Chuẩn bị ra khỏi núi, Nhàn Vũ thấy tiểu hỏa có chút vướng vì là quả cầu cứ bay qua bay lại quanh cô. Nhàn Vũ có chút bực bội nói:
- Ngươi có hình dạng khác khuông?
- Có ạ.
- Vậy biến hình thành người cho ta xem.
- Vâng.
Nói xong, tiểu hỏa có chút ủy khuất ba ba biến thành người. Nó biến thành một tiểu oa nhi dễ thương. Mái tóc hơi dài màu đỏ tươi. Khuôn mặt bầu bình hồng hào cùng đôi mắt như viên ngọc đỏ lấp lánh nước. Mặc chiếc áo bào dài. Trông thế nào cũng là một tiểu oa nhi đáng yêu.
Nhìn tiểu hỏa biến thành như vậy, Nhàn Vũ thấy mình thực sự không hung dữ được với cậu. Cô thở dài, phỉ báng chính mình không có chính kiến. Nhưng.... Cô thực sự thích những thứ đáng yêu mà!!!!
Nhàn Vũ thay đổi thái độ khiến tiểu hỏa có chút sợ hãi. Cậu cứ ngỡ mình làm sai mà hỏi:
- Cô có sao không chủ nhân?
Nhìn cậu sợ sệt thế cô có chút không đành lòng. Nhàn Vũ vẫy vẫy tay nói:
- Đến đây ta bảo.
Tiểu hỏa tuy vẫn sợ nhưng thấy hàn khí của cô cũng rút đi thì đành lấy can đảm lon ton chạy tới. Nhìn thế, Nhàn Vũ càng thấy cậu quá đáng yêu.
Đến bên cạnh Nhàn Vũ, tiểu hỏa cúi đầu như đứa trẻ làm sai. Nhàn Vũ ngồi xuống, lấy một giọt máu chấm vào trán cậu bé rồi bảo:
- Đây là khế ước tạm thời giữa ta và ngươi. Lúc nào ta dẫn ngươi ra khỏi đây thì còn người khác làm khế ước nữa. Ngươi cũng đừng hòng trốn.
Nói câu cuối, cô nhấn mạnh khiến tiểu hỏa run rẩy hơn. Cô véo nó một cái rồi bảo:
- Bây giờ ngươi vào không gian của ta ngủ đi. Dù sao ta cũng chưa thế để lộ ngươi được.
Cô vừa nói hết, tiểu hỏa cũng rất nghe lời chui vào. Cậu vào trong thì thấy trong đó thấy rộng rãi thì chọn một chỗ ngồi xuống ngủ. Cậu thực sự không dám làm trái lời cô ấy đâu.
____________________________________________________________________________________________
Nhàn Vũ thấy cậu nghe lời thì cũng quyết định đối xử tốt hơn. Cô lại đi trong bí cảnh một vòng nữa. Thu hoạch cũng đã kha khá. Cô lại gặp phải người của Thanh Ngọc môn.
Bọn họ vừa thấy cô liền mắt sáng bừng như gặp cứu tinh. Có một đệ tử liền hô lên:
- Sư tỷ....
Thấy mình hơi thất lễ, đệ tử ấy đỏ mặt, cúi đầu. Còn Nhàn Vũ cũng nhàn nhạt đáp lễ. Những đệ tử khác thấy cô cũng lễ phép chào.
Cô chỉ lướt qua liền thấy trong họ là Ngưng Thủy. Cô ta thấy Nhàn Vũ thì giật mình rồi ẩn dấu hận thù ở đáy mắt.
Tuy đã cố dấu thì Nhàn Vũ vẫn nắm bắt được. Cô cũng không lật tẩy nhưng vẫn cảnh cáo chút. Thấy vậy, Ngưng Thủy thấy thế thì vô cùng tức giận nhưng lại không làm gì được.
Sau vài tuần, Nhàn Vũ thấy đồng hồ đã chảy hết. Cả đám đệ tử cùng cô thấy có một lực hút kì lạ. Cả đám nhắm mắt lại. Đến lúc thích ứng được tất cả đã thấy mình ở bên ngoài.
____________________________________________________________________________________________
Ở trước cánh cổng nửa tháng trước mà mình đi vào. Mọi người đều có chút ngỡ ngàng. Họ đều hơi khó ton là nửa tháng đã trôi qua.
Có một số thì vui mừng vì có đồ cùng thoát chết. Cũng có một số nuối tiếc vì không có gì cũng như sắp có được thì lại bị truyền tông về.
Thanh Ngọc môn đa số là vui vẻ cũng như hoàn hảo nhất về nhân số. Thấy đệ tử mình về thì các sư phụ cũng yên tâm. Tông chủ chào các môn phái khác rồi đưa bọn họ về.
____________________________________________________________________________________________
Đến trước sảnh Thanh Ngọc môn, các đệ tử vui sướng vì đã về đến môn phái của mình. Sau khi nhận xét về tu vi cùng vật lấy được thì các đệ tử cuối cùng cũng được về phòng của mình.
Đến phòng mình, Nhàn Vũ vừa đi vào liền thấy Dạ Ảnh. Cô thấy cậu đang mặt sầm sì. Hơi lạ cô hỏi:
- Có chuyện gì sao?
- Tiểu Vũ... Cô thích ai rồi đúng không?
Hả.... Chuyện gì đang xảy ra vậy trời.
- Anh nghe cái chuyện này ở đâu ra vậy hả.
- Thế chuyện này là sự thật sao.
Dạ Ảnh càng âm trầm hơn. Nhìn cậu trông rất giống muốn phá hủy cả thế giới vậy. Nhàn Vũ thấy có gì đó không ổn thật rồi. Cô hỏi tiếp:
- Anh nghe ai nói về chuyện này?
- Cô trả lời tôi đó có phải hay không đã.
- Đúng vậy.
Thích anh đó.
Lúc này mặt Dạ Ảnh chính thức đen xì xì. Tóc anh chuyển màu đỏ rực. Trầm trọng hỏi:
- Có phải cái tên sư huynh đó của cô phải không?
- Không phải.
- Vậy... là ai?
- Là anh.
Đến đây, Dạ Ảnh ngỡ ngàng. Cơn tức giận vụt tắt. Anh ngẩn ngơ nhìn người con gái trước mắt mình. Lắp bắp hỏi lại:
- C...Cô... nói... ai?
- Là ANH.
Nhàn Vũ có chút bực bội nói lại. Cô không ngờ là anh lại dám nghĩ cô thích người khác. Lại nhìn người đang ngơ ngác nhìn mình.
- Thế anh nghĩ tôi thích ai chứ?
Đồ ngốc.
- Tôi... tôi....nghĩ em....
- Nghĩ cái gì hả.
Tôi đối xử với anh như vậy chưa đủ tốt sao mà anh lại nghi ngờ tôi như thế hả.
- Thế anh nghe chuyện tôi thích người khác từ ai hả?
- Bọn họ nói cô cùng sư huynh kia của cô là một cặp.
Càng nói, Dạ Ảnh càng bé giọng đi nhưng trong lòng thì rất vui vì cô thích mình.
Hóa ra cô ấy đối xử với mình như vậy là thích sao.