Edit: Kiri
Lưu Bạch và Diệp Thanh Lam thương thảo chính sách thuế má xong thì trời đã ngả về chiều, hắn bước ra khỏi lều trại ngẩng đầu nhìn ráng chiều bỗng dưng rất muốn gặp Diệp Tử.
Hắn túm lấy một thị vệ hỏi Công chúa đang ở đâu rồi qua đó. Lúc tìm thấy nàng, nàng đang nhàn nhã nằm trên một cây đại thụ, mái tóc dài buông xuống như thác nước, hai tay gối đầu, ánh mắt trầm tĩnh nhìn không trung.
“Sao lại ở đây một mình?”
Diệp Tử thật sự không ngờ Lưu Bạch sẽ đến tìm nàng, nàng đang nhớ lại tình tiết phát sinh đêm nay nên nghe thế chỉ cười lộ vẻ đùa dai: “Ca ca, đón ta.”
Vừa dứt lời nàng liền thả người nhảy xuống.
Lưu Bạch vội vàng ôm lấy nàng, hô hấp còn có chút dồn dập, sắc mặt rõ ràng không vui: “Muội luôn thích làm những chuyện nguy hiểm như thế, bị thương thì sao?”
Diệp Tử vùi đầu vào hõm cổ hắn cười cực kỳ vui vẻ: “Cảnh này thật giống lần đầu tiên chúng ta gặp mặt.”
Ánh mắt Lưu Bạch trầm trầm, hiển nhiên cũng nhớ lại quá khứ. Nhưng không đợi hắn nói gì Diệp Tử đã nhảy xuống, nàng vẫn cười như cũ: “Ca ca mau trở về bảo vệ Mẫu hoàng đi, ta cũng phải về thôi.”
Lưu Bạch nhẹ nhàng nắm tay lại, dường như trong lòng bàn tay vẫn còn lưu lại độ ấm của nàng, hắn không khỏi giật mình đứng lên quay người nhìn bóng dáng Diệp Tử rời đi, vẻ mặt không rõ.
Lần xuất hành này Diệp Thanh Lam chỉ dẫn theo Lưu Bạch, Diệp Tử, Thái y và một số lượng ít thị vệ, để Thái phó giám quốc. Diệp Thanh Lam lấy danh nghĩa là vi hành nhưng bà và Lưu Bạch, thậm chí là Diệp Tử đã biết trước nội dung câu chuyện thì đều hiểu đây chỉ là một lần dụ rắn ra khỏi hang thôi. Bà lạnh nhạt với Lí Khiếu Nhiên đã lâu, trong tối ngoài sáng ngầm hủy không ít thế lực của Lý gia, dồn bọn họ vào chân tường. Lần vi hành này là một cơ hội rất tốt với bọn chúng, nếu không nhân cơ hội này xuống tay với Diệp Thanh Lam thì chỉ sợ sau này sẽ càng khó đắc thủ.
Nên dù bà chỉ dẫn theo mười mấy thị vệ nhưng thật ra đã có một đội binh mã mai phục đợi lệnh cách đó không xa, trong cung cũng đã sớm sắp xếp ổn thỏa, một khi Lý gia động thủ thì nhất định sẽ khiến chúng vạn kiếp bất phục.
Nhưng Diệp Tử còn biết một số thứ họ không biết, như là những người nữ chính dẫn đi là những người bà cực kỳ tín nhiệm nhưng không ngờ vẫn có kẻ hai lòng hạ độc trong đồ ăn. Độc này Lý gia phải tốn bao tâm tư mới tìm được, vô sắc vô vị, có thể khiến người trúng độc tạm mất nội lực cả người bủn rủn, dù là Lưu Bạch cũng không thể phát hiện. Vì thế, vốn là chuyện đã nắm chắc nhưng bọn họ suýt thì toàn quân bị diệt. Cũng may tuy Lưu Bạch không phải bách độc bất xâm nhưng lại có thể áp chế một phần độc tính, hắn vì bảo vệ Diệp Thanh Lam mà toàn thân đẫm máu gần như dầu hết đèn tắt, khó khăn lắm mới đợi được cứu binh thì Diệp Thanh Lam lại thay hắn cản một kiếm trí mạng.
Nhìn thấy Diệp Thanh Lam dần hôn mê, tính mạng như ngọn đèn trước gió, Lưu Bạch cực kỳ bi thương, cuối cùng quyết định thản nhiên đối mặt với tình cảm dành cho nữ chính.
Nghĩ đến đây, Diệp Tử nhếch môi: “Mỹ nhân ca ca, đừng hòng bỏ qua A Tử.”
Nàng quấn Diệp Thanh Lam mãi mới được đi theo, cơ hội tốt như vậy, phải nắm cho thật chắc.
Buổi tối Diệp Tử cố ý nói không khỏe để tránh bữa cơm chiều, Lưu Bạch theo nàng về lều để bắt mạch, cầm tay nàng hồi lâu rồi ngẩng đầu lên nhìn nàng đầy phức tạp.
“Sao thế?” Diệp Tử tròn mắt hỏi.
“Mạch tượng thể hiện gần đây muội tâm tư tích tụ, tại sao?”
Nụ cười trên mặt Diệp Tử lập tức trở nên cứng ngắc, một lát sau nàng cười khẽ: “Sau này khi nào muốn nói thì sẽ nói cho huynh, chẳng qua không phải hiện tại.”
Lưu Bạch không nói gì mà chỉ nhìn nàng một lát rồi rời đi. Hắn vẫn không hiểu rốt cuộc tình cảm của mình dành cho Diệp Tử thuộc loại gì. Đêm qua hắn mơ thấy nàng, ở trong mộng bọn họ đang đi dạo trong Ngự hoa viên, Diệp Tử nghiêng đầu cười nói cùng hắn. Khi tỉnh mộng hắn đã quên nàng nói gì, chỉ nhớ tâm tình của mình trong mộng, bình yên thỏa mãn đến mức hắn hy vọng con đường này không có điểm cuối, có thể đi mãi cùng A Tử như thế thì thật là tốt.
Hắn đang đắm chìm trong suy nghĩ thì đột nhiên ngửi thấy mùi máu tươi cực nhạt: “Không tốt.” Hắn cả kinh vội xông ra ngoài đồng thời thả đạn tín hiệu.
“Mọi người cẩn thận, có thích khách.”
Hắn còn chưa nói xong thì đã liếc thấy một bóng đen chợt lóe qua, vội phóng mấy cây ngân châm ra, Hắc y nhân kia thét lên một tiếng rồi ngã xuống. Bọn họ dựng lều trại ở bờ sông, vốn dĩ là dễ thủ khó công nào ngờ đám thích khách này đã lẻn vào từ lúc nào, đến khi Lưu Bạch nhận ra thì đám cao thủ Nữ hoàng mang theo đã chết đến bốn năm người.
Rõ ràng mọi người đã chuẩn bị đánh một trận ác chiến nào ngờ tay chân lại bủn rủn, cả người mất tinh thần, giờ nghe Lưu Bạch nhắc nhở mới miễn cưỡng đấu với thích khách.
“Lưu Bạch, ta cảm thấy có gì đó không đúng, hình như chúng ta trúng độc.” Diệp Thanh Lam cầm kiếm, cảm thấy nội lực của mình đang hao mòn nhanh chóng.
Lưu Bạch bảo vệ bà chặt chẽ: “Ngô tướng quân sẽ đến ngay, kiên trì.”
Nước sông từ từ bị máu tươi nhuốm đỏ, đất cũng bị nhuộm đẫm máu tươi. Cứu binh còn chưa tới mà đám đại nội cao thủ vì trúng độc đã bị thích khách chém giết hết, ngay cả Diệp Thanh Lam cũng thu kiếm, chỉ có thể miễn cưỡng trốn tránh phía sau Lưu Bạch, tận lực không gây thêm phiền cho hắn.
“Mẫu hoàng.” Tiếng Diệp Tử trong trẻo vang lên.
Lưu Bạch quay đầu lại nhìn theo bản năng, Diệp Tử đang đứng trong một mảnh tinh phong huyết vũ, tay cầm Huyết Hồng trường kiếm, quanh thân tràn ngập kiếm khí điên cuồng, biểu cảm lạnh lùng đầy tàn nhẫn.
Hắn thầm run lên trong lòng, lần đầu tiên ý thức được cô bé vẫn thích kéo tay hắn cười làm nũng hình như đã trưởng thành.
“A Tử, muội đi trước đi, hội hợp với Ngô tướng quân.” Lúc này Lưu Bạch và Diệp Thanh Lam đã bị bức đến bờ sông, hắn y nhân bao thành nửa vòng tròn chặn đường trước mặt họ, Lưu Bạch đang chảy máu không ngừng lại cắn răng bảo Diệp Tử rời đi.
Nàng lại cứ phá vòng vây đi tới chắn trước mặt bọn họ như không hề nghe thấy gì, nàng nhìn kẻ địch tứ phía, ánh mắt như bắn ra sắt khí, kiếm trong tay vung lên không ngừng: “Ca ca, dẫn Mẫu hoàng đi trước đi.”
Lưu Bạch còn chưa đáp lời Diệp Thanh Lam đã vội vàng mở miệng: “Lưu Bạch, ngươi đi tìm Ngô tướng quân, ta và A Tử chặn ở đây.” Bà không ngờ mọi chuyện lại thành như bây giờ, chỉ trách mình quá tự đại nhưng dù thế nào bà vẫn không hy vọng Lưu Bạch sẽ phải chịu thương tổn gì vì mình. Nhìn thấy máu tươi đẫm người hắn lòng bà đã đau như cắt.
(Kiri: edit cảm thấy khá là bực mình vị Nữ hoàng này, đời trước như vậy đời này cũng như thế, cơ hồ không hề quan tâm đến con gái, một lòng chỉ hướng về một người nam nhân. A Tử chỉ là một nữ tử, dù có trong thời đại nữ tôn thì một mình nàng cản làm sao được vô số thích khách, trong khi còn phải bảo vệ thêm một người, nhưng mẹ nàng vẫn sẵn sàng bảo người nam nhân kia đi, để con gái ở lại dù biết nguy hiểm rất cao, nói không cần suy nghĩ.)
“Không được.” Lưu Bạch phân tâm liền bị một tên thích khách thừa dịp chém một kiếm, Diệp Thanh Lam ở phía sau nên hắn không thể tránh đành chịu một kiếm này. Đồng tử Diệp Tử co rụt lại, lao tới bên cạnh hắn giơ tay cản một kiếm này, máu tươi lập tức chảy ròng ròng.
“A Tử.” Hắn kinh hô một tiếng.
“Câm miệng.” Diệp Tử cản hắn: “Ta nói huynh mau dẫn Mẫu hoàng đi trước, trì hoãn cái gì, muốn mọi người chết hết huynh mới can tâm sao?”
“Ta nói không được.” Hắn lại chém ra một kiếm, vẻ mặt kiên định quyết tuyệt.
Hai người bọn họ kiếm quang giao nhau chắn trước mặt Diệp Thanh Lam rất ăn ý, Diệp Thanh Lam ôm ngực đứng ở phía sau bọn họ, đột nhiên cảm thấy hai người họ hợp nhau đến thế, thân pháp và kiếm chiêu phối hợp tinh diệu tuyệt luân, ngay cả vẻ mặt cũng lạnh lùng như nhau.
Đột nhiên bà thấy hơi kinh hoảng, như là có chuyện gì đó mà mình không khống chế được sắp xảy ra.
“Hoàng thượng! Mau, mau cứu giá.” Ngô tướng quân đang vội vàng lao tới.
Lưu Bạch thở phào một hơi, nhất thời cảm thấy tứ chi vô lực, kiếm trong tay chậm đi một nhịp.
“Ca ca.” Diệp Tử bất chợt thét lên một tiếng, gần như quên mất Nữ hoàng còn ở phía sau nàng, lao về phía Lưu Bạch.
“Lưu Bạch.” Diệp Thanh Lam cũng hoảng sợ lao tới.
Đến khi bà định thần lại thì Diệp Tử đã ngã vào lòng Lưu Bạch, một tên kia gần như đã bắn thủng ngực nàng, máu tươi chảy ròng ròng thấm đẫm vạt áo.
“A …. A Tử.” Sắc mặt Lưu Bạch trắng bệch, ôm Diệp Tử vào lòng theo bản năng.
Diệp Tử cười nhẹ, ghé sát vào tai hắn: “Lần nào ca ca cũng…. bảo vệ Mẫu hoàng bất kể tính mạng, cho nên để A Tử…. bảo vệ ca ca vậy.”
Thân thể Lưu Bạch run lên, nước mắt lập tức rơi xuống, hắn khóc không thành tiếng chỉ biết khàn giọng gọi tên nàng: “A Tử, A Tử, đừng như vậy…..”
Những giọt nước mắt này, đã mười mấy năm hắn không cho mình khóc.
Ngô tướng quân nhanh chóng tiêu diệt sạch sẽ đám hắc y nhân, phái một đội lính đuổi bắt đám thích khách chạy trốn, những người còn lại thì bảo vệ Nữ hoàng.
“Mau, mau gọi Ngự y.” Diệp Thanh Lam cắn răng, hận không thể lập tức hồi cung xé nát kẻ kia thành mảnh nhỏ.
“A Tử.” Bà nửa quỳ bên cạnh Diệp Tử, vành mắt đỏ lên: “Không sao, nhất định Mẫu hoàng sẽ cứu con.”
Diệp Tử miễn cưỡng nâng khóe miệng rồi hôn mê bất tỉnh.
“A Tử.” Giọng Lưu Bạch lại nâng cao lên mấy phần, hắn nhìn chằm chằm người trong lòng, thống khổ đến chết lặng: “Ai bảo muội bảo vệ ta, ai cho muội…….”
“Lưu Bạch.” Không biết tại sao Diệp Thanh Lam càng thấy kinh hoảng, bà cầm lấy bàn tay run rẩy của Lưu Bạch muốn đỡ hắn đứng lên: “Ngươi đừng như vậy, chúng ta đỡ A Tử về giường trước, Ngự y sẽ chữa cho nó.”
Ánh mắt Lưu Bạch dần dần trở nên kiên định, hắn đứng dậy ôm Diệp Tử thật cẩn thận rồi bước về phía lều của mình.
Trong quá trình Ngự y khám cho nàng, hắn một mực ngồi bên, hai mắt không có tiêu cự, vẻ mặt hoang mang. Hắn nhớ tới rất nhiều điều, bộ dáng Diệp Tử nằm gục trên bàn cắn bút, nàng ôm eo hắn nằm trong lòng hắn, nụ cười vui vẻ không đau buồn của nàng, ánh mắt nàng lo lắng khi thấy hắn bị thương, lời nói kiên định của nàng —— trong lòng A Tử, ca ca còn quan trọng hơn chính bản thân mình.
Đầu óc hỗn độn nhưng đều là bộ dáng của Diệp Tử. Cười, khóc, trầm mặc, phẫn nộ. Sau đó hắn phát hiện ra, có lẽ hắn không mặc kệ đứa trẻ này được rồi.
May mà Diệp Tử có mặc kim giáp Nữ hoàng từng ban cho nàng nên vết thương trông có vẻ nặng nhưng không động đến nội tạng. Mấy ngày này hắn luôn ở bên chăm sóc, cứ một lát lại xem mạch, cứ mấy canh giờ lại bón thuốc cho nàng một lần, đến tận lúc thương thế của nàng ổn định mới bằng lòng đi nghỉ.