Nhàn Vũ sau khi nói xong chuyện với Cốc ba mẹ. Cô đi lên phòng tắm. Sau một hồi ngâm mình trong bồn tắm, cô mặc quần áo thoải mái rồi lên giường gọi Bạch Miên ra hỏi:
- Bạch MIên ơi, ra đây đi nào.
Bạch Miên giật mình khi nghe cô gọi mà không hề để ý đến việc cô đã đổi cách xưng hô từ " Miên Miên" thành "Bạch Miên". Sau cuộc gọi lần trước, cậu nảy sinh ra nỗi sợ hãi không tên với vị kí chủ này. Cậu cố giữ lấy bình tĩnh xuất hiện trước mặt cô với ngoại hình vẫn là chú thỏ trắng với cặp mắt đỏ như viên ruby hút hồn người khác.
Nhìn cậu ngây thơ(vô số tội), dễ thương vô cùng nhưng Nhàn Vũ không hề có tâm trạng thưởng thức. Cậu hiện ra liền hỏi cô như không có chuyện gì:
- Có chuyện gì không kí chủ. Cô gặp chuyện gì sao?
- Cậu không có gì để nói với tôi sao? Miên Miên...
- Tôi làm gì có chuyện gì đâu. Hay là chuyện phần thưởng vừa rồi. Để tôi lấy cho cô nha.
Thấy cậu vẫn ngoan cố không chịu nói thật thì Nhàn Vũ túm lấy vuốt ve, thẳng thừng nói luôn:
- Sao không nói về chủ nhân của cậu đi.
Cậu thấy cô vuốt ve thì rùng mình một cái. Tuy đây không phải lần đầu tiên cô làm vậy nhưng nhìn thấy vào đôi mắt như hầm băng cùng giọng nói đầy áp lực từ cô thì cậu thấy mình như rơi vào hố đen bị dồn ép. Cậu chỉnh lại tâm trạng rồi nói bằng giọng máy móc lạnh lùng chứ không phải giọng nam trầm:
- [ Kí chủ chưa đủ quyền hạn để biết thông tin này từ hệ thống.]
Nghe thấy cậu nói vậy thì cô không truy cứu nữa nhưng vẫn nói với giọng đầy gai nhọn:
- Tôi không biết mấy người định làm gì nhưng nhớ lấy đừng làm hại tôi ở trong thế giới thực cũng như trong này. Đây mới chỉ là thế giới đầu tiên mà đã dễ lộ tẩy như thế thì nhớ cẩn thận với cảnh sát không thời gian đó. Nếu không sau khi trải qua chuyện này, tôi còn có thể trở về thì sẽ không để mấy người sống yên ổn đâu. Nhớ chuyển lời với chủ nhân cậu y nguyên như vậy. Bây giờ tôi sẽ để cậu kết nối với hắn một lần để chuyển lời.
- Dạ.
Bạch Miên sợ hãi trả lời. Nhàn Vũ tản bớt khí lạnh cùng ác ý đi thì Bạch Miên mới dễ thở hơn. Bây giờ Nhàn Vũ đã trở lại với vẻ mặt tươi tắn như mọi khi. Bạch Miên nhìn người bên cạnh mình mà cảm giác đó là hai người khác biệt cậu lại thấy mình như bị hoa mắt. Nhưng thấy cả người toàn mồ hôi lạnh thì cậu chỉ còn cách chấp nhận đây là sự thật không thể chối cãi. Trong lòng cậu gào thét cầu chủ nhân tới cứu mình.
Nhìn cô đang đọc một cuốn tiểu thuyết thì e dè hỏi:
- Kí chủ có muốn mở phần thưởng không?
Lần này thì nó đang hỏi thật. Cô suy nghĩ một hồi rồi đồng ý mở phần thưởng. Lại được công thêm điểm nhiệm vụ cùng một phần nhỏ nữa. Cô khá ưa thích mấy món quà này. Vì dù sao cô cũng cảm thấy chút tương thích với cơ thể mình. Chắc rằng chủ nhân của cái hệ thống này rất hiểu cô nên mới cho cô món quà như vậy.
Lần này thì hiện ra là vật phẩm. Nhìn thì hóa ra là một hộp châm. Ngay dưới màn hình là phần giới thiệu:
[ Châm Bích Băng: có công dụng khiến cho người thuộc tính hỏa giảm bớt. Cũng như khiến kẻ thù đóng băng bằng suy nghĩ. Có châm, có thể sử dụng mỗi châm lần. Có thể thu hồi bằng ý nghĩ. Cẩn thận nó có thể đóng băng chính người sử dụng]
Cô đọc xong thì cầm chiếc hộp lên. Vỏ bề ngoài có màu đỏ thuộc tính hỏa để cản lại hàn khí của những chiếc kim.
Cô thấy thứ này không tốt bằng đồ của cô nhưng nghĩ nó cũng có thể giúp mình trong những việc không khó lắm thì giữ lại.
Cô để nó ở đầu giường rồi đuổi Bạch Miên về không gian của nó. Còn cô thì tắt đèn đi ngủ. Ngay lúc Bạch Miên trở về không chú ý thì chiếc hộp biến mất...
Bạch Miên vừa vào không gian hệ thống thì liền gửi ngay một phong thư cho chủ nhân của mình. Lời thư y như những gì Nhàn Vũ đã nói cùng lời cầu cứu. Trong không gian hệ thống, Bạch Miên vừa ngồi vừa nghĩ rằng tại sao kí chủ này không thể giống các vị kí chủ sát vách ngốc nghếch một tí thì có sao đâu chứ. Hu hu toàn bắt nạt hệ thống thôi.
Vào ngay nửa đêm, bỗng có một bóng người ở bên cửa sổ. Tiếng cửa sổ nhẹ kêu kẹt một cái,hắn ta che kín hết mặt đi đến giường của Nhàn Vũ.... Theo dáng người thì là một tên đàn ông khỏe mạnh. Hắn ta rón rén bước đến bên cái đèn hương vẫn đang tỏa mùi của tinh dầu oải hương nhàn nhạt.
Hắn bỏ một gói thuốc màu trắng vào đèn, trong không khí bây giờ có mùi hương hơi nồng khiến cho người ta say mê trong nó. Tên đó đã đeo khẩu trang nên không sao. Còn Nhàn Vũ từ khi hắn bước vào căn phòng này đã tỉnh. Cô thấy mùi hương lạ hơi nhạt nhưng khác với mùi mà mình thường dùng thì liền nín thở.
Hắn ta lại mon men theo ánh sáng yếu ớt từ chiếc đèn ngủ để đến bên cạnh giường.