Lấy đan dược trong bình thủy tinh, nuốt xuống, Nhàn Vũ cảm thấy trong người lại như có cuồng phong bão táp dồn dập vậy.
Loại đan này không gây tổn hại cho cổ trùng Hồng tương tư nhưng gây chết loại độc trùng kia nên con cổ trùng kia mới giãy giụa không chịu chết.
Lại càng khiến cô thêm đau đớn, cô mà tra ra ai là chủ mưu thì nhất định không tha cho hắn. Nửa cái mạng này của cô sắp mất rồi đây.
Mở mắt ra, cả thùng nước đã chuyển màu đen xám trông đáng sợ, ghê tởm. Nhàn Vũ nhìn mà thấy buồn nôn. Nhưng trong người cô lúc này đang vô cùng khoan khoái vì thải ra toàn bộ chất cặn bã dư thừa trong cơ thể con người nha.
Lấy ra một bình sữa tươi để uống, Nhàn Vũ thấy mình như được đi tắm suối nước nóng vậy. Rất sảng khoái cùng thoải mái trong cơ thể.
Nhìn qua gương, cả người mình thêm trắng trẻo, véo vào tay mình một cái. Tuy hơi đau, nhưng Nhàn Vũ thấy da mình thêm đàn hồi, mịn màng hơn trước. May mà có ích lợi chứ không cô đập chết người tạo ra con côn trùng chết tiệt kia.
Dám làm cô khó chịu.
Đợi đã!
Nếu cô bị trúng khi nằm trong thuốc mê thì có phải Hoàng Sư cũng dính phải không!?
Nhanh chóng làm khô người mặc quần áo vào, chửi thề một tiếng rồi đi thẳng đến chỗ ở của Hoàng Sư đang ngồi.
Đẩy mạnh cánh cửa gỗ vô tội, vừa vào đã thấy một nam nhân có vẻ vừa bước ra khỏi thùng nước, đang mặc y phục không chút e sợ, phòng bị.
Thấy có người vào, Hoàng Sư ngạc nhiên, cứng cả người lại, dừng cả động tác mà mình đang làm lại.
Nhàn Vũ thấy thế liền cô gắng làm mình tự nhiên nhất, quay người ra, nhẹ nhàng đóng cửa lại.
Ở bên ngoài, Nhàn Vũ nghe thấy tiếng Hoàng Sư vọng ra.
- Người đến đây làm gì?
- Ta thấy có thể ngươi trúng độc nên đến xem thử.
- Vậy đợi ta chút.
Ở ngoài, Nhàn Vũ nghe thấy rõ tiếng mặc quần áo sột soạt trong căn phòng kia. Hình như sau khi thanh lọc cơ thể các giác quan của cô càng được cải thiện hơn.
Đợi bên ngoài mà Nhàn Vũ thấy nóng cả người, phải đi ra ngoài sân tạo gió mới giảm được sự nóng bức chết tiệt kia.
Đợi Hoàng Sư mở cửa thì thấy cô đang mặc manh trung y màu trắng mỏng vô cùng huyền ảo. Làm cho hắn có cảm giác không giống thật như phù dung sớm nở chiều tàn.
Ánh mắt cô ngước lên bầu trời như đang đau thương, buồn rầu, nhớ nhung ai đó vậy. Điều đó khiến Hoàng Sư có chút e ngại, lo sợ.
Cô đây là đang nhớ ai sao. Sao cô lại để lộ ánh mắt đầy thương cảm đến như vậy.
- Tiểu Vũ.
Hoàng Sư vội vã gọi như sợ cô biến mất, hắn vẫn thấy chưa hoàn toàn an tâm vì cô luôn như còn hướng vì ai đó.
Nhàn Vũ nghe thấy tiếng gọi liền quay đầu lại. Ánh mắt không còn vẻ hư ảo, xa xăm nữa mà chỉ hướng đến người trước mắt này.
Điều đó khiến anh thở phào được nhưng vẫn có chút căng thẳng, đầu óc vẫn suy nghĩ vẩn vơ.
Nhàn Vũ cảm thấy trong ngực mình cái cảm giác này lại biết Hoàng Sư lại nghĩ linh tinh rồi. Cô không muốn vạch trần khiến anh tức giận khiến cô lại phải dỗ nên chỉ đành đi đường vòng.
- Chàng làm sao vậy? Nhìn chàng có vẻ rất không vui đúng không?
- Ta....khó chịu.
Lâu lâu hắn mới chịu thành thật một lần. Điều này khiến Nhàn Vũ thấy rất vui nhưng cô cũng thấy tự trách vì mình như vậy khiến hắn cảm thấy uất ức.
- Vậy....Sao chàng lại thấy khó chịu?
Nói rồi, cô đến gần Hoàng Sư hơn. Lần này hắn không chạy mà cúi đầu, đứng yên để cô đến gần mình.
- Ta....không thích làm như vừa nãy.
- Ta làm gì vừa nãy sao?
- Nàng vừa nãy làm ta vô cùng xa cách cứ như hai chúng ta không quen vậy. Tuy ta không có quyền xen vào chuyện của nàng nhưng ta không chịu được. Chỗ này của ta khó chịu.
Nói rồi, hắn ngẩng đầu lên nhìn cô bằng đôi mắt đầy hơi nước, chỉ vào chỗ trái tim của mình. Cố giữ cho mình không khóc.
Nhàn Vũ thấy khuôn mặt này của hắn chỉ thấy tim như mềm nhũn ra, cô cảm giác mình sắp ngất mất thôi. Thế này bán manh cũng quá đà đi.
Mĩ nam tử khóc thế này cô cũng không nỡ đành phải đi dỗ dành. Không thì cô mất phu quân mất. Nhưng nhìn kiểu gì cô cũng thấy thích.
Chẳng lẽ.....Cô có máu S sao?
Chắc không đâu nhỉ? Thôi mặc kệ đi.
Tiến gần đến chỗ Hoàng Sư đang đứng, khi hai người còn cách nhau khoảng một bước chân, Nhàn Vũ dừng lại, Hoàng Sư thấy tim đập thình thịch nhưng lần này hắn thấy lo lắng hơn là rung động.
Chắc là cô sẽ đuổi mình đi nhỉ. Dù sao mình cũng quan tâm quá nhiều đến chuyện của cô rồi. Với lại dù sao mình cũng không xứng với cô nữa chứ. Có lẽ cô chán ghét mình rồi. Nhưng tại sao.....Hắn lại không lỡ rồi. Rõ ràng chính mình đã tự nhủ rằng không thể động tâm hoàn toàn rồi mà. Hóa ra yêu chính là vậy sao? Hắn có lẽ sẽ chỉ yêu lần này thôi. Hắn không dám..... tin vào tình yêu nữa.
- Kí chủ. Chỉ số đau thương của đối tượng công lược cao hơn %. Mong cô sửa chữa lại.
- Giờ còn có cả cái chỉ số này sao?
- Những chỉ số cảm xúc của người được lựa chọn công lược nếu hơn % sẽ được thông báo đến kí chủ để sửa sai.
- Ok. Vậy ta hiểu rồi.
Tiểu phu quân của cô thành ra như này vì là do hoàn cảnh sống trong cái hoàng cung kia. Tính buồn rầu, lo sợ cùng những tổn thương, những vết sẹo trong lòng hắn này cô phải chữa trị dần theo thời gian mất thôi.
Tưởng như Nhàn Vũ sẽ đánh mình thành ra đâu ngờ cô dùng hai tay mình vỗ vào má mình một cái. Hoàng Sư giật mình ngẩng đầu lên thì thấy Nhàn Vũ đang cười rất tươi nhìn mình.