Nữ Phụ Đam Mỹ Xoay Người Ký

chương 57: lại chuyện gì nữa

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

"Triêu Ngân, mau đi về đi!"

Ta di chuyển quân xe, nhìn vẻ mặt Lục Tích thoắt trắng thoắt xanh bên cạnh, không kiên nhẫn nói với tên ngốc thần kinh ngồi trên giường.

Mặc Triêu Ngân ôm chặt cái gối, đôi mắt cố làm ra vẻ to tròn đáng yêu chớp chớp, nói với ta: "Ta cảm thấy tối nay sẽ có sấm chớp."

Ta giật giật khóe miệng, hôm nay trời quang nắng chiếu, lấy đâu ra sấm chớp? Liêm sỉ ở đâu rồi?

Lục Tích ngẫm nghĩ rất lâu, sau đó mới di chuyển cờ, ăn mất một con xe của ta. Ta thở dài, nhìn hàng phòng ngự của nàng ta chỉ vì một nước này mà trở nên trống không, sau đó rất tàn độc ăn luôn con vua của nàng ta, khiến Lục Tích xám ngoét mặt mày.

"Ngươi lại lừa ta!" Nàng ta oán hận nói.

Mấy ngày nay ngoài ép buộc Lục Tích chép phạt, ta còn cùng nàng ta chơi cờ vua, bàn cờ là do ta dùng giấy chép phạt tô vẽ làm thành, quân cờ cũng làm bằng giấy, dùng kéo cắt thành hình tròn rồi dùng sáp nến gắn lại, hình trụ mỏng dẹt, nhỏ hơn cờ tướng một chút. Nói cho nàng ta biết luật chơi, cộng thêm dụ dỗ ép buộc, Lục Tích không thể không cùng ta giải sầu.

Không ngờ nàng ta càng chơi càng hăng, cho dù không thắng được ván nào, hơn nữa lúc thua đều xám xịt mặt mày, nhưng vẫn kiên trì chơi tiếp. Ta thấy nàng ta như vậy, cong cong khóe môi, một người mới vào nghề như Lục Tích làm sao thắng được kẻ đã cực kỳ quen thuộc như ta đây. Nếu là chơi với anh trai, ta nhất định thua đến khóc cha gọi mẹ, nhưng đối tượng lại là Lục Tích, hừ hừ, không thể không thừa nhận rằng vẻ mặt uất nghẹn của nàng ta khiến ta thoải mái vô cùng.

Ta bây giờ mới nhận ra, ta có máu ngược đãi cực kì cao!

"Ngủ thôi, hôm nay không thắng được, ngày mai sẽ tiến bộ hơn." Ta thu hết quân cờ vào một cái hộp gỗ, nói với Lục Tích.

Mấy ngày nay tâm trạng Lục Tích xem như là đã cởi mở hơn, nàng ta không còn cáu kỉnh khi bị ta ngược đãi nữa, đôi khi vẫn mắng chửi, nhưng thiết nghĩ có mắng đến rách cổ họng ta cũng không quan tâm, vì vậy tần suất chửi rủa ngày một ít đi. Nàng ta cũng không còn muốn tự sát, có lẽ là bị ta làm cho tức nghẹn, bây giờ chết đi thì quá không cam lòng.

"Tại sao ngươi không nhường ta dù chỉ một chút?" Nàng ta khoanh tay, hậm hực nói với ta.

Ta liếc mắt nhìn nàng ta: "Với tính cách kiêu ngạo hiếu thắng của ngươi, nếu như biết được ta nhường nhịn dù chỉ là một chút, ngươi chắc chắn sẽ không muốn chơi nữa."

"Hừ!" Lục Tích cười lạnh. "Nếu như ta muốn ngươi nhường thì sao?"

"Vậy hôm sau ta sẽ nhường ngươi."

"Ta không cần!" Lục Tích căm giận nói lớn.

Ta mỉm cười, sau đó đi về phía giường. Mặc Triêu Ngân bị làm lơ từ nãy tới giờ, đã ghé vào thành giường ngủ gật, vòng tay vẫn ôm chặt cái gối. Tên nhóc này không thích chơi cờ, hắn chỉ tò mò nhìn bàn cờ một lúc, nghe ta giải thích luật chơi liền dứt khoát từ bỏ, chạy lên giường ngồi chơi một mình.

"Triêu Ngân, dậy mau! Trở về chính điện đi!" Ta lay lay tiểu thụ.

Ta lay nhẹ vài cái, ai ngờ gối ôm trong tay Mặc Triêu Ngân trượt xuống dưới đất, hắn mơ màng một lúc, sau đó vòng tay ôm lấy cả người ta kéo vào lòng.

Bị ôm đột ngột như thế, ta không tránh khỏi bị giật mình, theo bản năng đẩy tiểu thụ một cái thật mạnh. Mặc Triêu Ngân vẫn còn mơ màng, bị mất trọng lực ngã xuống nệm giường, còn ta nằm đè lên người hắn, bàn tay vẫn giữ nguyên chạm vào ngực hắn, mái tóc đen dài của ta rũ xuống, hòa vào tóc của tiểu thụ.

Mặc Triêu Ngân khẽ hé mắt, ánh sáng trong mắt mông lung mờ mịt. Một lúc sau đó, ánh mắt tiểu thụ dần dần trở nên long lanh mơ màng, sau đó nữa, hắn nhắm mắt lại, mặt ửng đỏ, đôi môi hơi mở ra.

"..."

Có phải là ta hơi nặng, tháng này đã tăng hai cân, vì vậy đè hắn đến nỗi phải dùng miệng hít thở? Buồn rầu một hồi, ta rất có đạo đức rời khỏi người tiểu thụ.

...

Đợi một lúc lâu sau, đôi môi hắn vẫn mở ra như vậy.

Ta tưởng hắn muốn nói gì đó, kết quả là hắn không nói gì cả.

Hôm nay cửa sổ để mở, một chú ruồi béo tròn đã bay vào từ sớm, ngay lúc này bay thẳng vào miệng tiểu thụ.

"..."

Mặc Triêu Ngân giống như là giật mình tỉnh mộng, hắn mở mắt ra, ngồi bật dậy khỏi giường, "phì" một tiếng để con ruồi bay ra, sắc mặt thoắt xanh thoắt trắng. Con ruồi kia xiêu vẹo bay ra từ miệng tiểu thụ còn quay lại hôn lên miệng hắn một cái rồi mới bay đi.

Một lúc lâu sau, tiểu thụ vì bị ruồi đả kích nên đờ đẫn một lúc, sau đó lại ngây ngốc nhìn ta, khuôn mặt ửng đỏ như thiêu đốt, cuối cùng lấy tốc độ sấm chớp đứng dậy bay về phía cửa sổ, rời đi không nói một lời.

Ta thấy tiểu thụ đã rời khỏi, có chút bất đắc dĩ cùng dở khóc dở cười. Cuối cùng, ta đành thở dài, xoay người lại ngoắc tay với Lục Tích: "Lên giường với ta nào!"

Lục Tích giật giật khóe miệng, vẻ mặt như ăn phải ruồi nói: "Đường đường là Vương phi, nói chuyện lại giống lưu manh đùa giỡn dân nữ. Biếи ŧɦái!"

"..." Ta có sao? Khi nào?!

Lục Tích lảo đảo đứng dậy đi về phía giường, yếu ớt nằm xuống phần giường bên trong, sau đó tự giác cầm dây lưng đưa cho ta, ý bảo ta trói tay chân nàng ta lại. Ta cũng rất có kinh nghiệm cầm lấy dây lưng, thuần thục trói nàng, toàn bộ quá trình diễn ra lưu loát.

"..."

Làm xong tất cả mới cảm thấy thật không đúng, Lục Tích đây là đang trở thành M sao? Còn ta là S hả?

Ta run run khóe miệng tắt đèn, sau đó nằm xuống, nhắm mắt lại.

"Các ngươi thật buồn nôn! Ta dù sao vẫn còn sống đấy!" Lục Tích bất ngờ cười lạnh, giọng điệu cực kì mỉa mai xen lẫn tức giận.

Ngươi còn sống thì liên quan gì đến chuyện chúng ta buồn nôn? Mà không đúng, chúng ta buồn nôn khi nào? Ta cảm thấy lời này có chút chói tai.

Một lúc lâu sau, thấy ta không lên tiếng đáp lại, Lục Tích tưởng ta đã ngủ rồi. Nàng ta dùng hai chân bị trói lay ta hai cái, thấy ta không phản ứng liền thở dài. Sau đó, nàng ta lại nói tiếp, thanh âm hạ xuống:

"Hừ, vậy mà đã ngủ rồi!"

Lục Tích giống như vô cùng ảo não, giọng nói ngày một nhỏ dần:

"Ta sớm muộn gì cũng sẽ chết, là chết trong tay Đoan Vương hay chết trong tay chủ nhân, sớm muộn cũng sẽ chết. Vì biết trước như vậy, ta đồng ý giữ mạng ở lại đây mấy ngày, cùng ngươi chơi đùa một chút."

Ta im lặng. Lục Tích, có lẽ ngươi không nhận ra, nhưng kỳ thật ngươi không muốn chết. Vì không muốn chết, nên trân trọng từng giây phút có thể sống. Vì không muốn chết, nên mới thoải mái chơi đùa cùng ta.

Mấy ngày sau đó, Lục Tích đều ngồi một chỗ cùng ta chơi cờ. Nàng ta vô cùng cố chấp, bị vùi dập nhiều lần vẫn không biết từ bỏ. Có điều, thắng thì không được, nhưng thời gian cầm cự của nàng ta ngày một dài hơn.

Có một hôm, Lục Tích cùng ta chơi hết hai nén nhang mới bại trận, tâm trạng của nàng ta hôm đó cực kì tốt, ăn rất nhiều cơm, còn nói chuyện phiếm với ta.

Nàng ta nói: "Ta là một ảnh vệ, ta không muốn thua trong bất kì trận chiến nào. Nếu thua, ta sẽ trở thành vô dụng. Đây là trò chơi mà ngươi sớm đã quen thuộc đến thuần thục, ta lại không phải vậy, thua cũng không đáng xấu hổ cho lắm. Ta tin sẽ có một ngày, ta nhất định đánh bại ngươi."

Không ngờ bàn cờ mà ta chế tạo ra để gϊếŧ thời gian và đày đọa Lục Tích lại khiến nàng ta quyết tâm cùng vui vẻ như thế.

Lúc đó ta đã nghĩ, ta rất cảm phục Lục Tích, cảm phục nàng ta thấy nguy không loạn, thấy khó chẳng lùi. Lục Tích là một nữ nhân bề ngoài mạnh mẽ, bên trong cũng mạnh mẽ. Hơn nữa, nàng ta cũng rất linh hoạt, chỉ là thiếu kinh nghiệm, nếu không thật sự mà nói, nàng ta rất thông minh.

Ba ngày sau đó, cuối cùng ta cũng đợi được kết quả từ phía Hoàng đế và Đại Lý tự.

Tạ Am dẫn theo hàng dài các thái giám hạ cố tới Đoan Vương phủ, một đường đi đến Tiêu Dao các, trên tay ông ta cầm một cuộn thánh chỉ màu vàng chói mắt.

Là sống hay là chết, là thành hay là bại, tất cả phụ thuộc vào một cuộn thánh chỉ có vài dòng chữ được đóng dấu quốc ấn lạnh băng.

Ta nhận mệnh quỳ xuống tiếp chỉ, lại chẳng thấy Mặc Triêu Ngân đâu, nhất thời không tránh khỏi lo lắng.

Tạ Am giương cao thánh chỉ, cất giọng the thé:

"Binh bộ Thượng thư Vệ Cẩn được Đại Lý tự xác nhận hàm oan, bị tiểu thiếp Tần thị cấu kết với ngoại nhân oán độc mưu hại, nay trẫm phục vị chưởng quản Binh bộ, đồng thời giải khai niêm phong Vệ phủ, bãi bỏ lệnh cấm túc cho Đoan Vương phi. Khâm thử!"

Ta quỳ trên đất, lắng nghe từng câu từng chữ trong thánh chỉ gieo xuống, trái tim treo cao cuối cùng cũng được hạ xuống.

Vị phụ thân kia của ta đúng là làm việc cực kì thoả đáng!

Tạ Am nâng cuộn thánh chỉ về phía ta, kính cẩn xa cách nói: "Đoan Vương phi, mời tiếp chỉ."

Ta đứng dậy, khom người nhận lấy cuộn thánh chỉ kia, nghiêm cẩn hành lễ: "Thần tức tiếp chỉ, tạ chủ long ân!"

Không ngờ, Tạ Am sau khi đưa thánh chỉ cho ta lại phất tay một cái, ngay lập tức từ phía sau ông ta xuất hiện hai tiểu thái giám, mỗi người nâng trên tay một chồng sách, cung kính đi về phía ta.

Thấy ta nhìn chồng sách với vẻ mù mịt, Tạ Am mỉm cười: "Vương phi, Hoàng Thượng còn có khẩu dụ, mời Vương phi trong vòng mười ngày chép hết tập sách "Nữ luận ngữ", "Nữ phạm tiệp tục", "Lễ ký" này."

"..."

Không phải là đã chép kinh phật, nữ giới, cung huấn rồi sao? Thế này là thế nào? Lão Hoàng đế sao giống như đang chỉnh ta vậy?

Tạ Am sau khi giao hai chồng sách cho ta, chậm rãi khom người: "Đã không còn sớm nữa, lão nô cáo từ."

Ta giật giật khoé miệng, không còn cách nào khác ngoài tiếp nhận hai chồng sách kia, cứng nhắc nói với Tạ Am: "Tạ Tổng quản, cáo từ."

Đợi Tạ Am rời khỏi được một quãng khá xa, ta quay lại phòng, nhìn Lục Tích bị trói tay bịt miệng, sau đó đặt chồng sách dày nặng xuống bàn, cuối cùng là quơ quơ thánh chỉ vui vẻ nói:

"Lục Tích, xem xem, ta vẫn còn sống!"

Lục Tích nhìn biểu tình của ta, ánh nhìn sau đó dời đến cuộn thánh chỉ trên tay ta, sắc mặt lập tức trắng bệch.

Đúng lúc này, vài tiếng bước chân từ xa vọng tới. Một lúc lâu sau, cửa được đẩy ra, chưa kịp để ta nhìn rõ là ai tới, một bóng người đã nhanh như chớp bay về phía ta. Cổ ta bị hai tay kẹp chặt, kéo theo tiếng nỉ non nức nở:

"Vương phi!"

Ta hơi nghẹt thở một chút, sau đó đưa tay kéo Diệp Trúc đang bám dính trên người ta ra, dở khóc dở cười: "Diệp Trúc, đã lâu không gặp."

Nửa tháng không gặp, ta đúng là có chút nhớ mong tiểu nha đầu hoạt bát này.

Diệp Trúc rưng rưng nhìn ta, liên tục cảm khái ta đã chịu khổ rồi, làm ta chẳng biết nói gì cả. Ta ở đây ngoài ăn, ngủ, chơi cùng hành hạ Lục Tích ra thì chẳng phải làm gì, nói chi là chịu khổ.

Diệp Trúc nhìn đến Lục Tích bị trói ở một bên, khịt mũi: "Nương nương, người này..."

Sau khi nghe nàng nói xong, ta rũ mắt, nhẹ giọng căn dặn: "Đưa nàng ta đi cùng chúng ta."

Diệp Trúc nhún người, "vâng" một tiếng. Tiếp theo, nàng nhìn ra phía ngoài cửa, lớn tiếng ra lệnh: "Các ngươi còn đứng đó làm gì? Còn không mau tiến vào giúp Vương phi sửa soạn trở lại Ngọc Tĩnh điện?"

Lúc này ta mới chú ý đến ngoài cửa có hai hàng nha hoàn chờ sẵn. Bọn họ nghe thấy tiếng hô của Diệp Trúc, vội vàng đi vào trong phòng, kính cẩn hành lễ với ta.

Ta phất tay ý bảo đám người kia đứng dậy, sau đó chỉ vào Lục Tích, lên tiếng: "Đưa nàng ta đi cùng."

Lập tức có hai nha hoàn tiến lên đỡ lấy Lục Tích, động tác có chút thô bạo, khiến cho nàng ta đau đến nhíu mày.

Hoàn tất mọi chuyện, ta cùng một đám người rời khỏi Tiêu Dao các. Cũng đã nửa tháng không được cảm nhận khí trời, nhất thời không nhịn được cảm khái. Gió ấm thổi bay vạt áo, nắng chiếu nhuộm màu rêu phong, so với bốn bức tường hoa lệ nhàm chán, kinh thư phức tạp chất đầy, đúng là thiên đường xinh đẹp động lòng người.

Mọi chuyện sắp kết thúc rồi, ta nên cân nhắc thành thật với lòng mình một chút.

Trở lại Ngọc Tĩnh điện, Lam ma ma và Thanh Ninh đã chờ sẵn, vẻ mặt hai người họ đều là thở phào nhẹ nhõm. Sau đó, ánh nhìn của bọn họ dời đến chỗ Lục Tích, biểu tình hơi ngưng trọng, có lẽ đã biết được mọi chuyện xảy ra.

"Vương phi, thật may là người không xảy ra chuyện gì." Lam ma ma từ ái mỉm cười với ta.

Ta cũng đáp lại bà, sau đó đưa mắt nhìn quanh, ta vẫn chẳng thấy Mặc Triêu Ngân đâu, vì vậy lên tiếng hỏi: "Ma ma, Vương gia không ở đây sao?"

Lam ma ma đang mỉm cười dịu dàng bỗng dưng hơi ngừng lại. Một lúc lâu sau, bà mới nhẹ nhàng nói: "Vương phi không cần lo lắng, Vương gia phụng chỉ nhập cung, một lát nữa sẽ trở về."

Ta hơi nghi hoặc, nhưng nhìn biểu tình không muốn nói thêm của Lam ma ma nên cũng không hỏi nữa. Trái lại là Thanh Ninh, dường như vẻ mặt nàng lại thêm một tầng lạnh nhạt.

Trở lại tẩm điện, chờ tới lúc hoàng hôn, vậy nhưng tiểu thụ vẫn chưa về, nhớ lại giọng điệu của Lam ma ma khi đó, trong lòng ta dâng lên dự cảm chẳng lành. Đến giờ cơm tối, ta cũng không muốn ăn, định chờ tiểu thụ trở về rồi cùng hắn dùng cơm, chờ như vậy một lúc, trong chớp mắt đã là đêm tối mịt mù.

Ta đợi hắn mãi như vậy, cuối cùng lại ngủ gục trên bàn lúc nào không biết. Diệp Trúc lúc này đẩy cửa bước vào, nhìn cơm canh nguội lạnh trên bàn, nhíu mày giục giã:

"Vương phi, sao còn chưa dùng cơm thế này? Không được! Đã nguội cả rồi, để nô tì cho người đi đổi."

Ta bị tiếng kêu của nàng đánh thức, vừa tỉnh lại đã vội hỏi: "Vương gia đâu? Vương gia về chưa?"

Diệp Trúc bị hành động bất thình lình này của ta dọa cho giật mình. Sau đó, nàng hơi cứng người lại, nở nụ cười: "Vương phi yên tâm, Vương gia đã trở về chính điện rồi, vài ngày nữa sẽ tới thăm Vương phi."

Ta nhíu mày? Vài ngày nữa sao? Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?

Mặc Triêu Ngân trước kia chưa từng như vậy, dù bận đến đâu cũng dùng bữa cùng với ta, chưa bao giờ có ngoại lệ.

"Diệp Trúc, ngươi có chuyện gì giấu ta phải không?" Ta ngồi thẳng người, không kiên nhẫn nói với Diệp Trúc.

Nụ cười của nàng phút chốc ngừng lại, nàng lùi một bước, cúi đầu: "Vương phi, nô tì không dám!"

Ta cười lạnh, bất an trong lòng ngày một dày đặc. Cuối cùng, ta tự mình đứng dậy, rũ mắt nói: "Chúng ta đi chính điện."

Diệp Trúc nghe vậy, lập tức ngẩng đầu, ánh mắt kinh hãi. Nàng nói lớn: "Vương phi, hiện tại Vương gia thực sự không muốn gặp người!"

Ta choáng váng một lúc, sau đó trầm mặc phất tay áo, mất bình tĩnh nói: "Rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì?"

Diệp Trúc cắn môi im lặng, sắc mặt tái nhợt.

Trong lòng ta như có tảng đá đè nặng xuống, khó chịu đến mức không thở nổi.

Đúng lúc này, Cẩn Huân dẫn theo một đám người đến trước cửa phòng ta. Vẻ mặt của hắn vẫn vô cảm như vậy, lời nói ra còn lạnh lùng tàn nhẫn hơn vạn phần: "Vương phi, Vương gia có lệnh, những ngày tiếp theo mời Vương phi an tĩnh ở trong trắc điện, tuyệt đối không được ra ngoài."

Lần này là lời nói đến từ Diệp Trúc và Cẩn Huân, một người là nha hoàn tâm phúc của ta, người kia là thuộc hạ mà Mặc Triêu Ngân tín nhiệm nhất, ta còn có thể tìm đâu ra sơ hở khiến bản thân không tin đây?

Cảm giác của ta, hệt như lúc đang vui vẻ vì vừa phát hiện được lối ra của một mê cung, nhưng ngay sau đó lại nhận ra bản thân vẫn đi lòng vòng trở về đường cũ.

Truyện Chữ Hay