Nữ Phụ Báo Thù

chương 77: hối hôn (hủy bỏ hôn ước)

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Editor: trang bubble ^

"Hai người anh và Kính Đào quan hệ rất tốt, bình thường anh bận rộn trên chuyện công ty, hiểu tương đối ít đối với cuộc sống riêng của Kính Đào. Nhưng lần này lúc anh trở về lại phát hiện Kính Đào giống như đã biến thành một người khác, anh hỏi thăm nó rất nhiều lần rốt cuộc xảy ra chuyện gì, nó cũng vẫn im lặng không nói. Anh là anh của nó, nó càng như vậy anh càng lo lắng, sau đó khi anh mãi luôn ép hỏi, anh mới biết chuyện này."

Nói tới chỗ này, người đàn ông dừng lại ngẩng đầu nhìn ánh mắt của Lý Như Tuyết, "Đó là xảy ra chuyện gì?" Lý Như Tuyết đã có thể đoán được đối phương muốn nói cái gì, trong lòng tự hỏi nên có đối sách.

"Thật ra thì biết việc này, anh rất do dự, suy nghĩ mấy ngày mới gọi cho em cú điện thoại này. Chúng ta đều còn trẻ, có một số việc là không thể khống chế, chỉ có thể là số mạng cứ vô thường như vậy, tạo hóa trêu người, có một số việc đến cuối cùng chỉ có thể nói một tiếng đáng tiếc.

Vốn những thứ này thì một người ngoài như anh thật sự không tiện nói gì, có điều tình huống bây giờ quả thật đã xảy ra biến đổi, có một số việc anh nghĩ nên để cho em biết, nếu không anh thật sự sẽ áy náy."

Ở trong ánh mắt nghi ngờ của Như Tuyết, Lý Kính Dân nói ra lời đã thêm thắt tốt, sắc mặt của Lý Như Tuyết theo lời Lý Kính Dân nói từ vốn là đỏ thắm, đến mất đi màu máu, rồi đến hiện tại cả người luống cuống tựa vào ghế dựa phía sau.

"Như Tuyết, em không cần lo lắng. Em là người của nhà họ Lý chúng ta, chúng ta sẽ nghĩ biện pháp giải quyết chuyện này, cây ngay không sợ chết đứng, những lời nói linh tinh kia rất nhanh sẽ không loan truyền nữa. Chẳng qua hiện tại chúng ta phải làm là nghĩ biện pháp giải quyết chuyện này, em xem có phải hay không?"

Như Tuyết thầm nghĩ qua đủ loại, cũng không ngờ chuyện cô và Lý Kính Đào lại sẽ bị những người này lan truyền ra ngoài, hơn nữa những lời đó lại khó nghe như vậy. Lại nói chuyện này cô thật sự rất oan uổng. Cô và Lý Kính Đào rõ ràng không có gì cả, nhưng ánh mắt của mỗi người biết chuyện này nhìn cô đều giống như bọn họ đã có cái gì. Lúc đó, tại sao mình lại hồ đồ như vậy, trêu chọc một kẻ phiền phức như Lý Kính Đào, hiện tại lại như là Lý Kính Dân nói phải mau chóng giải quyết việc này, nếu không khi đồn đại ra ngoài, truyền tới chỗ một số người không nên biết thì mình thật sự không thu lại được rồi.

Tuy rằng Lý Kính Dân này đứng ở bên Kính Đào, nhưng chuyện này cũng có ảnh hưởng đối với bọn họ, lần này chắc cũng sẽ dùng chút ý định. Thấy ánh mắt Lý Như Tuyết nhìn mình có mấy phần khẩn cầu, Lý Kính Dân biết đối phương đã đi vào tiết tấu của anh, sau đó bèn muốn bắt đầu bước kế tiếp nói ra biện pháp của mình.

"Như Tuyết, anh biết rõ em có chút khó xử, nhưng có một số việc chính là như vậy, bây giờ chúng ta cố ý đến gần, chính là muốn đập tan lời đồn của những người đó. Thứ lời đồn này chính là như vậy, chúng ta cái gì cũng không nói, đối đáp ngay mặt, chuyện sẽ được giải quyết rất nhanh."

Thấy vẻ mặt Lý Như Tuyết khổ sở, người đàn ông bắt đầu dùng đối sách tâm lý chiến, "Như Tuyết, chúng ta đều là người của nhà họ Lý, về phần chỗ Kính Đào, nó sẽ hiểu đúng mực. Chuyện này cũng chỉ là tùy cơ ứng biến, chỉ chờ tới lúc tình thế qua đi, em có thể chuyển về trong nhà của mình, đoán chừng thời gian sẽ không quá lâu. Trong khoảng thời gian này, em cũng có thể hòa hoãn lại một chút hoàn cảnh, mẹ anh có rất nhiều bạn tốt ở thành phố S, em là cháu gái của ông ngoại, cũng nên chính thức tiến vào cái vòng này. Trên điểm quan hệ này thì ông Lý kém hơn mẹ anh, tương lai em là phải thừa kế di sản của ông ngoại, những chuyện này sớm muộn gì cũng phải đối phó."

Quần áolộng lẫy, vũ hội xa hoa, những thứ này là ảo tưởng của mỗi một nữ sinh, Lý Như Tuyết cũng đã từng mong đợi giống vậy. Chẳng qua là thời cơ cô nhận họ hàng không đúng, mãi cho đến hôm nay trừ người nhà họ Lý trong cuộc, ở trong mắt người ngoài hoàn toàn không biết thân phận của cô.

Chuyện này là tiếc nuối trong lòng Như Tuyết, nhưng cô cũng biết rõ chuyện này rất khó giải quyết, dù sao cô không thể gặp mặt một người liền nói cho cô ấy biết thân phận cô đã thay đổi. Mà dựa vào Lý Bách Niên, ông cũng không phải là người trong một vòng với người quen của Lý Vạn Sơn, như vậy vẫn không cách nào đạt tới mục đích của Như Tuyết. Bây giờ, Lý Kính Dân đã đưa cơ hội này đến trước mặt cô, tuy rằng khả năng này lại giống như cây anh túc có bề ngoài diễm lệ, nhưng lại không cách nào làm cho Lý Như Tuyết nói ra lời từ chối.

Thấy Lý Như Tuyết dao động, Lý Kính Dân muốn làm chính là rèn sắt khi còn nóng, trực tiếp truyền đạt lời của mẹ, ngay trước mặt Lý Như Tuyết bảo mẹ dọn dẹp phòng cho cô, sau đó lại cùng cô đến chỗ Lý Bách Niên. Lý Bách Niên nhìn Lý Kính Dân đứng ở trước mặt ông, anh cả nhà họ Lý này chín chắn hơn em trai cậu ta nhiều, mặc dù biết rõ chủ ý của đối phương, nhưng có mấy lời cũng không phải cậu ta có thể nói.

"Như Tuyết, con đã đồng ý, thì đến chỗ cô của con ở lại, chỉ là không nên quấy rầy đến cuộc sống của người ta. Chẳng qua nhà cô của con cách trường học con một đoạn, chuyện này cũng không tiện."

"Ông Lý, ông yên tâm đi. Mỗi ngày, chúng cháu sẽ để tài xế trong nhà đưa Như Tuyết đi, tuy có thể phải dậy sớm hơn một chút so với chỗ của mọi người, nhưng sẽ không lãng phí quá nhiều thời gian. Tài xế chỗ chúng cháu rất quen thuộc đối với tuyến đường, anh ấy đã nghiên cứu một con đường tốt nhất. Như Tuyết cũng sẽ không ngại chút chuyện nhỏ này, rốt cuộc Như Tuyết là em họ của chúng cháu, cũng nên để mẹ giới thiệu cô ấy cho gia đình mà chúng ta qua lại thân thiết. Ông cũng biết, mẹ cháu có rất nhiều ưu thế đối với việc này."

Lý Kính Dân đối đáp vài ba lời sau đó lại rãnh rỗi tán gẫu một lát, mới hẹn với Như Tuyết sau đó tạm biệt rời đi. Lý Bách Niên nhìn Lý Như Tuyết chậm rãi đi lên lầu biến mất từ trong tầm mắt của ông, không biết đang suy nghĩ điều gì, sắc mặt âm u khiến má Lý quét dọn có chút sợ hãi, buông công cụ trong tay xuống, lặng lẽ rời khỏi phòng khách.

Con bé này càng ngày càng không chịu khống chế, kể từ sau khi di chúc công bố tất cả đều bắt đầu làm cho người ta tức giận và nóng nảy. Mấy ngày nay suy ngẫm vì chuyện di chúc, mình đã trưng cầu ý kiến rất nhiều luật sư, kết quả cuối cùng cũng khiến Lý Bách Niên hết sức thất vọng. Ở trong miệng luật sư, di chúc của Lý Vạn Sơn muốn đưa đến quan tòa, chủ yếu nhất chính là Lý Như Tuyết. Tuy rằng Lý Như Tuyết còn chưa trưởng thành, nhưng cũng đã có năng lực hành vi dân sự, như vậy ông muốn tranh thủ người giám hộ di chúc, nhất định phải lấy được sự ủng hộ của Lý Như Tuyết. Có điều mỗi lần lúc mình và con bé nói đến chỗ này, đối phương cũng không có bất kỳ phản ứng nài, cái loại trầm mặc đó đã đại biểu ý của đối phương.

Làm sao Lý Bách Niên có thể cam lòng cây rụng tiền chạy đi từ trong tay ông như vậy, nhưng không cam lòng thì ông lại không làm gì được, nếu như thật sự không để ý mặt mũi với Lý Như Tuyết, có lẽ cái gì cũng không có. Vốn cho rằng Lý Như Tuyết chỉ là hồ đồ một lúc, chỉ cần ở chỗ ông, ông tin tưởng không bao lâu sẽ có thể thuyết phục đối phương. Nhưng trước mắt đối phương lại muốn chuyển đến bên kia, trang bubble điều này có nghĩa gì?

Lý Bách Niên nghĩ đến từng màn xảy ra khi tranh đấu giành thiên hạ với Lý Vạn Sơn lúc trước, trong lòng âm thầm xác định một quyết tâm, đừng trách ông lòng dạ ác độc, chẳng qua những thứ này đều là người một nhà Lý Vạn Sơn thiếu ông. Ngẫm lại lúc trước Lý Vạn Sơn bảo đảm cái gì ở chỗ của ông, cuối cùng lại làm cái gì, nếu nhà họ Lý đầu tiên là vô tình, cũng đừng trách ông không nể tình.

Có một số việc giống như là cỏ độc, một khi gieo mầm móng, thì sẽ không khống chế được nó phát triển. Nếu Lý Ngọc Nhu có thể nghe nói chuyện Lý Như Tuyết, tương tự cũng không lừa được những người khác của nhà họ Lý. Từ đầu đến cuối khi Lý Ngọc Nhu nhận được tin tức này, mấy người phụ nữ khác của nhà họ Lý đã nghe được tin tức này từ đủ loại con đường. Phải biết, những người khác đối mặt không phải là Lý Ngọc Nhu cau có, những lời đó truyền tới còn khó nghe hơn trong tưởng tượng Lý Ngọc Nhu.

---

"Thiếu gia, lão gia và phu nhân chờ cậu ở phòng sách, giống như có lời muốn nói với cậu, tôi thấy tâm tình hai người bọn họ không phải tốt lắm. Thiếu gia, cậu phải cẩn thận một chút." Thiếu gia xem phim với Tĩnh Xu trở về nhà họ Lâm, trở lại thì thấy quản gia nghênh đón, nghe được quản gia dặn dò, người đàn ông có chút kỳ quái đẩy cửa phòng sách ra.

"Hôm nay cha và mẹ con kêu con tới đây là có chút lời muốn nói với con. Vốn là xã hội hiện tại này đề xướng là tự do yêu đương, con và nhà họ Lý cũng coi như là môn đăng hộ đối, mặc dù cha không thích thủ đoạn trên chuyện làm ăn của nhà họ Lý, nhưng dù sao việc này chỉ là quan điểm của mỗi người. Nếu con kiên trì, cha và mẹ con cũng sẽ không nói gì."

Ông chủ nhà họ Lâm cũng không muốn hàm súc gì với con trai, đợi đến lúc con trai ngồi xuống, bèn trực tiếp nói ra lời muốn nói.

"Mẹ, hôm nay là sao vậy? Có phải là hai người có hiểu lầm gì hay không? Không phải hai người cũng rất thích Tĩnh Xu ư? Lần trước, con đã giải thích với mẹ chuyện trong nhà Tĩnh Xu. Mẹ, có một số việc đừng nghe lời những người ngoài kia nói, Tĩnh Xu suy nghĩ hết sức toàn diện, mới không muốn giải thích quá nhiều, mới có thể khiến người bên ngoài hiểu lầm. Nhưng mẹ cũng từng gặp Tĩnh Xu, cô ấy không phải người như những người kia nói."

Lời của cha đã rất rõ ràng, vừa nghe đến việc này, người đàn ông lập tức nghĩ đến là việc Tĩnh Xu nhắc tới mấy ngày trước, có điều khi đó mình đã nói với mẹ, mẹ cũng không để ý, lẽ nào hôm nay lại có ai nói gì đó, khiến mẹ dao động quyết định, còn nói chuyện này cho cha. So với chỗ mẹ, mặc dù cha rất ít can thiệp đối với chuyện của anh, nhưng mỗi một lần chỉ cần cha mở miệng, vậy thì rất khó có đường sống trở về. Hiện tại lại muốn xem một chút thái độ của cha là như thế nào, đang suy nghĩ đối sách bước kế tiếp lần này.

"Trước đó mẹ và cha con không phát biểu ý kiến, cũng không phải bởi vì chúng ta hài lòng Tĩnh Xu, mà là con thích cô ta, chúng ta nể mặt con, cũng bằng lòng tiếp nhận cô ta. Dù sao con là con của chúng ta, nếu như không phải là đến trình độ không thể khác được, chúng ta cũng không muốn làm ra chuyện gậy đánh uyên ương. Nhưng bây giờ chuyện cũng đã vượt quá mức độ mẹ và cha con có thể tha thứ, chúng ta tự nhiên phải phát biểu ý kiến, ngày hôm trước mẹ nghe bạn bè quen thuộc nhắc tới một chuyện......"

Mẹ Lâm đối mặt chất vấn của con trai, cũng không cảm thấy bất ngờ, chỉ chờ đến khi con trai bình tĩnh lại, mới nói ra nguyên do của bọn họ, "Con cũng biết, mặc dù người ngoài thoạt nhìn nhà họ Lâm chúng ta cũng là thương nhân, nhưng bản thân chúng ta nên biết chúng ta là dòng dõi thư hương nhiều năm qua. Ông ngoại con đã từng giáo dục các con, con nên nhớ, nề nếp gia đình nhà họ Lâm chúng ta là không cho phép người như vậy trở thành con dâu nhà họ Lâm chúng ta. Con là con trai của mẹ, mẹ rất hiểu rõ tính cách của con, bảo con tiếp nhận chuyện này cũng thật sự khó khăn đối với con, nhưng con lớn rồi, có mấy lời mẹ cũng không muốn nói quá nhiều. Trên đời có quá nhiều thứ không thể làm gì, có lẽ đáng tiếc ở trình độ nào đấy là kết quả tốt nhất."

Mẹ Lâm rất hiểu rõ đứa con nhà mình, sau khi sử dụng ánh mắt ra hiệu cho chồng bên cạnh, mới an ủi con trai nói. "Con cũng mệt mỏi rồi, đi nghỉ ngơi đi, cha và mẹ con không yêu cầu con lập tức chia tay, có điều mấy ngày nay con đừng đi ra ngoài, cố gắng tỉnh táo một chút. Con là con trai của cha, nên làm ra quyết định chính xác, phải biết trên đời mỗi một chuyện đều có cái giá phải trả của nó, nếu con lựa chọn cái giá phải trả như vậy có lẽ là con không thể chịu đựng."

Chủ nhà họ Lâm, thấy con trai của mình trầm mặc đứng ở nơi đó, đứng dậy rời khỏi phòng sách với vợ mình.

"Chồng à, có phải tôi lại đi khuyên nó chút nữa hay không? Tuy nói nó lớn như vậy, nhưng ở trên mặt tình cảm lại không trưởng thành như làm ăn, có lẽ là lúc nhỏ lớn lên ở bên cạnh cha tôi, sâu trong nội tâm có cái loại tình tiết chỉ có ở trí thức đó. Ông cũng biết tôi đấy, cái loại học hành ở nước ngoài như Tĩnh Xu cũng không phải loại tôi thích, nhưng tôi cũng không nói gì. Nếu không phải là hiện tại gây ra chuyện như vậy, tôi thật sự là không muốn làm khó dễ con trai."

Lúc đơn độc ở chung với chồng, mẹ Lâm không thể tiếp tục che giấu lo âu trong lòng, thở dài. Loạn luân, nhà họ Lý gây ra loại bê bối này, dù là thật hay giả, nhà họ Lâm bọn họ chú ý nề nếp gia đình người ta như vậy cũng không thể có bất kỳ dính líu gì với bọn họ nữa.

"Được rồi, chuyện đã như vậy, nó là con của chúng ta, đương nhiên sẽ không làm cho chúng ta thất vọng. Nó sẽ hiểu rõ ràng, nguyên nhân chỉ là thời gian sớm muộn, vậy cũng là một lần thử thách của chúng ta đối với nó. Dù sao tương lai nó sẽ đối mặt đủ loại lựa chọn, có rất nhiều lúc sẽ không thể làm gì. Lần này nếu như nó có thể khiến chúng ta hài lòng, tôi cũng có thể yên tâm giao công ty cho nó. Những năm gần đây, vất vả cho bà rồi, hiện tại con cái lớn lên, chúng ta quả thật già rồi, thật hy vọng có thể sớm tháo xuống trọng trách, cùng bà trải qua cuộc sống mà chúng ta đã từng ảo tưởng."

Người đàn ông nhìn người vợ đối diện, có ý hổ thẹn nồng đậm, nắm tay nhau cùng nhau tới già, cho dù năm tháng tăng thêm dấu vết ở trên mặt bà, nhưng ở trong cảm nhận của ông, bà vẫn là thiếu nữ xấu hổ đưa ông xúc xắc và hạt đậu đỏ đó, xúc xắc ghép đậu đỏ lung linh, tương tư tận xương có biết không.

"Tủi thân với không tủi thân gì, đã bao lớn rồi còn là thiếu nữ lúc trước kia, hiện tại tôi đã rất thỏa mãn. Phải biết, tôi chính là đối tượng không biết bao nhiêu người hâm mộ, thật ra thì tôi vẫn cảm thấy tôi đã chiếm lấy quá nhiều may mắn trên đời. Trước kia chính là con gái một của cha mẹ, thích duy nhất một người vĩnh viễn ở cùng bên cạnh ông, sau đó lại có một đứa con trai khéo léo nghe lời, tôi đã rất hạnh phúc rồi. Người không thể yêu cầu quá nhiều, rất nhiều chuyện nếu như con trai nghĩ thông suốt, chúng ta cũng không cần yêu cầu cái khác, chỉ cần không đụng tới ranh giới cuối cùng của chúng ta, những chuyện khác cũng không cần so đo quá nhiều." Dựa vào trong ngực chồng, người phụ nữ chậm rãi mở miệng.

"Nghe lời bà." Người đàn ông cúi đầu đồng ý.

Bên này dịu dàng thắm thiết, trong phòng sách, thiếu gia nhà họ Lâm một thân một mình lại là tâm loạn như ma (lòng dạ rối bời). Anh rất muốn trực tiếp từ chối yêu cầu vô lý của cha, nhưng anh không thể, có lẽ anh thật sự quá bình tĩnh rồi, cho dù lúc này kích động cũng chỉ trong nháy mắt, sau đó đang tự hỏi lời nói vừa nãy của cha mẹ. Có lẽ mình thật sự không đủ yêu cô, nếu không tại sao lại cân nhắc ích lợi được mất, tình yêu chân chính cần chính là thiêu thân lao đầu vào lửa, nhưng mình lại không làm được. Người đàn ông bất đắc dĩ cười khổ một tiếng, chỉ cảm thấy trong mắt giống như muốn chảy ra gì đó.....

Truyện Chữ Hay