Edit: Kiri
“Công chúa, đây là thứ hôm nay Bạch Đốc sử đưa tới.”
Diệp Tử nhận con diều từ tay Bạch Lan nhưng không nói gì, chỉ nhìn một lúc rồi đặt sang bên cạnh: “Còn việc gì không? Không thì lui đi.”
Bạch Lan do dư nhưng cuối cùng vẫn cắn răng hỏi: “Công chúa thật sự sẽ thành thân với Ngụy công tử ạ?”
“Sao?”
“Chỉ là nô tỳ cảm thấy Công chúa không nên hủy hoại hạnh phúc của mình vì giận dỗi.” Vào ngày đầu tiên Lưu Bạch tặng đồ cho Diệp Tử Bạch Lan còn cười nhạt và sợ Công chúa mềm lòng tha thứ cho người này. Nào ngờ đến cuối cùng Công chúa vẫn sắt đá như vậy, nàng ấy lại thấy không đành lòng.
Cứ cảm thấy ánh mắt vốn bình tĩnh lạnh nhạt của Lưu Bạch càng ngày càng thê lương.
Diệp Tử nhẹ nhàng lật một trang sách: “Ta biết đúng mực.”
Nàng đã sớm nói thẳng với Ngụy Thanh và cả hai quyết định phối hợp đóng kịch, một người vì muốn giành trái tim của người khác, còn một người thì muốn chống đối việc bị buộc gả, có cung có cầu không ai nợ ai.
Đương nhiên nàng không thể thật sự lấy người khác, mà sau khi nàng vi phạm hôn ước thì Ngụy công tử có thể vin vào cớ bị Công chúa từ hôn mà suốt đời không gả. Ngô Xuyên nói tiến độ nhiệm vụ đã được % nên giờ Diệp Tử chỉ cần thời cơ dứt điểm thế giới này, ngoài ra thì nàng cũng muốn xem Lưu Bạch cao lãnh này có thể làm được đến mức nào nữa.
Yến hội sinh nhật của Diệp Tử nhanh chóng đến, nàng âm thầm nhìn quanh một vòng nhưng không hề thấy bóng dáng Lưu Bạch, nhất thời nhíu mày cảm thấy có chút bất an. Diệp Thanh Lam đã nói hôm nay sẽ hạ chỉ tứ hôn, dạo trước Lưu Bạch cũng chỉ tặng đồ chứ không nói gì, giờ lại không tham dự chẳng lẽ định buông tay à? Nàng cân nhắc các loại tình huống có thể xảy ra và nghĩ biện pháp ứng đối tương ứng.
Hôm nay có vẻ Diệp Thanh Lam rất vui vẻ, nâng chén nói cười liên tục với các đại thần, Diệp Tử thân là nhân vật chính của buổi yến hội này lại mắt nhìn mũi mũi nhìn tim không quan tâm.
Mãi một lúc lâu sau Nữ hoàng mới nói vào việc chính.
Bà cười hào sảng: “Qua hôm nay Diệp Tử đã mười lăm, đương nhiên là nên đảm nhiệm chức trách của mình. Bổn hoàng chính thức lập Diệp Tử Công chúa làm Thái nữ…….”
Ánh mắt mọi người đều tập trung vào Nữ hoàng nhân tiện liếc sang Diệp Tử vẻ mặt lạnh nhạt ngồi bên cạnh, Lăng quốc ngoài Diệp Tử Công chúa này thì cũng chỉ có một đứa trẻ khác do một Thị quân có thân phận hèn mọn sinh ra, kết quả này mọi người đã sớm biết.
Diệp Tử cúi đầu cũng không quá vui mừng, Diệp Thanh Lam ngồi bên cạnh đã nói tới hôn sự của nàng: “Ngụy gia công tử Ngụy Thanh tài hoa hơn người, tri thư đạt lý……..”
Ngay lúc đó Bạch Lan đi tới cạnh nàng khom người nhỏ giọng nói: “Công chúa, Bạch Đốc sử sai người đưa cho nô tỳ tờ giấy này, còn nói Người mau xem để tránh hối hận.”
“Uy hiếp ta à?” Vẻ mặt Diệp Tử hơi không vui nhưng vẫn lén mở tờ giấy ra, xem xong sắc mặt nàng lập tức trở nên tái nhợt, hai cánh môi run rẩy.
Thậm chí tay nàng gần như không còn cầm nổi tờ giấy kia nữa, giận dữ quát: “Tên điên này.”
Tiếng động bên nàng quá lớn làm mọi người chú ý, Diệp Thanh Lam vừa mới hỏi Ngụy Thanh có bằng lòng làm Chính phu của Diệp Tử không, hắn vừa mới hành lễ còn chưa kịp trả lời đã bị tiếng quát của Diệp Tử cắt ngang.
“A Tử?” Diệp Thanh Lam nhíu nhíu mày, cố gắng duy trì ngữ khí ôn hòa: “Con vui mừng đến choáng à? Người ta còn chưa trả lời đâu con đã ồn ào rồi.”
Lúc này trong đầu Diệp Tử chỉ còn mấy câu nói ngắn ngủn trên tờ giấy kia nào có tâm tư lá mặt lá trái với bọn họ, nàng vò chặt tờ giấy kia đứng bật dậy: “Mẫu hoàng tứ hôn, xin thứ cho nữ nhi không thể tuân mệnh, nữ nhi đã có người trong lòng, cũng không muốn lấy Ngụy Thanh làm phu, dù là Thị quân cũng không được.” Nàng vốn không muốn nói tuyệt tình như vậy nhưng Ngụy Thanh lại muốn thế nên cứ phối hợp là được.
Sau khi nói những lời này nàng bỏ lại Diệp Thanh Lam và đại thần cả triều, vội vàng rời đi.
Trong đình giữa hồ Lưu Bạch đang đứng thẳng tắp ở đó, hai tay hắn khoát lên lan can, mặt lạnh nhạt nhìn mặt hồ đang gợn sóng, khung cảnh đẹp như tranh. Nhưng cái đáng sợ là tay phải hắn có một vết cắt sâu đến tận xương, máu tươi đang chảy không ngừng, những giọt máu đỏ sậm tí tách chảy xuống hồ mà hắn cứ như không biết.
Không, cũng không phải không biết, cách miệng vết thương ba tấc có cắm một thanh ngân châm làm máu chảy ra từ từ. Ánh mắt hắn còn bình tĩnh hơn ngày thường hai phần, cược thua sẽ phải trả giá bằng sinh mệnh nhưng hắn lại vẫn thản nhiên như cũ.
Trong mười lăm năm nay, Lưu Bạch đã tự hỏi mình rất nhiều lần, đến khi hết kỳ hạn rời khỏi Hoàng cung này thì hắn nên đi đâu đây? Trước năm bảy tuổi hắn sống cuộc sống vô ưu vô lo, sau năm bảy tuổi, hắn cắn răng không khóc chỉ trông ngày báo thù. Sau khi báo được thù lại chỉ có thể cầm ngọc bội của mẫu thân, nhớ lại lời bà nói muốn tận mắt nhìn thấy mình trưởng thành mới có thể ép bản thân ở lại thế giới lạnh như băng này. Có kỳ hạn mười lăm năm chẳng qua cũng chỉ là tìm cho mình một lý do để sống tiếp thôi. Người sống trên đời phải có một số việc cần làm, một số người cần nhớ. Nên một khi những thứ này đều không còn thì cái chết cũng chỉ là một sự giải thoát.
Vậy nên, A Tử, muội sẽ giữ ta lại chứ?
Đến giữ ta lại đi, được không?
Ta không biết tự yêu mình, nếu ngay cả muội cũng không yêu ta nữa thì trên thế giới này đã chẳng còn chuyện gì cần ta phải làm, chẳng còn ai muốn ta ở bên, một chút ấm áp để quyến luyến cũng chẳng còn.
Lưu Bạch dùng tay kia vuốt nhẹ lồng ngực, cảm nhận nỗi đau đang dần dần chết lặng, cả người bắt đầu bủn rủn vô lực, hắn vẫn đứng thẳng tắp như trước, hai mắt mơ hồ nhìn cổ tay mình, nhìn từng giọt máu tươi rơi tí tách xuống mặt hồ.
Sinh mệnh trôi đi từng giây một, nỗi thống khổ ban đầu dần biến thành thản nhiên và hòa bình. Điều cuối cùng hắn nghĩ đến lại là, sớm biết nàng sẽ không đến thì thật sự không nên sai người đưa cho nàng tờ giấy kia, đương không lại làm sinh nhật mười lăm tuổi của nàng dính máu, thật là áy náy. Chỉ nguyện nhiều năm sau nàng nhớ tới, sẽ không phải là một đoạn ký ức âm trầm.
Hoàng hôn hôm nay cũng không có gì khác năm xưa.
Khi sắc mặt hắn đã tái nhợt như tờ giấy, hai mắt mất lực nhắm hờ thì phía trước đột nhiên vang lên tiếng nước. Lưu Bạch cảm thấy trái tim mình run lên, đôi mắt ảm đạm sáng lên nửa phần nhìn thấy Diệp Tử bay qua mặt nước đứng trước mặt hắn.
Lưu Bạch lẳng lặng nhìn nàng, môi mỏng hơi mím cười cực kỳ nhẹ nhưng lại đẹp như một rừng đào đương thì nở rộ.
“Ca ca là tên chết tiệt, ai cho huynh làm thế.” Hai mắt Diệp Tử đã sớm đỏ, nàng nâng tay hắn lên luống cuống mắng: “Kẻ dùng tính mạng mình để uy hiếp người khác là kẻ vô sỉ nhất, mau cầm máu cho mình đi.”
Lưu Bạch nắm chặt lấy cổ tay rồi ôm nàng vào lòng, lười biếng chôn mặt vào cổ nàng: “Hoàng hôn hôm nay thật đẹp, đẹp hơn tất cả những ngày trước kia.”
Diệp Tử lập tức rơi lệ, nàng đẩy Lưu Bạch ra: “Quản hoàng hôn làm cái gì, nếu huynh không cầm máu ta sẽ thật sự không quan tâm đến huynh nữa.” Nàng nghẹn ngào: “Không bao giờ…. quan tâm đến huynh nữa. Sao có thể vô sỉ như thế chứ, người ta tức giận huynh phải dỗ mới đúng chứ cớ gì lại dùng cách này. Xảy ra chuyện thì sao, ca ca chết thật thì sao, sao có thể thế chứ……”
Lưu Bạch khẽ thở dài một tiếng, đặt nhẹ tay lên đỉnh đầu nàng: “Đừng khóc.”
Trong lúc nói chuyện hắn đã sớm cắm hai châm vào huyệt đạo trên cánh tay để cầm máu, máu nhanh chóng dừng chảy. Diệp Tử thấy thế lại càng khóc thê thảm: “Huhuhu, Lưu Bạch vô sỉ, muội ghét huynh, ghét huynh muốn chết. Làm muội sợ gần chết, làm muội sợ chết rồi có biết không?”
Mặt Lưu Bạch trắng bệch không có chút máu, ngay cả ánh mắt cũng dần trở nên mơ hồ nhưng vẫn nhẹ nhàng gạt nước mắt cho nàng: “Vậy muội sẽ lấy ta chứ?”
Diệp Tử lấy khăn tay của mình ra băng bó cho hắn, nghe vậy liền lườm hắn một cái: “Không lấy huynh thì huynh định làm gì, định tự sát lần nữa à?”
Lưu Bạch lại trầm tư một lát, nhẹ nhàng gật gật đầu rồi sau đó lại nhẹ nhàng lắc lắc đầu: “Có lẽ sẽ rời cung, sẽ không dọa muội nữa.”
Tiếng nhiệm vụ thành công vang lên trong đầu trở nên không dễ nghe như bao lần trước, Diệp Tử nhìn vết máu đã khô trên mu tay hắn mà nghẹn ngào: “Ta sẽ lấy huynh. cả đời này sẽ chỉ lấy một mình huynh.” Nàng nắm lấy bàn tay bị thương của Lưu Bạch in lên đó một nụ hôn: “Huynh muốn ở lại Hoàng cung chỉ điểm giang sơn thì ta sẽ cố gắng lên làm Nữ hoàng, trong hậu cung chỉ có một mình huynh. Còn huynh muốn ẩn cư điền viên ta sẽ đi cùng, mặc kệ Công chúa Thái nữ khỉ gió gì đó, không liên quan gì đến ta hết.”
Cứ nghĩ đến chuyện ban nãy Diệp Thanh Lam ngăn cản làm Lưu Bạch suýt mất mạng Diệp Tử càng thấy phẫn hận khó nhịn, hoàn toàn không thấy do dự hay tự trách gì với việc bỏ vương vị ẩn cư cùng Lưu Bạch.
Lưu Bạch cười cười đặt miếng ngọc bội trơn nhẵn kia vào lòng bàn tay Diệp Tử: “Vậy cuộc sống sau này, Lưu Bạch xin nhờ A Tử chăm sóc.”
Diệp Tử vừa khóc vừa cười nhìn hắn, siết chặt tay: “Mau trở về đi, vết thương của huynh chưa được bôi thuốc đâu. Ta cảnh cáo huynh, dù sau này ta có cáu giận thế nào huynh cũng không được dùng cách này nữa, bằng không chúng ta sẽ thật sự đoạn tuyệt, ta nói được là làm được.”
Ánh tịch dương đỏ ối chiếu lên sườn mặt Lưu Bạch đẹp đến nao lòng, hắn cầm lấy tay Diệp Tử trịnh trọng gật đầu.