Sau khi ăn sáng và chào Cốc phu nhân thì cô theo lịch trình của nguyên chủ đến công ty. Đến nơi thì theo kí ức của Cốc Nhàn Vũ đến phòng làm việc của mình nghiên cứu công việc rồi làm theo cốt truyện.
Vào tối hôm đó, trong quán bar Bách Hoa, trong không khí mù mờ, cùng những giai điệu sôi động. Ở góc tối, có một cô gái trẻ đang uống cốc rượu Cognac có màu tím huyền ảo tăng thêm sự cuốn hút cho cô.
Chợt có một vị khách đi qua, trong tay cầm hai ly rượu mạnh, hắn nở một nụ cười đầy nhan hiểm và giả tạo:
- Tôi có thể mời cô một ly được chứ? Thưa quý cô?
Có lẽ vì đã biết trước được sự việc xảy ra nên Nhàn Vũ cầm lấy cốc rượu uống một hơi là hết. Một lúc sau, cô ngất đi.
Lúc đó, tên kia mới để lộ nụ cười bỉ ổi của mình. Hắn bế cô lên, Nhàn Vũ cố gắng giả vờ ngất, giữ bình tĩnh trước khi đến phòng đặt trước. Trước khi đi, tên đó còn muốn ăn đậu hũ của cô khiến cô suýt nữa bật dậy đập hắn luôn.
Hắn đặt cô lên giường, rồi gọi điện thoại cho đồng bọn:
- Alo, tao bắt được cái con nhỏ đấy rồi. Mày đã dụ được thằng ngốc đấy chưa.
- Tao cũng dụ được rồi, mà con bé đấy có được không?
- Trông cũng ngon phết đấy nhưng người bên trên dặn là phải cẩn thận, không được làm gì hết mới khổ mày ạ. Tao nhìn mà thèm vậy mà phải cho một thằng ngốc.
- Thôi bọn mình làm ăn như thế thì phải chịu thôi. Kiếm tiền xong còn đi chơi gái được mà.
- Vậy mày đưa thằng kia vào đi nha. Tao chuồn trước đã.
Hắn vừa ra khỏi cửa thì Nhàn Vũ tỉnh lại. Cô xoa xoa mi tâm cho thanh tỉnh rồi ngẫm lại những gì đã nghe thấy được.
Có người thuê hai tên này để dàn dựng lên việc này. Thấy việc này không đơn giản nên cô liền gọi Bạch Miên.
Sau đó ngoài cửa vang lên tiếng gõ rồi mở cửa. Đó chính là tên đồng bọn đang vác theo Ánh Minh vào phòng. Hắn đặt cậu xuống chiếc giường, nằm bên cạnh Nhàn Vũ rồi chụp ảnh bằng chiếc máy được chuẩn bị trước. Cũng cùng lúc đó, Nhàn Vũ liền bảo Bạch Miên lấy danh tính của tên này.
Tên đó vừa chụp xong liền trốn đi. Để lại một mình Nhàn Vũ với "cậu bé" Lâm Ánh Minh. Lúc này Nhàn Vũ mới chính xác nhìn rõ khuôn mặt của vị nam phụ đồng thời là chồng tương lai này.
Là nam phụ theo đuổi nữ chính cũng là anh trai của nam chính nên khuôn mặt của nhân vật nam phụ này cũng thuộc top "trai đẹp" của Nhàn Vũ. Khuôn mặt trắng trẻo hơn con gái, đôi môi hồng gợi cảm cùng hàng mi dài cong như cánh quạt.
Tuy cô không phải người mê trai đẹp nhưng con người ai chả có lòng yêu thích cái đẹp. Nhìn đôi má hồng hồng khiến cô ngứa ngáy chân tay liên vươn ra véo một cái. Độ mềm mại cùng đàn hồi khiến cô cảm thấy khoan khoái, thích thú nghĩ thầm sau này cưới về phải lừa véo một trận trước khi đi chữa trị vậy.
Suy nghĩ này khiến Bạch Miên liên tưởng đến số phận mình liền mặc niệm cho Ánh Minh. Còn Nhàn Vũ sau khi sờ đã tay liền tha cho đôi má ấy rồi ngủ ngon lành đến sáng hôm sau mà không hề để ý đến người bên cạnh...
Sáng hôm sau ấy, cô tỉnh dậy trước, nhìn bên cạnh có vị mĩ nam thì vô cùng sảng khoái. Cô lại bắt đầu véo má Ánh Minh, chỉ có thể cảm khái thật mềm!!!
Bất chợt, Ánh Minh nhíu mày, bắt đầu mở đôi mắt. Nhìn vào đôi mắt sâu thẳm nhưng hơi mông lung do mới ngủ dậy của cậu thì Nhàn Vũ thấy thật đẹp và như bị hút vào trong đó. Nhưng rồi đôi mắt ấy trong sáng như đứa trẻ, và nhìn đôi tay vẫn đang véo má người ta thì thấy có chút chột dạ.
Cô ngượng ngùng bỏ tay ra thì cậu ngây thơ hỏi:
- Chị ơi, chị là ai vậy? Sao chị lại ở đây với em vậy?
Nhàn Vũ sửng sốt, khuôn mặt hơi đen lại, trong lòng lại đang loạn cào cào cả lên: What? Mình là chị á? Rõ ràng cậu ta còn hơn cô tận ba tuổi mà lại gọi cô bằng chị!!!
Thấy bực bội, cô lại đưa tay ra véo má hắn. Thấy mềm mại, lại thấy má cậu đã đỏ ửng hết lên, đôi mắt bắt đầu đầy hơi nước thì mới tha cho cậu.
Lúc đó, Lâm Ánh Minh mới sợ hãi, không dám chọc cô nữa. Cậu đưa đôi mắt ủy khuất, ngây thơ nhìn cô nói:" Chị ơi, em đói rồi." Nghe xong, cô thấy có chút buồn cười. Rõ ràng là một người lớn mà lại như vậy, khổ thân thật đấy. Rõ là con trai trưởng thành mà lại như đứa trẻ con cần người khác nuôi nấng vậy.
Bỗng nhiên ngoài cửa vang lên một tiếng " uỳnh", chiếc cửa liền bị đạp ra, một người phụ nữ trung niên xông vào. Nhìn bà ta đầy vẻ sang trọng. Vẻ mặt đầy ngạc nhiên cùng khinh thường. Khi nhìn thấy bà ta thì Ánh Minh đầy sợ hãi, hoảng hốt. Cậu phát ra một tiếng bé như muỗi kêu:"Mẹ...". Làm cho người phụ nữ đó trừng mắt nhìn về phía cậu.
Còn Nhàn Vũ lúc đầu ngạc nhiên nhưng không để lộ ra ngoài, bây giờ bình tĩnh lại nhìn cô như không thay đổi gì....