Nữ Phụ Đam Mỹ Xoay Người Ký

chương 13: tên thụ khó ở (1)

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Ta cảm thấy, kịch tình từ khi ta xuyên qua tới nay thật không biết là đúng hay sai. Diễn biến thì vẫn vậy, kết quả lại cứ sai sai.

Giống như bây giờ, buổi diễn tập bắn cung vẫn diễn ra như cũ, nhưng đối tượng bị tên bắn trúng lại từ Mặc Triêu Ngân vi diệu hóa thành lão Hoàng đế.

Ta cũng nghĩ sẽ có gì đó thay đổi, nhiều lắm cũng chỉ là Mặc Triêu Ngân không thương tổn gì, không ngờ lại thành ra như vậy. Chắc bởi đây là ngược văn, tình tiết nào cũng phải ngược ít nhất một người nào đó mới thỏa mãn.

Lúc ta đến tẩm điện của Mặc Triêu Ngân, trời đã tối hẳn, trong ngoài Quân Mặc cung đã treo cao đèn lồng.

Trong điện, tên tiểu thụ kia đang thay đồ, đã cởi đến trung y, vạt áo kéo xuống quá nửa ngực, lộ ra cần cổ xinh đẹp và xương quai xanh, vòm ngực rắn chắc và vài thứ gọi là múi hơi hiện rõ, sau vạt áo trắng tuyết cứ mơ mơ hồ hồ.

Ta nhìn thấy vậy, trong lòng hơi dâng lên cảm giác chán ghét. Không hiểu tại sao, ta rất có ác cảm với thứ gọi là "múi" này, cứ cảm giác như mấy ngôi mộ xây trên bụng người vậy. Ngược lại, ta rất vừa ý mấy chàng trai kiểu ấm áp yếu ớt, bụng phẳng phẳng chút, dáng người mảnh dẻ, tri thức y giả kiểu như Tôn Thác trong Kiếm Tam hệ liệt ấy.

Vì thế, ta đi vòng qua tên này, chọn một chỗ ngồi xuống, chờ đợi hắn thay đồ xong xuôi.

Mặc Triêu Ngân cảm thấy sự xuất hiện của ta, ngay lập tức nhìn thẳng vào chỗ ta đang ngồi, thần sắc hơi ngạc nhiên, rồi chuyển thành lúng túng, cuối cùng là hơi xấu hổ. Sau thấy ta vẫn trước sau điềm nhiên, vẻ mặt hắn chuyển dần thành thất vọng.

Thất vọng? Hắn thất vọng vì cái quái gì chứ?

"Nàng đến đây làm gì?"

Hắn ho húng hắng một tiếng, sau đó bình tĩnh hỏi ta.

Ta tự rót cho mình một chén trà, cười nói: "Thần thiếp đến tất nhiên là có việc muốn hỏi điện hạ? Đã làm phiền điện hạ thay y phục, thiếp đợi chàng thay xong thì chúng ta nói tiếp."

Mặc Triêu Ngân đỏ mặt phản bác: "Đó là vì ta đột nhiên khó chịu, muốn thay y phục ngay bây giờ! Chúng ta là phu thê, ta không ngại nàng vào đây."

À, ra là đang thanh minh cho việc ta vào đây đúng lúc hắn đang thay y phục.

"Ừ, thiếp cũng không ngại đâu." Ta lại ăn một miếng bánh, nhàn nhã đáp lời.

Tên tiểu thụ kia nghẹn lại, giống như tức giận, lại giống như hụt hẫng nói: "Ta...nữ nhân thì da mặt phải mỏng hơn một chút chứ?" Sau đó như bị kích động cái gì, chuyển qua chế độ ngang như cua. "Sao nàng có thể không ngại? Nàng đến một chút phản ứng bình thường còn không có, rốt cuộc là tại sao?"

"Được rồi, thiếp ngại, thiếp ngại như lúc ăn nho không bóc vỏ, ăn thanh long không nhằn hạt vậy được chưa?"

Ta thở dài, gân xanh trên trán thi nhau nổi lên, cố sức thuận theo hắn. Tên này hôm nay bị cái gì kíƈɦ ŧɦíƈɦ vậy? Hắn hụt hẫng vì cái gì, tức giận vì cái gì mới được? Chẳng lẽ thấy ta không có hứng thú với cơ thể hắn thì Bách Lí Dật cũng sẽ như vậy? Thật tội nghiệp, hắn còn không biết tương lai cúc hoa của hắn sẽ phế thế nào đâu!

"Nàng!" Tiểu thụ kia trợn mắt, tức giận chỉ tay về phía ta.

Ta cố sức không nổi giận, hòa hoãn nói với hắn: "Được rồi, không đùa chàng nữa. Triêu Ngân, chàng muốn cởi muốn mặc gì tùy chàng, thiếp có chuyện cần hỏi qua chàng đây."

Mặc Triêu Ngân nghe vậy, vẻ uất ức tức nghẹn mới dịu đi, hắn qua loa khoác thêm ngoại bào màu xanh, đến chỗ ta đang ngồi lấy thêm một cái ghế, tự giác đặt mông ngồi xuống.

"Nàng muốn hỏi chuyện gì?" Hắn dẩu môi hỏi, thái độ vẫn còn giận dỗi vì chuyện lúc trước.

Tên này, trong quá trình bẻ lại ta có nên đào tạo hắn luôn không? Cái tính trẻ con giận dỗi này, trong nguyên tác đâu có đề cập đến?

Ta giật giật khóe miệng, nghiêm túc hỏi hắn: "Chuyện ở trường săn chiều nay, có thật là Hoàng Thượng bị thương không?"

Mặc Triêu Ngân nghe vậy, sắc mặt cũng tối đi, gật đầu: "Đúng vậy, nhưng đáng lẽ ra người bị thương là ta."

Quả nhiên! Đối tượng bị nhắm đến vẫn là tên tiểu thụ này.

"Nàng không phải nên hỏi ta có bị thương ở đâu không phải sao?" Trong lúc ta đang im lặng cảm khái, tên tiểu thụ kia không biết bị điên cái gì, tức giận trừng mắt với ta.

Ta giật giật khóe miệng nói với hắn: "Không phải lúc vào phòng ta đã thấy qua người chàng rồi sao, ta còn lo lắng cái gì nữa?"

Ta bây giờ cũng không quản xưng hô theo lễ nghi phép tắc gì nữa. Tên thụ này hôm nay bị ngựa ở trường săn đá vào đầu sao?

"Nàng!" Tên thụ sớm nắng chiều mưa này giống như bị tức nghẹn. "Nàng mới thấy được nửa phần trên!"

"Ồ, vậy chàng cởi nửa phần dưới ra, tiết khố cởi luôn cũng được, ta giúp chàng xem."

Ta nhướng mày bỡn cợt, giọng điệu lại vô cùng nghiêm túc. Ta biết, dựa vào cái tính ngạo kiều này, hắn còn lâu mới cởi.

Quả nhiên, tên kia mặt đỏ tới tân mang tai, sau cùng trợn mắt lẩm bẩm: "Tuy trước đây luôn lạnh nhạt, nhưng mấy ngày trước nàng rất quan tâm ta."

Ta hiểu ra, à, mấy ngày nay ta có hơi thả lỏng với tên này một chút, đồng thời rất ít diễn cảnh hiền thê lương mẫu. Chậc, sao ta lại quên mất sứ mệnh bẻ thẳng của mình được chứ? Tên này giống như một đứa trẻ vậy, sống trong Hoàng cung không một người dịu dàng quan tâm, kể cả có là Du phi hay Túc Vương cũng không thể tận tâm yêu thương hắn, thê tử mới cưới dù thích hắn nhưng quá cố chấp, dù có chết cũng không nói ra phần tình cảm này. Bây giờ ta chỉ là cho hắn một chút dịu dàng, một chút quan tâm, dù cho trong dịu dàng đó còn có tính toán, hắn vẫn tham luyến như vậy, quả thật có chút đáng thương.

Ta hơi xót xa một chút, định dỗ ngọt hắn, Mặc Triêu Ngân lại lật mặt, thở dài, nhìn ta như Phật tổ nhìn chúng sinh: "Có điều, ta thấy nàng như thế này cũng có thể chấp nhận được. Do tính ta tốt nên dù nàng lật mặt bao nhiêu lần vẫn chấp nhận nàng."

Ta 囧?! Mẹ nó, tính hắn tốt lúc nào vậy? Lật mặt? Đó là chỉ hắn được không? Tốc độ lật mặt của hắn so với lật sách còn muốn làm ông nội đấy!

Vậy mà ta còn ngồi đó mà thương xót giùm hắn? Ta đúng là con mẹ nó bị điên rồi!

Đang muốn nổi giận, tên chết tiệt kia lại nói thêm: "Về chuyện nàng hỏi ta, ta đáng lẽ ra là người bị thương, kẻ bắn mũi tên đó là tứ đệ của ta - Mặc Chi Thành."

Ta đè nén một bụng nghẹn khuất lại, ngẩn ra, Mặc Chi Thành? À, ra là hùa nhân ở Chiêu An điện hôm trước. Kẻ này cùng tuổi với Mặc Triêu Ngân, chỉ sinh sau tên thụ kia một ngày nên luôn ấm ức địa vị là tiểu đệ, đố kị ghen tị đến cái ấm trà của người ta cũng không tha. Ta toát mồ hôi, chỉ sinh sau một ngày, Hoàng đế không biết là chơi P hay tinh lực dồi dào một đêm mấy bận đây?

Mặc Triêu Ngân như nghĩ đến chuyện gì đó, ánh mắt tối đi, cười rất châm chọc. Ta chưa từng thấy Mặc Triêu Ngân như vậy bao giờ, hình như tâm trạng hắn hôm nay có điểm bất ổn.

"Ta lúc đó cảm nhận hắn đang giương cung về phía ta, vì vậy thúc ngựa phóng đi, tốc độ thật nhanh, để hắn vì tốc độ này mà tập trung cao độ vào ta. Trường săn có lúc cũng hơi hỗn loạn, vì vậy ta thúc ngựa đến chỗ phụ hoàng, chắn trước ngựa của ông ta không cho hắn thấy được, tốc độ chậm lại..."

Toát mồ hôi, tên này nhìn vậy cũng độc ác lắm!

Hắn thấy ta như vậy, mỉa mai nói tiếp: "Tứ đệ của ta thấy ta tốc độ chậm lại, tất nhiên ngắm thật chuẩn rồi buông dây, ta có đề phòng trước nên bất ngờ để ngựa chạy nhanh hơn, tránh thoát một tên này. Ngược lại là phụ hoàng ta, lúc đó cưỡi ngựa quay lưng về phía ta, bị một tên bắn "phập" vào mông."

"Phụt!"

Ta đang chăm chú nghe, tiện tay uống thêm ngụm trà hóng hớt, cuối cùng lại bị sặc, trà phun hết ra ngoài.

"Mất vệ sinh quá!" Mặc Triêu Ngân cau mày, từ tay áo lấy ra một chiếc khăn sạch sẽ, tự mình lau miệng cho ta.

Ta cũng không quản hắn chê ta mất vệ sinh nữa, trong đầu chỉ có một suy nghĩ: R.I.P tứ Hoàng tử!

Mọi việc đã an ổn trở lại, Mặc Triêu Ngân như khẳng định suy nghĩ của ta, nói tiếp: "Phụ hoàng tất nhiên tức giận, thịnh nộ gằn giọng trục xuất tứ đệ ra khỏi cung, mặc cho Lương Tần cùng hắn khóc lóc thảm thiết. Cũng đúng, thứ hắn bắn nát không chỉ là mông phụ hoàng, đó còn là tôn nghiêm, thể diện của ông ta."

Ta gật gật đầu, đúng vậy, Hoàng đế bị con mình bắn vào mông, nghe thế nào cũng giống hài kịch đặc sắc.

Tại sao mọi chuyện lại thay đổi một cách trái ngược như vậy? Hình như, mỗi tình tiết qua đi từ lúc ta xuyên qua tới giờ, nếu không phải Mặc Triêu Ngân bị ngược thì kẻ có ý đồ ngược hắn sẽ bị ngược?

Tình tiết vẫn xảy ra như vậy, nhưng ta thay đổi, kết cục liệu có thay đổi không? Có cảm giác như bàn tay của tác giả ở khắp mọi nơi, cho dù ta làm gì cũng sẽ dẫn đến tình tiết cần đến, mọi chuyện có xoay chuyển hay không đều phải dựa vào ta hành động thế nào, nếu không tất cả vẫn sẽ y như cũ.

Ta mơ hồ hiểu ra, chợt có hơi hoảng sợ, nếu mọi chuyện đúng là như vậy, ta sẽ không đơn giản chỉ là bẻ thụ ngược công, trầm trọng hơn còn phải đấu với tác giả cuốn truyện này?

Ta vỗ đầu, không, đây chỉ là suy đoán thôi, còn chưa có gì chắc chắn cả.

Mọi chuyện đã hỏi xong, ta đứng dậy khỏi ghế, chuẩn bị trở về tẩm cung. Trước khi đi, ta có ngoảnh lại nói với tên tiểu thụ: "Chuyện mật thám ta đã giải quyết giúp chàng nên đừng lo lắng. Còn nữa, chàng chưa ăn gì đúng không? Ta sẽ bảo với thiện phòng đem đồ ăn tới ngay!"

Ta vẫn nên quan tâm tên này một chút thì hơn, vận mệnh hắn giống như đã gắn chặt với ta từ lúc xuyên qua rồi.

Tên kia còn không để ý đến lời dặn dò của ta, buồn bực đẩy ghế đứng dậy.

"Nàng chạy đến đây chỉ để hỏi chuyện rồi về? Còn nữa, chuyện lúc nãy, quả thật nàng không ngại sao? Nếu không ngại sao còn đi nhanh như vậy?"

Ta ngớ người, chuyện lúc nãy? Ra là chuyện ta thấy hắn thay đồ ấy hả? Tên này, thế nhưng lại cố chấp như vậy!

"Được được, ta ngại, ta ngại mà!" Ta rất cố sức nhẫn nhịn hắn, gật gật đầu.

"Nàng nói dối!" Mặc Triêu Ngân không ngờ lại động kinh quát ầm lên.

Tên này hôm nay bị điên sao, ta đã nói là ngại rồi còn gì? Còn thần kinh cái gì nữa?

Ta cắn răng, cố sức nhịn lại, hòa hoãn với hắn: "Được rồi, vậy thiếp không ngại, không ngại được chưa." Mẹ nó, ta chưa từng kiên nhẫn với ai như thế này đâu.

Tên thụ kia còn không biết tốt xấu, đen mặt, suýt thì lật bàn, run rẩy chỉ tay vào ta: "Nàng...nàng lại dám nói như vậy?"

"..."

Tâm trạng không tốt còn chưa tiêu tán, lại gặp phải một tên tự luyến khó ưa như vậy, ta nhất thời cảm xúc bùng nổ, quay đầu nhìn hắn nghiến răng nghiến lợi:

"Con mẹ nó, điện hạ sẽ ngại khi nhìn thấy con gà luộc sao? Hơn nữa, con gà luộc còn khỏa thân đấy!"

"..."

Mặc Triêu Ngân chết lặng hồi lâu, sau đó mới "xoảng" một tiếng ném vỡ chén trà ta vừa uống, gầm lên: "Đi! Nàng đi đi cho ta! Đi cho khuất mắt ta!"

Lần này hắn quả thực đã chọc tức ta rồi!

Ta không nói thêm lời nào nữa, phẫn nộ rời đi, mẹ nó, cái gì cũng đừng nghĩ có thể trút hết lên ta như vậy! Ta không biết vẻ mặt của Mặc Triêu Ngân như thế nào, chỉ biết rằng sau lời ấy, tẩm điện của hắn chìm vào tĩnh mịch đến rợn người.

Truyện Chữ Hay