưa cho Tri Tri.
Khuôn mặt Lục Tuyệt lấp ló lúm đồng tiền, cả nhân viên lễ tân lẫn Thẩm San San đều nhìn đến ngây người.
Người đàn ông này thật đúng là…. đáng yêu đến phạm quy!
Lục Tuyệt cầm lấy băng vệ sinh, vội vàng bước đi.
Thẩm San San đuổi theo, cô càng hâm mộ Ninh Tri hơn rồi. Cô nàng nói với Lục Tuyệt: “Ninh Tri đến kỳ có đau bụng không?”
Nghe đến tên Ninh Tri, Lục Tuyệt liền có phản ứng, anh nghiêng đầu liếc cô nàng một cái, anh không biết bụng Tri Tri có đau hay không.
“Nếu như Ninh Tri đau bụng, anh gọi khách sạn mang chút nước đường đỏ cho cô ấy uống, hoặc tìm túi sưởi cho cô ấy.” Thẩm San San cuối cùng cũng được Lục Tuyệt phản ứng lại, cho dù chỉ là một ánh mắt, cô nàng cũng có chút kích động.
Cô nàng quen đi thả thính, lâu lắm rồi mới có cảm giác bị một ánh mắt kích đến hưng phấn như nai con chạy loạn như này.
Thẩm San San hít thở sâu vài hơi, dặn lòng phải giữ vững liêm sỉ, cô tiếp tục nói với Lục Tuyệt, “Nếu như không tìm được túi sưởi, anh cứ đặt tay mình lên bụng Ninh Tri, ủ ấm cho cô ấy, hiểu không?”
Lục Tuyệt mím mím môi, không hề lên tiếng, bước chân vội vã đi đến thang máy.
Thẩm San San thong thả đi theo sau, thôi bỏ đi, nhóc mọt sách như này chỉ có mình Ninh Tri mới huấn luyện được.
Lục Tuyệt quay về phòng, không nhìn thấy bóng dáng Ninh Tri đâu.
“Tri Tri, Tri Tri…” Anh hoảng hốt.
Cửa phòng vệ sinh mở, Ninh Tri ló đầu ra, “Em ở đây.”
“Tri Tri, cho em.” Lục Tuyệt bước vội đến, anh đưa băng vệ sinh cho Ninh Tri, kéo cửa muốn đi vào.
“Anh không cần vào đây, ở ngoài đó đợi đi.” Ninh Tri nhận lấy băng vệ sinh rồi nhanh chóng đóng cửa.
Lục Tuyệt ngoan ngoãn đứng canh cửa không rời bước, anh lẳng lặng đợi Ninh Tri.
Một lúc sau, Ninh Tri đã thay đồ bước ra, nhìn thân hình cao to đang canh cửa của Lục Tuyệt, lại nghĩ đến vệ sĩ báo cáo Lục Tuyệt vội vã tìm băng vệ sinh cho cô, trái tim cô liền mềm đi.
“Cảm ơn anh, anh vất vả rồi.” Ninh Tri duỗi tay vuốt ve mái tóc rối bù của anh.
Đôi mắt hoa đào của Lục Tuyệt lấp lánh nhìn cô, giống như bởi vì chăm lo được cho Ninh Tri mà vui vẻ, “Tri Tri bụng đau?”
Anh vẫn nhớ lời cô nàng khi nãy nhắc, có khả năng Tri Tri đau bụng.
“Ngày đầu tiên đều như này, bụng sẽ hơi đau.” Ninh Tri ngồi xuống mép giường, Ninh Tri tiếc nuối, khó có dịp đi du lịch, nhưng bởi vì cơn đau kỳ sinh lý mà cô không thể đi chơi cùng Lục Tuyệt.
Ngày mai là thứ hai, mọi người phải đi làm nên buổi chiều đã phải đi về rồi.
Lúc này, Lục Tuyệt ngồi xuống bên cạnh cô, bụng Ninh Tri đột nhiên ấm áp hẳn lên.
Bàn tay to của Lục Tuyệt áp lấy bụng dưới cô.
Cô ngớ ra nhìn anh chàng ngây thơ bên cạnh.
“Ủ ấm Tri Tri.”
Tay Lục Tuyệt áp lấy bụng dưới của Ninh Tri, bây giờ anh mới biết bụng Tri Tri lại mềm mại đến như vậy.
Ninh Tri không thể ra ngoài chơi cùng Lục Tuyệt, cô dứt khoát kéo anh ra ngoài ban công ngắm cảnh biển.
Ban công đặt một chiếc ghế treo đủ cho hai người ngồi.
Ninh Tri và Lục Tuyệt ngồi lên ghế, nhẹ nhàng lắc lư, phía xa xa là biển lớn xanh biếc trải dài.
Gió biển thổi qua, bụng Ninh Tri ấm áp, tay Lục Tuyệt vẫn còn áp lên trên không nỡ xê dịch. Cô có thể nhìn thấy ở khung trên đầu Lục Tuyệt từng cái từng cái mặt trời nhỏ lăn ra ngoài.
Bây giờ, cô mới biết, anh chủ động đụng chạm cô mà cũng vui vẻ đến vung vãi mặt trời nhỏ.
Ninh Tri dựa vào lưng ghế, thoải mái híp híp mắt, mặc kệ Lục Tuyệt bên cạnh cứ liên tiếp nảy ra mặt trời nhỏ.
Mặt trời nhỏ thứ ba mươi nhảy ra rồi không có thêm nữa.
Ninh Tri thẳng lưng, cô hỏi Lục Tuyệt, “Không thích dán lên bụng em nữa?”
Con mắt đen láy của Lục Tuyệt mang theo vài phần ngượng ngùng, anh chớp mắt, thành thật lại thẳng thắn, “Thích.”
Ninh Tri liếc anh, thích mà không có thêm mặt trời nhỏ nữa, cô nghi ngờ anh chỉ qua loa với mình.
Ninh Tri duỗi tay, đè lên tay Lục Tuyệt, cô kéo tay anh bao lấy bụng dưới mình, mặt trời nhỏ thứ ba mươi mốt nhảy ra.
Ép ép một tí thì lại có ấy mà.
Ninh Tri lại kéo tay anh, thử đặt lên eo mình, không lâu sau, trên đỉnh đầu Lục Tuyệt lại có năm mặt trời nhỏ nhảy ra.
Quả đúng là vẫn còn mặt trời nhỏ, xem ra anh thích eo cô nha.
Hàng mi dài của Lục Tuyệt run run, anh thấy lòng bàn tay nóng quá, nóng quá đi mất.
Bình thường anh chỉ khe khẽ, khoác hờ lên eo Tri Tri, giờ anh mới biết, eo Tri Tri thon đến vậy, thon hơn eo anh nhiều, lại còn mềm mềm nữa, không hề giống với anh.
Mặt trời nhỏ thứ năm mươi lăm.
Mặt trời nhỏ thứ sáu mươi lăm.
…….
Từng cơn gió biển thổi qua khiến lòng người thư thái.
Ninh Tri nhìn mặt trời nhỏ chen chúc chui ra, cô hớn hở đến cong cả mắt.
Cô phát hiện ra rồi nhé, so với việc cô chạm vào Lục Tuyệt, Lục Tuyệt chạm vào cô còn tạo ra được nhiều mặt trời nhỏ hơn, thời gian sản sinh mặt trời nhỏ cũng dài hơn.
Trên ghế treo, vành tai Lục Tuyệt đỏ rực, đầu ngón tay cũng tê tê, thích quá đi, thích Tri Tri quá đi.
Ninh Tri đột nhiên nghĩ ra gì đó, cô buông lỏng bàn tay đang kéo tay Lục Tuyệt áp vào eo mình, “Anh quay người đi.”
Lục Tuyệt không hiểu mô tê gì, anh nghe lời ngơ ngác mà quay người.
Ninh Tri nhớ đến vết sẹo hôm qua sờ được, cô vén góc áo Lục Tuyệt lên, cái gì cũng không có.
Nghĩ đến điều gì đó, cô kéo thấp cạp quần Lục Tuyệt xuống, để lộ ra phần eo dưới, sườn phía sau bên trái có một vết sẹo mờ mờ, hơi lồi lõm, nhìn như vết sẹo bỏng.
Cho dù Ninh Tri biết Lục Tuyệt không cảm nhận được cái đau đớn nhưng cô vẫn đau lòng anh.
Đầu ngón tay cô nhẹ nhàng vuốt ve, vẽ vòng vòng quanh vết sẹo, toàn thân Lục Tuyệt căng cứng, anh quay đầu, con mắt đen láy ướt át, “Tri Tri.”
Lúc này, khung trên đỉnh đầu anh có năm mặt trời nhỏ nhảy ra.
Cơ thể anh đúng là thành thật đến quá đáng.
Ninh Tri thấy, cả sáng hôm nay không cần làm gì cả, ngẩn ngơ trong phòng kiếm mặt trời nhỏ cũng được. Dù gì mục tiêu của cô là tối thiểu mặt trời nhỏ, cũng nên cố gắng thêm chút.