Một cuộc sống mới, thật khó khăn. Phải tạo cho mình một vỏ bọc lạnh lùng, tôi thật mệt mỏi. Không có một người bạn nào bên tôi.
Tôi bắt đầu tìm hiểu về vũ khí, chơi đùa với nó, xem như là thú vui trong thời gian này. Dù sao, đó cũng là một trò chơi...
Mười bảy năm sau, Sở gia.
Tôi là Sở Thiết Lãnh, tuổi.
Mười bảy năm tìm kiếm, thật mệt mỏi. Nhưng dù sao cũng buôn bán được vũ khí rồi, thật tốt.
...
Cô gái ấy, trông giống Thiết Song, chỉ là hơi giống thôi. Hay là vì thời gian nên không còn xinh đẹp như trước nữa. Thì ra cô ấy tên thật là Đường Vân Thanh, vậy cũng tốt.
...
Đương nhiên, là đàn ông, tôi cũng có nhu cầu. Cùng Vân Thanh người mình yêu đơn phương suốt năm, cảm giác thật thích. Từ bây giờ có thể công khai rồi. Chỉ là, chưa tìm thấy Thiết Quan...
...
Lão già chết tiệt lại bắt đi qua Trình gia xem mắt, thật phiền phức. Nhưng nếu không đi thì ông ta sẽ không cho qua lại với Vân Thanh. Nhàm chán!
...
Trình Song Song, cái tên cũng thật đẹp, mà cô ta cũng rất đẹp. Chỉ tiếc là, tôi không có hứng. Chẳng hiểu sao, tôi vẫn đồng ý.
...
Hoàng Ưu Lục chết tiệt kia, có mấy lần lô vũ khí mới của tôi đi qua khu vực của hắn, đều phải cho hắn thu thập mẫu. Đừng tưởng chỉ có mình hắn là trùm vũ khí!
...
Tiện nhân Trình Song Song cùng Ưu Lục mặt dày kia lại dám làm nhục Vân Thanh. Chết tiệt! Dám đụng vào phụ nữ của tôi, mẹ nó!
...
Song Song, xin lỗi em, là tôi sai rồi...