Tin nhắn của Sở Thiết Lãnh vừa gửi tới, Ưu Lục nhanh chóng nhận được. Sau khi đọc xong Ưu Lục gầm lên giận dữ:
"- Chết tiệt!"
Ưu Lục cùng Lữ Hiên ngay lậy tức lái xe di chuyển tới trước nhà kho, nơi mà cả Song Song lẫn Khưu Mạn đều bị Thiết Lãnh bắt giữ. Người giữ cửa liền biết hai người là do Sở Thiết Lãnh gọi đến, cho phép đi vào.
Mọi người tập trung đông đủ. Song Song không biết gì đang ngủ trong tay Thiết Lãnh, Ưu Lục vừa nhìn thấy liền muốn động thủ, nhưng bị Lữ Hiên giữ lại, khẽ lắc đầu. Anh thả lòng bàn tay, nhìn về phía Khưu Mạn ở đằng sau bị trói vào một cây thánh giá được đóng bằng gỗ. Chợt nghĩ tới bức ảnh, Song Song đang ngủ kia không bị thương tổn gì cả, Ưu Lục liền cau mày. Là bẫy của Sở Thiết Lãnh. Nhưng thấy Song Song không bị thương, khẽ thở phào.
"- Xem kìa, ai đây?" - Sở Thiết Lãnh ngồi trên ghế hỏi với giọng điệu mỉa mai. Ưu Lục chỉ có thể kiềm chế cơn tức giận kia, bình thản hỏi lại:
"- Anh còn phải hỏi?"
"- Ưu lão đại vẫn lịch sự như xưa nhỉ?"
"- Sở lão đại cũng thế thôi."
Cuộc đối thoại nhẹ nhàng vang lên, Khưu Mạn bị trói cùng Lữ Hiên đều im lặng theo dõi tình hình. Sát khí nồng đậm toả ra từ hai người đàn ông.
"- Muốn có Song Song, đấu với tôi một trận!"