Lấy từ trong ra cuốn sổ lớn hơn lòng bàn tay một chút. Cái tên "Trần Quốc Anh" đập vào mắt. Thật sự là bệnh án của anh... Một dự cảm bất an cô lật ra từng trang giấy với những từ ngữ y khoa chuyên ngành xem không hiểu cho lắm. Đại não cô đông cứng lại tiếp thu dòng chữ đơn giãn nhất "ung thư não giai đoạn cuối". Trái tim co thắt kịch liệt mắt không dám tin vào những gì nhìn thấy cô phải bám víu vào cửa xe mới không ngã xổm xuống. Cặp mắt hồng lên lóng lánh nhìn về bóng lưng phía xa vừa cô độc vừa bi thương. Hà My lắc mạnh đầu nhìn vào bệnh án lần nữa với hy vọng yếu ớt rằng mình đã nhìn nhầm. Nhưng không tất cả là sự thật. Dòng chữ đâm xuyên vào tim gan cô nhứt nhói. Cô thẫn thờ ngồi đó cho đến khi thấy Quốc Anh bắt đầu xoay lưng quay về xe. Cô vội nhét lại quyển sổ vào bao giấy rồi đặt lại chỗ cũ. Tựa đầu vào cửa xe vờ ngủ. Bây giờ cô không biết phải đối mặt với anh như thế nào.
Trần Quốc Anh mở cửa xe ra đã thấy cô gái nhỏ nghiêng đầu khép mắt ngủ. Anh nhẹ nhàng ngồi vào trường người qua cài dây an toàn cho cô xong mới ngồi lại ngay ngắn. Nhìn xuống bàn chân đang dẫm lên thứ vướng bận kia anh cuối nhặt lên rồi thẳng tay vứt ra ngoài. Tựa đầu ra sau tay day day huyệt thái dương biểu tình mệt mõi một lúc lâu mới khởi động xe rời đi.
Lúc xe dừng lại Hà My vẫn giả chết chưa chịu dậy. Trần Quốc Anh nhìn cô đôi môi bạc khẽ kéo lên nụ cười.
- Đến nơi rồi đừng giả ngủ nữa.
- Hả?
Cô nghe anh nói mà giật bắn người phản ứng kinh ngạc. Bị lộ từ lúc nào chứ?
- Sao phải giả ngủ?
- Ai giả ngủ chứ. Hừ.
Cô đẩy cửa xe bước xuống anh cũng ra theo. Đang loay hoay mở cửa thì phía sau giọng anh khàn khàn.
- Nhớ ngủ sớm anh về đây.
Hà My hơi do dự xoay người lại anh vẫn đứng phía sau nhìn cô. Tại sao trước giờ cô chưa từng để ý tới ánh mắt của anh lại ấm áp đến vậy. Bất giác lí trí lẫn trái tim đều đồng nhất cô chạy đến ôm anh thật chặt. Hơi ấm từ anh hương thơm đàn ông thoang thoãng dễ chịu. Thật may cái ôm rất thực anh không bị tan biến đi, cô sợ một lúc nào đó anh tan ra như bọt biển trên cát trắng.
- Có chuyện gì sao?
Hà My vẫn không buông anh ra chỉ lắc đầu không nói. Quốc Anh một tay vòng lên eo cô tay kia vuốt nhẹ mái tóc đen dài.
- -------------------------------
Nguyễn Hà My nằm bẹp trên giường cô đã vùi đầu vào gối khóc rất lâu từ khi đến tìm bác sĩ điều trị riêng của Trần Quốc Anh về. Cô không muốn tin anh bị ung thư giai đoạn cuối nên tìm đủ mọi hy vọng dù là mong manh. Cho người điều tra ra bác sĩ điều trị của anh rồi đích thân đi tìm vị bác sĩ đó. Trong phim vẫn thường hay có tình huống chuẩn đoán nhầm đến cuối cùng nhân vật chính khỏe mạnh với cái kết happy ending mà. Vì vậy Hà My nuôi hy vọng đi gặp bác sĩ tốn công thuyết phục ông ta cho cô biết tình hình của anh. Nhưng....cái niềm tin nhỏ nhoi đó cũng vụt tắt. Tất cả những xét nghiệm chuẩn đoán trong suốt thời gian từ lúc phát hiện bệnh tình không những chuẩn xác thậm chí vị bác sĩ kia cũng đã vì chắc chắn nên tiến hành kiểm tra nhiều lần. "Cậu ấy chỉ còn sống chưa đến nữa năm". Lúc nói câu đó vị bác sĩ già lộ rõ vẻ bi thương tiếc nuối trên khuôn mặt già nua tưởng chừng ông ấy sắp không kìm được nước mắt.
Hà My hận chính mình tại sao lúc viết truyện không viết thêm cho Trần Quốc Anh sống đến tuổi. Nếu như vậy anh sẽ không chết yểu. "Trần Quốc Anh thật xin lỗi..."
Từ lúc xuyên qua chưa bao giờ ý nghĩ muốn trở về thực tại lại mạnh mẽ như lúc này. Cô muốn trở về chỉ để thêm vào một câu "Trần Quốc Anh sống hạnh phúc đến tuổi còn hạnh phúc bên ai là do anh chọn..." dù câu này sẽ biến câu truyện của cô càng thêm dở tệ và không mục đích một môtíp đã cũ lại càng cũ hơn trong những câu truyện cổ tích hoàng tử và lọ lem. Nhưng nó lại có thể mang đến sự sống cho Trần Quốc Anh và cả tình yêu của anh sẽ không phải theo ý bất cứ ai cho dù có là tác giả vô trách nhiệm như cô.
Cô trốn tránh bao năm nay là vì sợ chết. Đúng vậy nói trắng ra là cô hèn nhát. Nhưng hiện giờ nếu lựa chọn giữa sự sống của mình và Trần Quốc Anh cô sẽ chọn cho anh được sống dù chỉ là trong một thế giớ không có thực cô vẫn muốn anh tồn tại.