"Sao anh cũng không hỏi một chút tôi muốn nhờ anh làm cái gì, nếu như tôi nói chuyện gì làm anh khó xử, anh vẫn dễ dàng đồng ý tôi như vậy. Đến lúc đó, anh phải làm sao cho phải?"
Câu hỏi của Như Tuyết làm cho người đàn ông bật cười hì hì một tiếng,"Cô có thể nói ra như vậy thì nhất định biết đúng mực sẽ không để cho tôi khó xử. Lại nói một cô gái như cô, có thể có chuyện lớn gì khiến tôi khó xử lý. Bây giờ nói với tôi, cô có chuyện gì muốn tôi giúp một tay?"
Một tiếng cười khẽ của người đàn ông này khiến Như Tuyết có chút ngượng ngùng cúi đầu. "Thật ra thì cũng không có gì, chỉ là trong khoảng thời gian này tôi có thể ở lại chỗ này của anh hay không? Anh yên tâm, tôi sẽ trả tiền cơm và tiền phòng, tôi không đi chỉ vì có một số nguyên nhân của cá nhân. Tôi biết rõ có thể việc này làm anh khó xử, nhưng tôi cũng là không có cách nào mới......"
Thấy đối phương trầm mặc, Như Tuyết cũng hiểu hai người mới vừa gặp mặt liền chủ động nêu ra ở trong nhà của đối phương, không phải là một cô gái bình thường nên làm, vậy người kia có thể ghét bỏ mình hay không? Như Tuyết thật sự không muốn làm cho người trước mắt có lòng ghét bỏ. Vào thời điểm nguy hiểm người này cứu tính mạng của mình, Như Tuyết chưa từng có cảm nhận như vậy, chỉ cần đối diện với mắt người kia, Như Tuyết đã cảm thấy cả người cũng bắt đầu bùm bùm nhảy loạn.
"Ở nhà tôi, nếu như cô không ngại thì chỗ của tôi cũng không thiếu chỗ cô ở, đừng nói là tiền phòng gì đó, nếu không cũng quá khách sáo rồi." Người đàn ông cười cười, ở nơi này chỉ là một việc nhỏ, đương nhiên sẽ không quá nhiều do dự gì.
---
"Như Tuyết, con không sao, cám ơn trời đất, ông nội sẽ bảo người đi đón con. Con đang ở đâu? Ông nội tự mình đến đón con về nhà?" Bên này chuẩn bị xong tiền, nhưng cũng không nhận được điện thoại của bọn bắt cóc tống tiền, trong lòng Lý Bách Niên không ổn suy đoán càng ngày càng nhiều, nhưng ngay khi Lý Bách Niên đã mất hết ý chí lại nhận được điện thoại của Như Tuyết nơi phương xa gọi tới.
"Ông nội, ông không cần tới đón con, hiện tại con rất khỏe. Ông nội, lần này con bị bắt cóc không phải đơn giản như ngoài mặt vậy. Trong khoảng thời gian này, con sẽ tìm một chỗ an toàn, nếu ông nội có chuyện thì chúng ta có thể liên lạc điện thoại. Tuy là con cũng không bỏ được ông nội, nhưng ông nội cũng biết tình cảnh con bây giờ, cũng muốn khoát khỏi họ và cũng phải giải thích rõ với ông nội trong bệnh viện."
Cúp điện thoại, trong đầu Lý Bách Niên không ngừng tái diễn lời Như Tuyết nói mới vừa rồi. Như Tuyết có thể biết bọn bắt cóc này không đơn giản, có thể là bọn cướp tiết lộ trong lúc vô tình, nhưng làm sao Như Tuyết thoát nạn? Bây giờ con bé lại ở nơi nào? Đây cũng là vấn đề Lý Bách Niên nhức đầu. Ở chung hơn ba năm, tuy rằng Như Tuyết luôn cẩn thận ngụy trang ở bên cạnh Lý Bách Niên, nhưng tính bướng bỉnh của Như Tuyết vẫn không lừa được lão cáo già Lý Bách Niên. Vào ngày đầu tiên Như Tuyết đi tới bên cạnh ông, ông đã bắt đầu bí mật quan sát đối phương.
Mặc kệ hiện tại trong lòng Lý Như Tuyết là nghĩ như thế nào, duy nhất cô có thể dựa vào chính là mình, chỉ cần Lý Vạn Sơn vừa chết, Lý Như Tuyết cũng chỉ có thể bị mình khống chế. Trước kia còn sợ cô lại đến gần người của nhà họ Lý một lần nữa, chuyện bắt cóc lần này cũng đã cho ông một cơ hội tốt nhất, khiến Lý Như Tuyết hoàn toàn đề phòng đối với người của nhà họ Lý.
Hiện tại nếu Lý Như Tuyết đã không có việc gì, ông phải làm chính là tiết lộ chuyện này cho Lý Vạn Sơn, để Lý Như Tuyết tranh thủ được bồi thường nên có. Mấy ngày nay trên giường bệnh, Lý Vạn Sơn vẫn còn đang nghi ngờ tại sao đã ba ngày rồi Như Tuyết không tới bệnh viện thăm ông. Phải biết, từ sau khi biết thân thế, cho dù Lý Như Tuyết đang bận, mỗi ngày đều sẽ đến bệnh viện trò chuyện với ông, nhưng Lý Vạn Sơn nhìn vẻ mặt Lý Bách Niên u sầu muốn nói lại thôi trước mắt, chỉ cảm thấy ngực khó chịu từng đợt.
"Chủ tịch, ngài phải chú ý giữ gìn sức khỏe cơ thể, con bé Như Tuyết kia rất khỏe. Tôi có chút chuyện, mấy ngày trước bảo con bé đến vùng khác một chuyến, mấy ngày nữa sẽ trở về. Chủ tịch, ngài không cần lo lắng." Lý Bách Niên bịa ra cớ quá mức vụng về, làm sao Lý Vạn Sơn có thể tin tưởng. Ở dưới ánh mắt Lý Vạn Sơn liếc nhìn, lời nói dối của Lý Bách Niên cũng càng ngày càng chậm lụt, càng về sau chỉ có thể thở dài, nói ra chân tướng câu chuyện.
"Chủ tịch, ngài tuyệt đối không được lo lắng. Như Tuyết đã không sao rồi, được tôi sắp xếp vào trong nhà một người bạn. Mấy ngày trước, Như Tuyết bị người ta bắt cóc, ngài không cần lo lắng, không có chuyện gì, Như Tuyết rất thông minh, đã trốn ra ngoài rồi. Tôi đã gặp Như Tuyết, con bé tất cả đều tốt, không có bị thương. Tôi không yên lòng an nguy của con bé, mới để cho con bé đến trong nhà một người bạn của tôi ở một lúc. Đợi đến khi cảm xúc của con bé ổn định lại, tôi lại dẫn con bé tới gặp chủ tịch."
Tuy là Lý Bách Niên nhấn mạnh Như Tuyết không sao lần nữa, nhưng Lý Vạn Sơn vẫn không cách nào khiến cảm xúc bình tĩnh lại, trong nháy mắt khi nghe Như Tuyết ốm nhẹ, thì chỉ cảm thấy một hơi nén ở ngực, oẹ một tiếng cứ như vậy phun ra một ngụm máu tươi.
"Chủ tịch, bác sĩ, bác sĩ, ông mau chóng xem chủ tịch một chút?" Thấy Lý Vạn Sơn hộc máu, Lý Bách Niên cũng hoảng loạn lên, vội đè xuống nút cầu cứu khẩn cấp, vừa đi ra ngoài gọi y tá bác sĩ.
"Chú Lý, chú có thể giải thích cho tôi một chút chuyện này rốt cuộc là như thế nào hay không? Bệnh của cha vốn đã ổn định lại, bác sĩ nói thân thể của cha khôi phục cũng rất tốt, sao bây giờ lại đột nhiên phải cấp cứu? Trong này có phải có điều bí ẩn gì hay không, chú Lý?" Lúc những người khác của nhà họ Lý nhận được thông báo của bác sĩ, vội chạy về từ các nơi, vừa đến bệnh viện thấy Lý Bách Niên chờ ở bên ngoài phòng cấp cứu, bèn trực tiếp mở miệng bắt đầu chất vấn.
"Đều là tôi không tốt, tôi không nên nói những lời đó với chủ tịch, đều là sai lầm của tôi, lỗi của tôi." Lý Bách Niên đối mặt chỉ trích của mọi người, hoàn toàn không có bất kỳ giải thích gì, chính ông như ủ rũ ôm đầu ngồi ở trên ghế, cả khuôn mặt đau lòng tự trách. Thái độ Lý Bách Niên như vậy, bọn họ cũng không tiện nói cái gì tiếp, chỉ có thể mở miệng hỏi thăm Lý Bách Niên rốt cuộc đã nói cái gì với Lý Vạn Sơn.
"Chú nói Như Tuyết bị bắt cóc, đây rốt cuộc là ai làm? Báo cảnh sát chưa? Thật sự là quá không có pháp luật rồi, lại dám bắt cóc người của nhà họ Lý chúng ta, chuyện này tuyệt đối không thể tính như vậy." Lý Như Tuyết bị bắt cóc, nghe được Lý Bách Niên nói ra đầu đuôi sự việc, mọi người đều hoảng sợ trong lòng. Chuyện này là người nào trong bọn họ làm, chính là làm rồi tại sao không dứt khoát một chút, còn để người kia cứu Lý Như Tuyết ra ngoài, thật là đồ hư việc nhiều hơn là thành công. Những người khác của nhà họ Lý không hổ là anh chị em, nổi lên trước tiên trong đầu tất cả bọn họ đều là cùng một suy nghĩ.
"Việc này tôi cũng không rõ ràng lắm. Lúc trước, Ốc Ân cũng không dám báo cảnh sát, cũng may mà hiện tại Như Tuyết đã không sao. Đứa bé này bị kích thích, tôi thấy chuyện này cứ tính như vậy, thân thể chủ tịch đã như vậy. Nếu như cảnh sát đang điều tra xảy ra chuyện gì, chủ tịch cũng không chịu đựng được kích thích như vậy!" Lý Bách Niên vừa nói chuyện, mắt quan sát mọi người ở đây, những lời này đều có ngụ ý, khiến vẻ mặt người của nhà họ Lý cũng có chút lúng túng.
"Chú Lý, lời chú mới vừa nói là có ý gì, có phải nói chuyện bắt cóc này có quan hệ với chúng tôi hay không? Chúng tôi lại không chịu nổi loại lời bôi nhọ này. Chú đã nói như vậy, thì chúng tôi nhất định phải báo cảnh sát, để cảnh sát điều tra rõ ràng, nếu không nước đục trên người chúng ta thật là làm sao cũng rửa không sạch rồi."
Lý Ngọc Nhu là người đầu tiên lên tiếng phủ nhận, trực tiếp gác quan hệ với chuyện này một bên, "Chị cả nói đúng lắm, hãy để cho cảnh sát điều tra một chút. Lại nói việc bắt cóc này thật đúng là kỳ lạ, vừa không tổn thất tiền của, người cũng là khỏe mạnh. Trừ chú Lý thì không có ai biết đợt bắt cóc này, hiện tại Như Tuyết là cháu gái của chúng tôi lại không thấy được người. Tất cả lời nói đều dựa vào một cái miệng này của chú Lý, chú nói thế nào, chúng ta cũng chỉ có thể nghe như thế. Muốn điều tra rõ ràng đòi sự công bằng cho cháu gái của chúng tôi, cũng không tìm ra chỗ ra tay."
So với Lý Ngọc Nhu, Lý Ngọc Lam càng thêm lợi hại, dứt khoát bắt đầu chất vấn bắt cóc trong miệng Lý Bách Niên. Trước mắt, chủ yếu nhất chính là Lý Như Tuyết xuất hiện, dù cho có phải là bắt cóc hay không, nếu như Lý Như Tuyết cứ tiếp tục tránh né như vậy, làm sao bà có thể liên lạc tình cảm với Lý Như Tuyết!
"Chú Lý, lời này của Ngọc Lam có chút đạo lý. Hôm nay chuyện chủ yếu nhất chính là Như Tuyết ra mặt, cha vẫn còn ở bên trong phòng cấp cứu. Thân thể của cha bên trong cũng là rõ ràng, Như Tuyết chính là đứa cháu gái cha thương yêu nhất, lúc này rất nên coi giữ tại chỗ này, như vậy cha cũng có thể yên tâm mới có thể chịu đựng qua một kiếp này. Chú Lý, về phần sự an toàn của Như Tuyết, chú không cần lo lắng, chỗ bệnh viện lớn như vậy, chúng tôi nhiều người như vậy đều ở nơi đây, ngược lại tôi muốn nhìn một chút làm sao bọn cướp có thể xuất hiện nữa." Lý Kiến Nghiệp trực tiếp nhắc tới Lý Vạn Sơn, khiến Lý Bách Niên rất khó từ chối lời của bọn họ.
"Như vậy cũng tốt, các cháu đã nói như vậy, chú sẽ gọi một cú điện thoại cho Như Tuyết, con bé nghe được ông nội xảy ra chuyện, cũng sẽ rất lo lắng." d&d[email protected]^d Tuy là những người này ép, nhưng Lý Bách Niên cũng tương tự hy vọng biết rốt cuộc Lý Như Tuyết đi đâu, bèn dứt khoát thuận nước đẩy thuyền bấm gọi điện thoại tới cho Như Tuyết trước, nói ra tình huống ở đây.
"Sao thế? Thức ăn không hợp khẩu vị, hay là mới vừa rồi trong điện thoại nói cái gì?" Trong phòng ăn thấy vẻ mặt Lý Như Tuyết hoảng hốt khi nhận điện thoại trở về, người đàn ông buông đôi đũa trong tay xuống, ân cần mở miệng dò hỏi.
"Ông nội tôi nghe được chuyện của tôi bị bệnh, bây giờ đang cấp cứu trong bệnh viện, tôi thật sự vô cùng lo lắng. Hiện tại, tôi muốn trở về thăm ông nội, nhưng mà thân thế tôi lại khá là phức tạp, tôi sợ sau khi tôi trở về, sẽ rất khó trở lại nữa. Những người kia sẽ không bỏ qua cho tôi, bọn họ bảo tôi về, nhất định sẽ sử dụng thủ đoạn để đối phó tôi."
"Cô bé ngốc, bây giờ là xã hội pháp trị, chuyện gì đều là nói pháp luật. Nếu như cô không muốn, ít nhất ngoài mặt thì những người này không dám làm cái gì với cô. Nếu cô thật sự lo lắng, tôi bảo tài xế đi cùng cô, đợi khi đến bệnh viện, tài xế ở ngoài cửa chờ cô. Sau đó chỉ cần cô muốn rời đi, tài xế sẽ đưa cô về ở. Tôi vốn cũng có thể đi cùng cô, nhưng mà bên công ty còn có một cuộc làm ăn phải thảo luận, tạm thời cũng không thể dứt người ra."
"Thật sự, tốt quá rồi. Anh giúp tôi nhiều như vậy, tôi thật sự là không biết phải làm sao cảm ơn anh. Thật sự cám ơn anh, nếu như không có anh, có lẽ tôi đã sớm mất mạng." Mặc dù người đàn ông không tự mình đi cùng cô khiến Như Tuyết có chút thất vọng, nhưng người đàn ông chủ động nhắc tới bảo tài xế thay thế anh, cũng giải thích chuyện làm ăn của anh rất bận, việc này đại biểu cho người đàn ông này thật sự đặt cô ở trong lòng. Như Tuyết nhìn người đàn ông đối diện, tái ông mất ngựa ai biết không phải là phúc. Tuy là lần này mình bị bắt cóc chịu đau khổ, nhưng lại biết anh, có lẽ điều này cũng chính là ông trời bồi thường cho mình nhiều năm.
---
"Như Tuyết, tới để ông nội xem một chút, cũng may mà không có chuyện gì, thật là ông trời phù hộ."
Trước khi Như Tuyết đến bệnh viện dặn dò tài xế chờ ở bên ngoài, sau đó cũng đi nhanh vài bước tới bên ngoài phòng cấp cứu. "Ông nội, con đã không có chuyện gì. Ông nội, con thật là sợ, thiếu chút nữa thì con sẽ không còn được gặp lại ông." Vừa thấy Lý Bách Niên, Lý Như Tuyết oa một tiếng khóc lên, nước mắt cũng không ngăn nổi nữa chảy ra từ trong viền mắt.
"Con bé ngốc này, bây giờ không phải là không sao rồi. Con không biết những ngày này ông nội đã lo lắng bao nhiêu." Lý Bách Niên kéo tay Như Tuyết, gương mặt từ ái.
"Như Tuyết, con có biết người bắt cóc con là ai hay không? Tại sao bọn họ lại muốn bắt cóc con?" Lý Thủ Thành không có kiên nhẫn lại xem này ông cháu biểu diễn ở chỗ này, hai người mới nói mấy câu nói, đã mở miệng bắt đầu trực tiếp hỏi chuyện bắt cóc.
"Con chỉ biết một người trong đó là bạn học trước kia của con, nhưng việc khác thì con không biết. Chỉ là rất kỳ lạ, con và cô ấy đã không còn liên lạc, sau khi con về nước, ngoại trừ đến bệnh viện, cũng rất ít đi ra ngoài, làm sao cô ấy biết con về nước, hơn nữa, biết ngày đó con sẽ ra ngoài xuất hiện ở chỗ này? Ông nội, việc này thật kỳ quái, làm sao một học sinh trung học như cô ấy có thể biết nhiều chuyện như vậy?"
Tuy là lời của Như Tuyết có chứa nghi ngờ, nhưng trong giọng nói cũng đã trực tiếp chỉ ra một chút điều bí ẩn trong đó, làm cho vẻ mặt của mấy người ở đây biến hóa vi diệu một chút.
"Như Tuyết nói đúng lắm, đây đúng là kỳ lạ, xem ra chúng ta phải để cho cảnh sát cẩn thận điều tra chuyện này một chút. Thật là đứa bé đáng thương, cũng may mà Hữu Kinh Vô Hiểm (có sợ hãi nhưng không nguy hiểm). Đứa bé Như Tuyết này cũng là mệnh khổ, nhiều chuyện như vậy đều xảy ra ở trên người con bé. Nhưng mà bây giờ có cô ở bên cạnh, sau này Như Tuyết nhất định sẽ không có điều bất trắc gì nữa."
Lý Ngọc Lam vừa nói xong, vừa kéo tay Như Tuyết. "Cô, con rất sợ, thật là sợ. Ngày đó thiếu chút nữa con cho rằng sẽ không còn được gặp lại mọi người, con mới vừa quen biết với mọi người, mới vừa biết thân phận của mình, cô nói ai sẽ độc ác như vậy, cố tình muốn đối phó con, rốt cuộc là con đã làm sai điều gì, cô." Dựa vào trong ngực Lý Ngọc Lam, Như Tuyết không ngừng khóc lóc kể lể.
"Bác sĩ, cha tôi sao rồi? Có phải đã thoát khỏi giai đoạn nguy hiểm rồi hay không?" Bên này Lý Ngọc Lam không biết phải nói những gì, chỉ có thể vỗ về sau lưng Như Tuyết bởi vì khóc thút thít không ngừng co rúm, hi vọng khiến Như Tuyết trong ngực bình tĩnh lại. Mà đèn phòng cấp cứu bên kia cũng tắt, nhìn bác sĩ đẩy cửa phòng cấp cứu ra, người của nhà họ Lý vội vàng lên đón.
"Thật xin lỗi, chúng tôi đã hết sức." Bác sĩ thở dài, nói ra lời khiến tất cả người thân sợ hãi nhất, tại sao có thể như vậy? Ông nội, mới gặp mặt ông nội, lại đã ra đi như vậy, không thể nào… Không thể nào, các người đều đang nói láo, việc này không thể nào.
Nhìn mọi người nhà họ Lý khóc thành một đoàn, dù như thế nào Lý Như Tuyết cũng không thể tiếp nhận sự thật này, rõ ràng tất cả đều không phải là như vậy, cho dù cô đã sớm muốn nắm giữ phần di sản thuộc về mình kia, nhưng không phải vào lúc này. Cô còn tưởng rằng Lý Vạn Sơn nhất định có thể chống đỡ thêm một chút thời gian nữa, đợi đến khi cô có thể tự vệ. Nhưng bây giờ ông lại ra đi như thế, núi dựa lớn nhất của mình lại ra đi như thế, dù như thế nào Như Tuyết cũng không thể hiểu được, trực tiếp ngã xuống đất ngất đi.