Quý Nhàn Vũ cao quý, không bao giờ ám toàn người khác. Điều đó có lợi về mặt ngoài nhưng không hề có lợi mà vô cùng có hại trong bất kì cuộc chiến nào. Điều đó gây lợi thế cho Ngưng Thủy, nhưng điều đó lại khác với Nhàn Vũ. Cô là chuyên gia ở trong bóng tối. Cô làm gì rất khó ai phát hiện ra.
Ngưng Thủy vừa chạy đi chưa được bao lâu thì một bóng người từ trên trời rơi xuống. Cậu ta có mái tóc bạc dài đến tận eo, đôi mắt nhắm lại như đang say ngủ, trên người mặc một bộ y phục màu đen. Rơi xuống, cậu liền được Nhàn Vũ đỡ lấy. Nhìn người đàn ông trước mắt, Nhàn Vũ chỉ lạnh nhạt bế đến một hang động trước mặt. Cô đặt một cấm trận bao quanh rồi đi ra ngoài tìm thảo dược.
Chẳng bao lâu, Dạ Ảnh tỉnh dậy, anh ta thấy mình được băng bó cẩn thận rồi nghe được một giọng nói:
- Ngươi tỉnh rồi sao?
Anh ta giật mình quay lại thì thấy một cô gái đang nghiền dược thảo. Anh nghi ngờ hỏi:
- Cô là...
- Tôi tên là Nhàn Vũ. Thấy anh trên trời rơi xuống đúng chỗ tôi đứng nên tiện tay cứu.
Dạ Ảnh nhíu mày, nghĩ thật sự là tiện tay sao. Làm gì có ai như vậy, thật ra cô ta muốn làm gì.
- Đây là đâu?
- Tu chân giới.
Tu chân giới sao? Vậy là mình bị rơi xuống đây rồi. Cô ta cũng trông không giống người của thiên giới lắm. Tạm thời tin chắc cũng không sao. Dạ Ảnh tuy có quá khứ đau thương nhưng lại có trí thức hơi ngây thơ. Anh ta hơi ngần ngại nhìn Nhàn Vũ nói:
- Cô... có thể chịu được cơ thể ta sao?
Dạ Ảnh có chút lạ vì cả cơ thể anh là hệ hỏa. Chỉ cần chạm vào sẽ thấy nóng, nhất là khi anh ta ngất đi vì như thế sẽ tự tạo một lớp bảo vệ quanh thân thể chạm vào sẽ thấy bỏng rát. Còn vì sao Nhàn Vũ chạm được đơn giản vì Quý Nhàn Vũ có thể chất băng hàn. Còn nữ chính thì là thể chất hỏa cùng loại nên cộng sinh cùng nam chính.
- Vậy cô cùng ta về thiên giới đi.
Dạ Ảnh chưa thấy mấy ai có thể chạm vào hắn vì thể chất băng hàn rất ít người có được, có được cũng là những người muốn chống lại hắn. Còn thể chất hỏa thì nữ chính mà, tất nhiên có điều khác biệt. Cô ấy được trọng sinh gặp phải lửa đốt của phượng hoàng để tái sinh nên có thể chạm vào nam chính.
- Không được ta chưa thể lên đó được.
- Vì sao?
- Vậy vì sao người muốn đưa ta lên?
- Vì người chạm được vào ta.
- Chỉ vì vậy thôi sao.
Nhàn Vũ lạnh nhạt nhìn người đang ngồi rối rắm bên cạnh mình. Trong ánh mắt đó còn pha chút phức tạp...Dạ Ảnh nghĩ ngợi một lúc rồi nhìn cô nói:
- Thế cô muốn sao giờ?
- Bây giờ tôi phải đến cảnh giới Đại thừa thì độ kiếp để lên đó nếu không sẽ bị cản lại.
- Vậy đồng nghĩa là tôi phải ở lại đây?
- Đúng vậy. Nếu không muốn có thể không ở lại.
Nhàn Vũ nhàn nhạt nói. Tuy cô cũng không chờ mong gì ở vị nam chính này cũng như lần công lược lần này...
- Được vậy tôi đợi cô
Dạ Ảnh có chút bực bội nói. Nhàn Vũ cũng đã tính trước.Nhưng cô không ngờ anh ta đồng ý. Vậy thì...
- Anh chắc còn phải đợi lâu đó.
Dạ Ảnh tuy có chút vội vàng nhưng tính tình khá trẻ con khiến cô nhớ đến Ánh Minh. Nghĩ đến chuyện khi trước, Nhàn Vũ lại thở dài. Cô cũng đã từng dành tình cảm cho người khác rồi...
____________________________________________________________________________________________
Sau vài ngày, Nhàn Vũ cùng Dạ Ảnh thu hoạch thêm được vài linh thảo cùng linh, ma hạch. Hai người ăn ý vô cùng khiến Nhàn Vũ có chút kì lạ nhưng không quá để tâm. Mỗi ngày, Dạ Ảnh đều đợi cơm của Nhàn Vũ nấu đến chảy cả nước miếng. Hôm nay, Nhàn Vũ bắt một con gà trong rừng. Hình như là linh thú cấp một nên ăn được.
Rất mau chóng, hai người đã đánh chén xong chú gà tội nghiệp. Nhàn Vũ lại cho Dạ Ảnh một bát canh. Hai người ăn xong rồi thì Nhàn Vũ lại tiếp tục tu luyện. Vì hai người thể chất đối ngược nên Dạ Ảnh không giúp gì được nhiều cho Nhàn Vũ. Anh cũng chỉ hướng dẫn cho Nhàn Vũ thêm cách hấp thụ linh khí nhanh hơn...Dần hai người trở nên thân thiết hơn
Sau đó, thấy tín hiệu của tông môn, Nhàn Vũ dẫn Dạ Ảnh về. Trước khi về, cô căn dặn Dạ Ảnh phải che dấu khí tức cùng ẩn thân mới vào được. Điều này với anh ta rất dễ, dù sao cảnh giới người trên thiên giới cũng cao hơn nhiều ở đây.
Cô về cùng người của tông môn. Ngưng Thủy khi sống lại liền làm đệ tử của Lam nhị trưởng lão, người chỉ dưới cơ của Vọng Triệt cùng trưởng môn nên cũng coi là đệ tử danh dự. Hai người gặp nhau thì Ngưng Thủy liền tỏ vẻ tò mò hỏi:
- Sư tỷ có thu hoạch gì không?
- Không có gì nhiều.
- Vậy có thể cho muội xem được không?
- Đợi tí nữa về tông môn ta sẽ nộp cho trưởng môn, lúc đó ngươi sẽ biết.
Nói đến đây, Nhàn Vũ liền không quan tâm lời cô ta nói nữa mà đi ra chỗ khác. Dù sao Quý Nhàn Vũ cũng là sư tỷ băng lãnh nên cô như vậy không sai biệt lắm.