Nữ Phụ Công Lược Truyện

chương 69: đại náo tu chân giới (33)

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Các vị thần quan kia hết sức khuyên nhủ cô. Nhưng Nhàn Vũ tất nhiên sẽ làm theo ý mình. Cô là vậy, góp ý thì nghe nhưng ra mệnh lệnh cho cô thì đừng hòng. Đó là luật của cô, không thể sửa bỏ.

Biết không thể khuyên thiên hậu tạm thời này của mình. Các vị thần quan buồn rầu về chỗ đứng nhưng không dám trách cứ cô. Cùng lắm thì mắng trong lòng.

Ngược lại thì đám quân của Nguyệt Phá thần tiên vô cùng khinh địch nghĩ cô là nữ nhân lại còn trẻ như vậy thì sao có công pháp mà đấu lại được thủ lĩnh của bọn họ chứ.

Nhàn Vũ nghĩ rồi dùng đoản kiếm chém trận pháp một nhát. Cả trận pháp lộ ra, hiện rõ vết đứt đó vừa đủ cho hai người nhảy ra khỏi.

Sau khi nhảy ra, Nhàn Vũ liền đè một tấm bùa lại, vết đứt biến mất như chưa có gì xảy ra.

Cả đám thần quan thì vui mừng vì nghĩ rằng thiên hậu của mình có thể còn có cơ hội chiến thắng. Dạ Ảnh thì lo cô tiêu hao linh lực. Định ngăn cô nhưng dĩ nhiên sẽ là bất thành.

Chỉ cần dùng ánh mắt có chút sắc bén là anh sẽ phải im lặng, không thì cô liền cho anh tối ở ngoài, nửa bước cũng không được vào phòng ngủ của cô.

Vậy thì anh phải im lặng lại. Thê nô là phải khổ vậy thôi.

(T/g: Cố chịu đi con trai à. Ngoan nha)

Còn Nguyệt Phá thần tiên kia thì nhìn đăm đăm vào kiếm của Nhàn Vũ. Ông ta lên tiếng hỏi:

- Đây là thánh khí loại gì mà có thể chém được trận pháp này.

- Hả. Ngươi hỏi cái này làm gì. Đến ta còn không biết nó tên gì. Hay gọi là Trảm Thần đi.

Đoản kiếm trong tay cô run lên. Nó thua rồi. Cô quên luôn tên nó rồi. Muốn bỏ nhà tìm chủ nhân khác.

Nguyệt Phá thần tiên kia cũng vô cùng ngạc nhiên, có chút chịu thua kẻ thù trước mặt này. Bảo kiếm như vậy mà lại có cái tên tùy tiện vậy sao. Nhưng mặc kệ đi, nếu nó vào tay mình nhất định là việc tốt.

Nghĩ rồi, ông ta để lộ ánh mắt tham lam chằm chằm vào đoản kiếm.

Chủ nhân à. Có người muốn cướp tôi kìa.

Đoản kiếm như kêu lên bên tai Nhàn Vũ.

Vậy thì sao? Ngươi bị cướp được khỏi tay ta thử xem. Ta bẻ gãy ngươi.

Đoản kiếm trong tay cô run nhẹ như sợ hãi rồi im lặng luôn. Nó sợ cô bẻ gãy thật lắm. Cô từng suýt nữa bẻ rồi đó. Hức hức, chủ nhân bạo lực.

Cô liền dùng ánh mắt lạnh liếc nó rồi nhìn về phía Nguyệt Phá thần tiên. Cô như có như không dùng ánh mắt giết người quét về phía ông ta.

Dám lấy kiếm của ta thì phải đổi lấy mạng mình mới được.

Cô lao lên giành lấy sự chủ động về phía mình. Nguyệt Phá thần tiên giật mình, vung thương lên đỡ. Hai vũ khí và chạm vào nhau tóe lên những tia lửa đỏ.

Những chiêu thức của Nhàn Vũ điêu luyện, hoa lệ nhưng cũng rất linh hoạt, nhanh nhạy, luôn tập trung vào điểm yếu của đối phương.

Lúc đầu còn đỡ được vài chiêu của cô, sau đó, Nguyệt Phá thần tiên dần dần càng khó mà đỡ được hơn.

Cả hai đều chưa sử dụng linh lực của mình mà chỉ dùng sức mà đánh.

Đến khi thấy mình sắp thua cũng như không chống lại nổi sức của cô nữa, Nguyệt Phá thần tiên bất chấp giải phóng linh lực đấu với Nhàn Vũ. Cả luồng sức mạnh to lớn tạo thành một lực đẩy khiến Nhàn Vũ bị bay đi.

Thấy cô bị bắn ra khi ông sử dụng linh lực thì đắc ý nói:

- Nhóc con. Ngươi không đỡ được đâu. Linh lực ta đã tu luyện cả ngàn năm rồi. Ngươi không thắng được đâu. Mau giao thanh kiếm kia ra đây thì ta sẽ cho ngươi chết được toàn thây. Ha ha ha......

- Vậy sao? Ngươi chờ xem.

Nhàn Vũ vừa chống lại sức đẩy đó, giữ vững thân thể rồi nói đầy ẩn ý. Cô cũng truyền linh lực vào kiếm của mình. Cả đoản kiếm như sáng hơn, sắc bén hơn.

Ai cũng đều nhìn vào nó. Đoản kiếm có chút tự hào thì nhanh chóng bị Nhàn Vũ dập tắt bằng một câu nói.

Bớt kiêu ngạo đi, ngươi chỉ là một thanh kiếm thôi.

Hu hu. Chủ nhân à. Đừng đập tan tư tưởng của nó chỉ bằng một câu nói như vậy được không? Nó mới chỉ nghĩ trong một phút thôi mà.

Chẳng nghe đoản kiếm than phiền, Nhàn Vũ đã lao lên để chém Nguyệt Phá thần tiên rồi.

Vì đang tức giận cùng buồn bực, đoản kiếm như càng thêm hung dữ, nó càng phối hợp với Nhàn Vũ chém vào những chỗ hiểm của lão.

Cùng với những đường kiếm, Nhàn Vũ còn sử dụng những khối băng to để cản đường lui của lão đồng thời phòng thủ tránh như cơn gió vô hình mà hiểm độc của lão ta.

Nguyệt Phá thần tiên không trụ được về thể lực nên dứt khoát dùng linh khí để chiến đấu, những cơn gió như những lưỡi dao sắc cắt vào da thịt sẽ chảy máu, vào đồ vật sẽ gãy đôi.

Nhàn Vũ chỉ có thể cảm thán trong lòng rằng hiểm độc thật. Nhưng cô đương nhiên có cách để phá giải rồi.

Nhàn Vũ dùng đôi mắt nhìn hào quang nhân vật chính thì thấy cả một đám mây đen bao quanh Nguyệt Phá thần tiên còn những cơn gió kia cũng đem theo một ít mây đen đó.

Quả nhiên, lần trước cô sử dụng đã để ý rằng khi mà các nhân vật chính hay nhân vật phản diện sử dụng linh lực ở thế giới này đều đem theo một chút hào quang của chính mình như để thêm sức mạnh vào nó.

Vậy bây giờ thì cô đều dễ dàng tránh được rồi.

Truyện Chữ Hay