Nữ Phụ Công Tâm Kế

quyển 4 chương 6: nhóc con mau vào bát [6]

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Edit: Kiri

“Thật sự khó chịu như vậy sao?” Diệp Tử vốn ôm tâm lý trêu ghẹo cậu nhưng thấy cậu che miệng nôn khan như thế lại nổi lên vài phần lo lắng.

Diệp Thừa nôn khan vài tiếng, tùy ý khoát tay nhưng không nói gì.

Diệp Tử không xác định được là cậu có tức hay không, khe khẽ thở dài: “Về sau gặp được người mình thích thì phải làm sao?”

Cậu ngẩng phắt đầu lên tức giận nhìn cô: “Chuyện chưa xảy ra thì không cần thảo luận.”

Nói như thế nhưng cậu lại rùng mình một cái, không khỏi tưởng tượng ra cảnh mình hôn một cô gái, hai cánh môi tiếp xúc với nhau chỉ cần nghĩ đến thôi là cậu đã thấy rùng mình.

“À.” Diệp Tử cười cười bí hiểm, biểu cảm đầy hứng thú.

Gần đây thời gian Diệp Thừa ở nhà càng ngày càng dài. Có lúc cậu điên lên biểu diễn trên sân khấu ba bốn tiếng cũng không thấy mệt, có lúc lại lười đến ra khỏi nhà mua cơm cũng không muốn. Giờ cậu đã đồng ý mỗi tối về nhà ăn cơm nên đương nhiên là tiện thể ở nhà ngủ luôn.

Vì thế đã lâu không đến quán bar vui chơi, sợ là đám tiểu tử kia cũng không để yên.

“Diệp Thừa, mẹ nó bao lâu rồi không đến bar biểu diễn, lần trước còn có vài em hỏi mày đấy, hôm nay rảnh không?”

Diệp Thừa đang đọc truyện tranh, di động để ở bên cạnh thái độ chẳng quan tâm: “Không phải vừa mới ký hợp đồng với một ban nhạc sao? Nghe nói người hát chính cũng có giọng không tệ, rảnh quá à!”

“Nếu không phải hôm nay người ta có việc không thể tới thì tao rỗi hơi gọi cho mày làm gì, tới giải vây nhanh.”

Diệp Thừa khép quyển truyện lại ngồi dậy, hôm nay tâm tình cậu không tồi, cũng đã lâu không đi hát, thuận miệng nói vài câu nữa rồi đồng ý.

Thay một bộ quần áo thích hợp rồi cậu cầm chìa khóa xe xuống tầng.

Diệp Tử đang xem TV ở phòng khách, có lẽ do sợ nóng nên cô để chân trần chạm đất, tay cầm một cốc nước lạnh cười thích ý. Nghe thấy tiếng động cô quay đầu nhìn Diệp Thừa rồi cười: “Mặc thế này là định đi bar à?”

Nếu là hai tháng trước thì cậu đã sớm lạnh lùng nói ‘Liên quan gì đến chị’ nhưng giờ cậu lại mỉm cười theo bản năng rồi giải thích: “Ừ, ban nhạc có chút chuyện nên bạn bảo qua giúp một chút.”

Diệp Tử hứng thú hỏi: “Hình như chị chưa nghe cậu hát bao giờ, dẫn chị đi đi.”

Diệp Thừa vốn định từ chối nhưng không biết có phải là trúng tà không mà khi nghe Diệp Tử dịu dàng nói chưa từng nghe mình hát cậu lại thấy trong giọng nói có phần mất mát, ngay cả nụ cười cũng như nhuốm một phần tự giễu và chua sót.

Cậu liền mềm lòng nhưng giọng điệu thì như không hề muốn: “Muốn đi cũng được nhưng phải nghe lời tôi, đừng có chạy loạn gây phiền.”

“Biết rồi.” Cô tắt TV đứng dậy, lúc đi ngang qua cậu thì vỗ nhẹ vai một cái: “Cho chị năm phút, chị đi thay quần áo.”

“Nhanh lên nhanh lên, phụ nữ chính là phiền toái.”

Diệp Tử mặc một bộ váy đen dài, đi một đôi giày cao gót đỏ, mái tóc xoăn nhẹ xõa tung nhưng khuôn mặt vẫn như cũ, cô không kịp trang điểm.

Diệp Thừa liếc qua đôi dây áo mỏng manh của cô, nhìn chúng như thể chạm vào một cái cũng đứt.

“Sao thế, tuy chị cậu bộ dạng không tồi nhưng cũng không đến mức nhìn không chớp mắt chứ.”

“Kháo, chị có thể tự kỷ hơn nữa được không?” Diệp Thừa lập tức không nhìn nữa, sau đó lại châm chọc theo thói quen: “Mẹ nó chị mặc thành như vậy, thật sự là đi nghe tôi hát chứ không phải là đi hẹn hò à?”

Vừa nói xong cậu liền hối hận, ảo não hận không thể khâu miệng mình vào. Đều do gần đây Diệp Tử và cậu nói chuyện quá thoải mái, thi thoảng còn cùng chơi game, bàn luận về kiểu dáng và tính năng mô tô, thậm chí còn có thể thảo luận xem nam chính trong một bộ phim cung đấu yêu ai nhiều hơn, cô không còn ra vẻ bề trên răn dạy cậu như trước, từng bước từng bước tới gần thế giới của cậu, bọn họ nói chuyện cũng càng ngày càng tùy ý. Nhưng điều đó cũng không có nghĩa là cậu có thể trêu chọc chị mình như thế này.

Được rồi, tuy rằng đến giờ cậu cũng không thừa nhận Diệp Tử là chị cậu.

“Tôi….tôi…..tôi không có ý đó, tôi muốn nói…. hôm nay chị……..”

Cậu còn chưa lắp bắp xong Diệp Tử đã bật cười, vui vẻ khoác vai cậu: “Hôm nay chị rất đẹp nên cậu nhìn đến ngẩn người, là thế phải không?”

Cô nói xong liền kéo cậu ra ngoài, còn vừa đi vừa giục: “Nhanh lên, còn đứng đấy làm gì?”

Lúc này Diệp Thừa mới hồi hồn, thét to: “Mẹ kiếp, Diệp Tử chị có phải phụ nữ không đấy? Rụt rè một tý đi.”

Bọn họ cãi nhau suốt cả đường đến quán bar, Diệp Thừa dẫn Diệp Tử đến chào hỏi anh Lý để lúc mình lên sân khấu anh ta để ý đến Diệp Tử một chút, Lý Sinh thì đầy ngạc nhiên không biết Diệp Thừa trở nên vòng vo như thế này từ bao giờ.

Đến tận lúc Diệp Thừa rời đi để chuẩn bị anh ta mới tò mò mở miệng: “Diệp Tử tiểu thư phải không? Trước đây tôi chưa bao giờ nghe nói Diệp Thừa còn có chị.”

Diệp Tử cầm ly rượu trái cây chăm chú nhìn phía sân khấu: “Thật ra chúng tôi không phải chị em, trước khi bố tôi chết đã nhờ bác Diệp chăm sóc, hai nhà là bạn bè lâu năm, nhà họ nhận nuôi tôi.”

Lý Sinh kinh ngạc nghe cô nói trắng ra như vậy, tuy rằng giọng điệu cô thản nhiên nhưng anh ta vẫn hơi xấu hổ: “Thì ra là vậy, hẳn quan hệ của hai người không tồi đi, vậy mà tên nhóc kia lại chưa bao giờ nhắc đến cô, sợ tôi ra tay với chị nó hay sao chứ, lòng tin cơ bản nhất giữa người với người còn không có.”

Anh ta vô tình để lộ bản tính thích săn đuổi làm Diệp Tử bật cười.

Lúc này Diệp Thừa đã lên sân khấu, cậu cầm đàn ghita điện, phong thái càn rỡ mà kiêu ngạo, cũng không hề giới thiệu bản thân, lên sân khấu là cất tiếng hát, ánh đèn sân khấu nhuộm cho cậu một vẻ tuấn mỹ đến rực rỡ.

Diệp Tử giống như bị chạm vào dây thần kinh nào, vừa la hét vừa vẫy vẫy tay, vẻ mặt như fans não tàn đang vô cùng xúc động.

Lý Sinh thấy cô như thế biểu cảm liền hơi kỳ quái.

Diệp Tử không ngờ biểu diễn sớm như thế, vội lấy điện thoại ra quay video, chỗ cô đứng rất gần sân khấu, hình ảnh Diệp Thừa cực kỳ sắc nét.

Diệp Tử bỗng dưng im lặng dần, cười nhẹ nhàng chuyên tâm quay một Diệp Thừa ngạo nghễ trên sân khấu kia, ánh mắt dịu dàng trầm tĩnh như hồ nước.

Quay được hai video cô mới cất điện thoại đi, quay lại cười với Lý Sinh: “Anh Lý có việc thì cứ đi đi, không cần ở đây với tôi đâu.”

“Thế sao được.” Lý Sinh cười cười: “Tôi đã đồng ý với Diệp Thừa…….”

Anh ta còn chưa nói hết câu đã nghe thấy phía bên kia vang lên tiếng ly tách vỡ, quay qua nhìn thì thấy một nữ sinh khoảng mười bảy mười tám tuổi bị một người đàn ông cao lớn giữ chặt trong lòng, hai mắt cô bé hồng hồng: “Buông ra, anh buông ra, tôi chỉ là nhân viên phục vụ, anh đừng có động tay động chân, đây là phạm pháp.”

Lý Sinh cau mày, nữ sinh này anh ta mới tuyển hôm trước, lúc ấy cũng đã nói sẽ không để cô bé làm phục vụ đặc biệt gì nên đương nhiên không thể nhìn người ta gây chuyện ở địa bàn của mình, phá hỏng quy củ của mình được.

Nhưng anh ta còn chưa kịp nói Diệp Thừa đã lên tiếng: “Buông cô ấy ra.”

Diệp Tử đã sớm thấy Diệp Thừa lao từ trên sân khấu xuống, giờ thấy cậu nóng vội ra mặt liền không nhịn được thở dài, nhớ lại cốt truyện.

Lần này xem như là lần đẩy mạnh quan hệ của nam nữ chính, Diệp Thừa bị thương nằm viện vì Hứa Tiểu Vi, Hứa Tiểu Vi cảm động tự trách chăm sóc cậu suốt ha tháng, tuy rằng tính cách Diệp Thừa không được tự nhiên nhưng một khi người khác đối tốt với cậu một cậu sẽ trả lại gấp mười gấp trăm lần, một lòng một dạ, không oán không hối.

Hứa Tiểu Vi vừa thấy Diệp Thừa liền rơi nước mắt, cô cũng không biết tại sao mình lại như vậy, mọi hoang mang rối bời trong lòng đều tan biết, không còn cảm thấy sợ hãi nữa. Có lẽ thật sự là số mệnh, mỗi lần gặp chuyện đều có cậu xuất hiện cứu giúp.

Người nọ hình như đã say, mặt đỏ bừng, ánh mắt độc ác: “Mày là ai? Mày dựa vào cái gì mà đòi quản chuyện của tao, nó nhận tiền boa của tao thì phải lên giường với tao, làm gì có chuyện nhận tiền nhưng không làm.”

Hứa Tiểu Vi gấp đến phát khóc: “Không phải thế, tớ không muốn nhận, là anh ta ép tớ nhận, tớ chỉ nghĩ là tiền boa bình thường nên……..”

“Lằng nhằng cái gì, mau đi với anh đây nào, anh đây sẽ chiều em thật tốt haha.” Người nọ cười dâm đãng hai tiếng rồi càng siết chặt bàn tay đang túm lấy Hứa Tiểu Vi làm cô đau thét lên một tiếng.

“Mẹ nó, tao bảo mày buông cô ấy ra.” Diệp Thừa cũng không nói nhiều, lập tức tung nắm đấm vào mặt hắn ta.

“Mẹ nó mày muốn chết à.”

“Con mẹ mày không cần mạng nữa à.”

“Đánh chết nó.”

Cậu vừa vung một quyền năm sáu người đàn ông bàn bên cạnh đột nhiên vỗ bàn đứng phắt dậy, thế mới biết người nọ không chỉ có một mình, còn có đàn em đây.

Lý Sinh cũng gấp gáp, anh ta mở quán bar đứng đắn, phố này trị an tốt, trang trí cũng thuộc hạng sang, bình thường rất ít người đến đây ầm ĩ. Hơn nữa đồn công an cũng rất gần đây nên càng không có ai dám gây gổ. Ai ngờ hôm nay trúng tà gì mà lại trêu phải một người trông cũng không dễ chọc.

Truyện Chữ Hay