Cô nheo mắt nhìn khuôn mặt tuấn mỹ mà lạnh lẽo của anh đang lo lắng. Có phải hay không dạo gần đây mỗi lần cô bị thương anh lại trở nên rất dịu dàng? Là nguyên do gì? Anh cũng không phải dạng người thương hoa tiếc ngọc.
- Nhìn gì vậy?
- Rất dịu dàng.
- Gì?
Cô khẽ thở dài một gợn sóng bất chợt nổi lên giữa lòng thanh tịnh. Quốc Anh khó hiểu nhìn biểu cảm của Hà My từ khóc chuyển sang trầm mặc. Trong đầu cô rốt cuộc là chứa thứ gì? Điều gì lại có thể khiến đôi mắt vô u kia lại phủ lên một tầng sương mù sầu não.
- Quốc Anh.
Giọng cô bỗng trầm xuống lạ thường.
- Em nói đi.
Cô đưa mắt ra ngoài cửa sổ xa xăm những ngôi nhà cao tầng nối tiếp nhau không còn khoảng trống nào cảm giác thật bức bách.
- Anh đừng mất thời gian cho tôi nữa. Tôi biết anh chỉ là lạ lẫm với thái độ bỗng thay đổi của tôi mà có hứng thú. Người anh yêu vẫn sẽ không phải tôi.
Anh nhìn qua cô còn cô vẫn nhìn bên ngoài kia lúc nói chuyện cũng không hề quay mặt lại.
- Em cũng không phải là tôi.
- Anh thật rất hoàn mỹ. Một người đàn ông mà phụ nữ đều muốn tranh giành. Nhưng anh không phải người đàn ông giành cho tôi. Tôi không có khả năng tranh và cũng không dám tranh. Tôi đây chỉ muốn một đời an nhiên là thiên kim tiểu thư vô u mà sống. Thật ra từ cái hôm hại Ái Linh thất bại bản thân lại tự gây nạn cho mình tôi đã phần tỉnh hết phần. Nguyễn Hà My của bây giờ đã không còn là Nguyễn Hà My của trước kia.
Không khí bỗng nặng nề khó thở.
- Cho nên em nói những lời này với tôi là muốn cho tôi biết em đã thay đổi không còn yêu tôi cũng không còn mưu mô hại người.
- Không còn yêu anh nhưng không phải bạch thỏ. Tôi bây giờ hay quá khứ đều không phải mẫu người của anh. Anh vẫn nên là dừng trò đùa này lại người con gái anh yêu thực không vui. Có những người chỉ là vô tình anh sẽ lạc mất họ mãi mãi. Anh sẽ không muốn mất Ái Linh?
Anh im lặng một hồi lầu rồi nổ máy xe.
- Có phải tôi đã lạc mất em?
Hà My híp đôi mắt đầy mệt mõi lại.
- Tôi chính thức xin nghỉ việc. Lần này tuy không có đơn nhưng tôi tin anh sẽ phê duyệt.
Hà My chọn cách không trả lời nhưng đó lại là câu trả lời rõ ràng nhất.
Màn đêm buông xuống thành phố xa hoa. Thế giới về đêm rực rỡ những ánh đèn lập lòe. Cô cuộn tròn trong chiếc chăn bông ấm áp của mình đưa hai tay ra lướt điện thoại.
" Những chiếc lá rụng vàng
Rớt rơi bên hiên nhẹ nhàng
Nhớ phút cuối dịu dàng
Nắm tay bên anh nồng nàn"
Mà hình hiện lên cái tên "Hắc ám ma vương" cô chần chừ một lúc rồi cũng nghe máy.
- Có chuyện gì?
- Ra ngoài đi tôi đang đợi ngoài cổng.
- Hả? Anh...về...đi tôi ngủ rồi.
- Cô muốn tự nguyện hay ép buộc?
phút sau cô đã ngoan ngoãn ngồi trong chiếc siêu xe của anh lao vút đi. Tâm tình của anh có vẻ không tốt anh lao xe như điên như muốn xé toạt màn đêm ra thành hai mảnh. Khuôn mặt lãnh khóc đôi mắt chim ưng sắt lạnh không tia cảm xúc.
- Chúng ta đi đâu vậy?
- Lên núi.
- Lên núi? Làm gì?
- Ngắm sao.
- Anh đùa à?
Vừa mới dứt lời xe bỗng bị cái gì đó tông mạnh từ phía sau tạo nên tiếng va chạm chói tai. Khi đã bám chặt bình tĩnh lại cô quay ra phía sau nhìn có rất nhiều xe đang đuổi theo họ. "Bằng bằng bằng..." tiếng súng không ngừng nổ ra như mưa xói thẳng vào cô và anh. Anh rất bình tĩnh.
- Thụp đầu xuống.
Cô run run làm theo lời Quốc Anh. Tiếng va chạm cùng tiếng súng càng nhiều hơn xe lao đi hết công xuất vẫn không ngắt đuôi được chúng. Anh một tay cầm vô lăng tay kia gấp gáp móc điện thoại trong túi quần.
- Bị tập kích mau đến đây.
Rất ngắn gọn anh cúp máy. Một chiếc xe đằng sau gần như sắp vượt lên song song với họ. Anh đảo tay lái húc mạnh đuôi xe vào kẻ đeo bám lập tức chiếc xe đó mất đà trượt dài ra khỏi đường nhựa. Khoảng cách truy đuổi của kẻ thù ngày càng gần. Xe đang lao như bay bỗng thắng gấp từ lúc nào họ đã chạy đến vách vực cô cũng không biết, lực ma sát của bánh xe xuống cỏ mạnh đến mức đống cỏ như muốn hóa lửa. Anh xoay tay lái đầu xe va mạnh vào vách đá tim cô như ngừng đập bên ngoài cửa sổ là vực sâu hun hút trong màn đêm lại càng thêm ghê rợn. Chỉ sai dù chỉ li nữa có lẽ họ đã bị nuốt trọn dưới đấy vực kia. Anh nhét vào tay cô khẩu súng.
- Ở yên đây khi nào có cơ hội thì lập tức chạy đi.
Hà My giọng run rẩy tay như không cầm nổi súng rồi.
- Còn anh?
Đôi mắt anh lúc này thật phức tạp không nhìn ra là lạnh lùng hay lo lắng.
- Tôi sẽ không sao. Người của tôi sắp đến. Nếu thật sự tôi có chuyện gì nhớ không được chạy ra đỡ đạn như lần trước.
Bên ngoài tiếng phụ nữ lạnh lẽo.
- Hắc Ưng. Người không muốn trước khi chết biết được chết trong tay ai sao?
Hà Mi nắm lấy cánh tay anh lắc đầu nước mắt theo đó mà tràn ra khỏi khóe mi. Anh vuốt đôi má cô nhìn khuôn mặt xinh đẹp đến hoàn mỹ thêm một lúc. Hơi thở ấm nóng của anh phả lên gò má cô gái nhỏ, Quốc Anh hôn lên mắt cô chiếc lưỡi rất lưu luyến liếm đi giọt nước mắt đang lăn xuống. Kề sát tai cô giọng anh hàm chứa yêu thương.
- Nước mắt của em thật ngon. Nó là vì tôi mà khóc. Là dành cho tôi.
Anh gỡ tay cô rất dứt khoát mở cửa bước ra.