Nhìn cô, Hoàng Sư chỉ biết nhìn chứ không dám đến gần đó. Cho đến tận khi Nhàn Vũ quay đầu lại gọi anh mới chậm chạp bước đi.
Giờ Nhàn Vũ không còn vẻ phóng khoáng, mạnh mẽ như lúc sáng mà biến thành một con mèo ba tự lười biếng nhưng không hề mất đi sự cao quý của mình.
Cô mặc một bộ y phục vô cùng thoải mái rồi chỉ thêm một chiếc áo choàng mỏng nhưng lại tôn lên thân hình quyến rũ, mềm mại của cô. Nhìn cô mà anh thấy rất muốn đem về làm thê tử kết tóc trọn đời.
Hoàng Sư nhận thấy mình đang suy nghĩ thì đỏ ửng mặt không dám nhìn Nhàn Vũ. Trong lòng thì vô cùng rối loạn vì không biết tại sao mình lại có suy nghĩ như vậy với người mà mình mới gặp lần đầu còn là ân nhân của mình nữa. Chắc do cô vừa là ân nhân lại còn đối đãi với mình rất tốt nên vậy. Hoàng Sư vẫn tiếp tục lừa người rối mình, tự đắm chìm trong suy nghĩ.
Còn Nhàn Vũ đang rất khó chịu vì không biết Hoàng Sư nghĩ đi đâu mà không nhìn thẳng mình. Nhàn Vũ chạm vào người hắn mới tỉnh trong biển suy nghĩ của mình.
Thấy Nhàn Vũ đã áp sát mình, hai tay đặt trên vai anh. Cả hai đều thấy được hơi thở của nhau. Cả bầu trời đang đầy những ngôi sao lấp lánh, gió nhẹ nhàng thổi qua chỗ hai người đang đứng. Những sóng nước lăn tăn cùng hương thơm cây cỏ được gió mang đi tạo thành một khung cảnh đầy lãng mạn.
Khung cảnh này trong mắt đám hạ nhân đang hóng hớt kia liền thành hôn môi a. Hạ nhân nữ A:
- Ngươi nhìn xem. Nữ chủ thật mạnh mẽ nha, nhanh vậy đã cường bạo đến nam nhân kia kìa.
- Đúng là nhanh thật, ta mới thấy nữ chủ mới mang hắn về hôm qua thôi nha.
Hạ nhân B liền hớn hở nói tiếp. Cho đến khi, bỗng dưng quản gia đến. Vỗ vào vai hai người đó. Hai hạ nhân mới giật mình quay đầu thì thấy quản gia đang lạnh mặt ở đằng sau. Đang định nhận tội thì bỗng quản gia nói nhỏ:
- Sao các ngươi tìm được chỗ này mà không nói cho ta, mất công ta tìm mãi không có chỗ mà rình trộm. Thôi xem tiếp xem tiếp.
Ba người đang ở chỗ núp dồn dập, đẩy nhau để xem. Còn Hoàng Sư trong lúc đó dần hoảng loạn, anh lắp ba lắp bắp nói:
" Tiểu....tiểu thư.....cô.....cô làm.....gì vậy? "
- Tên huynh là gì?
- Hả.
Đang thấy cả người nóng bỏng bỗng bị ngay một gáo nước lạnh dội vào người là cảm giác ra sao??? Chính Hoàng Sư đang tự mình trải nghiệm. Nếu muốn hỏi anh đang muốn làm gì nhất thì....đó chính là đập cho Nhàn Vũ một phát rồi chạy khỏi nơi này.
Nhưng cố giữ bình tĩnh lại, hít sâu, thở đều để giảm tức giận. Cô ấy là ân nhân, không thể tức, không thể tức.....
Thực sự tuy là Nhàn Vũ biết tên hắn cũng như nhìn khuôn mặt anh như ăn phải ớt là biết khung cảnh bây giờ không thích hợp nhưng cô chưa từng chính thức hỏi lần nào, mãi đến giờ mới nhớ ra để hỏi.
Hoàng Sư như niệm Thanh Tâm Chú để khiến mình bình tĩnh lại. Anh cố đẩy Nhàn Vũ ra nhưng không được, đành giữ tư thế ám muội này để trả lời:" Ta tên Hoàng Sư, còn cô nương."
" Ta là Nhàn Vũ. Nhàn trong thanh nhàn, vũ trong vũ đạo."
" Nhàn Vũ...."
Bỗng Hoàng Sư hơi ngẩn người nhẩm cái tên này thì Nhàn Vũ lại nói tiếp:
- Nếu huynh không thích liền có thể gọi ta là tiểu Vũ.
- Ân.
Hoàng Sư trong vô thức đáp lại, lúc nhận ra thì Nhàn Vũ cũng đã đi ra ghế ngồi, Hoàng Sư thẹn thùng ngồi vào một chỗ.
Bỗng trời thổi qua một cơn gió nhẹ khiến tóc hai người bỗng dưng bay theo gió. Tự nhiên Hoàng Sư hát xì hơi một cái, Nhàn Vũ liền dịu dàng mang áo choàng ngoài của mình quàng cho Hoàng Sư.
Cảm nhận ấm áp từ chiếc áo, Hoàng Sư còn cảm nhận được thứ gì đó như một dòng nước ấm chảy ở trong lòng mình.
Nhàn Vũ mang Hoàng Sư về trong phòng rồi bảo người hầu mang quần áo vào cho anh thay kẻo ốm. Còn mình thì sang phòng bên cạnh, thay quần áo rồi lại bay về hoàng cung.
Nhàn Vũ về đến tẩm cung của mình thì Hoàng Sư đang trên giường mà ngẫm nghĩ.
Cái tên này nghe rất quen tai. Nhàn Vũ.....Nhàn Vũ....
A!!!!
Hình như đó là tên của vị nữ hoàng của đất nước này. Nghĩ vậy, bỗng Hoàng Sư bật dậy khỏi giường. Nhưng rồi lại nghĩ, nếu mà là vị nữ hoàng đó thật thì sao lại quan tâm hắn chứ.
Tuy nước cô với nước anh có giao tình nhưng hai người chưa từng thấy mặt nhau chứ nói gì có quan hệ gì chứ. Với lại nghe mọi người đồn thổi rằng cô thích nữ không thích nam nhân cơ mà.
Nghĩ rồi lại nghĩ. Hoàng Sư thấy hơi mệt với suy nghĩ của mình lại quyết định thôi không nghĩ nữa. Nếu cô là nữ hoàng lại thích nữ nhân thì cũng..... tốt, anh không phải lo về việc cô sẽ làm gì mình nhưng anh lại không thấy vui vẻ gì mà còn hụt hẫng nữa.
Nhưng mà cô không phải mà là một phụ nữ bình thường rồi cũng thích nam nhân thì anh biết sao đây?Thôi, binh đến tướng chặn, nước đến đất ngăn.
Nói thật ta thấy chúng ta tương tác quá kém. Nếu vẫn cứ thế này ta sẽ không ra chương dài dài đó.