Nữ Phụ Ba Tuổi Rưỡi Hắc Hoá

chương 94

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Edit: Minh

Beta: Chin

_________________

Hạ Tự mang Diệp Nha vào bệnh viện bất chấp những ngăn cản.

Bệnh viện to như vậy đương nhiên sẽ có rất nhiều người đến người đi, Hạ Tự mang khẩu trang, đeo kính râm che kín đôi mắt. Hắn ôm Diệp Nha, người qua đường nhất thời cũng không nhận ra hắn. Hạ Tự hỏi nhân viên trong bệnh viện một chút, trực tiếp đi vào khu cấp cứu.

Hành lang bên ngoài phòng cấp cứu vắng tanh, mùi thuốc khử trùng tràn ngập trong múi.

Diệp Lâm Xuyên đứng dựa vào tường, hai mắt bình tĩnh nhìn cửa phòng đang đóng chặt.

―― con ông ở bên trong.

Diệp Nha từ trong lòng Hạ Tự giãy ra, thất tha thất thểu chạy tới chỗ Diệp Lâm Xuyên.

"Anh ! !"

Âm thanh gào thét chói tai mà non nớt của trẻ con khiến Diệp Lâm Xuyên bước ra khỏi hỗn loạn, nhìn thấy đôi mắt sưng đỏ ngập nước mắt của Diệp Nha, đáy mắt cuối cùng cũng hiện lên một tia sáng. Diệp Lâm Xuyên ôm Diệp Nha ngồi xuống bên cạnh, tâm tình thấp thỏm lo lắng khiến đầu ngón tay ông lạnh băng.

"Ta muốn anh . . . . . ." Diệp Nha nghẹn ngào, kéo áo Diệp Lâm Xuyên không ngừng rơi nước mắt.

Diệp Lâm Xuyên khó nén bi thương, dịu dàng lau nước mặt trêи mặt Diệp Nha, khàn khàn trấn an: "Anh sẽ không xảy ra chuyện gì, Nha Nha đừng khóc, anh sẽ không có chuyện gì."

"Ngươi gạt ta." Người lớn đều gạt người, người lớn đều lừa gạt con nít, Diệp Nha không tin lời ông nói.

"Ta sẽ không lừa ngươi." Diệp Lâm Xuyên nhìn đèn cấp cứu đang sáng, như nói với Diệp Nha, hoặc như nói với chính mình, "Thanh Hà sẽ không có chuyện gì."

Con cả của ông nhìn như ôn hòa yếu ớt, thật ra rất giỏi chịu đựng. Mặc kệ khó khăn đều có thể dựa vào năng lực của mình mà vượt qua, tin rằng bây giờ cũng giống vậy. Dư Nghiên cũng sẽ không bỏ được, sẽ không cướp đi người con trai yêu quý nhất từ ông.

Một tảng đá nặng nề đè chặt trêи ngực Diệp Lâm Xuyên, ông hít một hơi thật dài, trong hành lang quanh quẩn bầu không khí trầm mặc áp lực.

Hạ Tự đứng bên cạnh cũng không biết nên nói gì, nhưng việc làm tốt nhất lúc này nên im lặng.

Diệp Lâm Xuyên chú ý tới Hạ Tự bên cạnh, ngẩng đầu nói: "Cảm ơn cậu đã đưa Diệp Nha tới đây. Chắc cậu cũng đang bận việc, tiếp theo cậu cũng không cần lo lắng cho chúng tôi."

Hạ Tự đúng là có bận việc, gãi gãi đầu, ngượng ngùng nói: "Vậy em đi trước đây, nếu cần gì anh Xuyên có thể gọi cho em, có thể giúp nhất định em sẽ giúp."

Diệp Lâm Xuyên gật đầu.

Hạ Tự thận trọng hỏi: "Tiền. . . . . . Còn đủ không?"

Diệp Lâm Xuyên cười cười: "Tôi có cổ phần trong bệnh viện này nên không cần lo lắng viện phí."

Hạ Tự yên lòng, "Vậy là tốt rồi." Ngay sau đó nói, "Vậy em đi trước nha, anh Xuyên có cần gì nhất định phải gọi em, không nên ngại phiền toái."

"Ừ."

Nhìn thân ảnh Hạ Tự đi xa, cha con hai người tiếp tục sốt ruột chờ tình hình trong phòng cấp cứu.

Lúc này Thẩm Trú gửi tin nhắn, hỏi tình hình. Ban đầu bọn họ đã nói sẽ về trong sáng nay, bây giờ đã quá giờ rồi nên chắc mấy đứa nhỏ trong nhà đang rất lo lắng.

Diệp Lâm Xuyên sợ khiến bọn nhỏ lo lắng, tùy tiện tìm cớ miễn cưỡng lừa trước, sau đó tắt di động im lặng chờ.

Thời gian trôi qua, Diệp Nha buồn ngủ tựa vào trong lòng ngực Diệp Lâm Xuyên, khi sắp nhắm mắt lại, đèn của phòng cấp cứu tối lại, cửa phòng bệnh mở ra, bác sĩ ý tá trong phòng lần lượt đi ra.

Hai người trong nháy mắt thanh tỉnh, vội vàng đứng dậy hỏi han.

"Bác sĩ Lưu, con của tôi thế nào ?" Diệp Lâm Xuyên giả vờ bình tĩnh, nhưng giọng điệu quá mức vội vàng đã bán đứng nội tâm của ông.

"Cần nằm viện thêm một đoạn thời gian." Bác sĩ Triệu nói, "Tình huống của cháu bây giờ rất không ổn định, Diệp tiên sinh nên chuẩn bị thật tốt."

Diệp Lâm Xuyên trầm xuống, trầm mặc hồi lâu, giọng cứng ngắc nôn ra từng chữ: "Chuẩn bị cái gì?"

"Bệnh tình Thanh Hà đang chuyển biến xấu, lấy tố chất thân thể và tuổi tác của cháu chúng tôi kiến nghị không tiến hành giải phẫu, chúng ta chỉ có thể tạm thời áp dụng trị liệu bảo thủ."

Ý trong lời nói của bác sĩ Triệu rất rõ ràng.

Diệp Lâm Xuyên ôm Diệp Nha thật chặt, rất lâu sau mới nhìn vào phòng bệnh. Diệp Thanh Hà vẫn chưa tỉnh, thân thể gầy gò của thiếu niên nằm im trêи giường bệnh trắng xóa, trêи người cắm những cái ống lạnh lẽo, ánh mặt trời nhẹ nhàng bao phủ thiếu niên, đôi mắt anh nhắm chặt, đẹp đẽ như đang ngủ say.

Trái tim Diệp Lâm Xuyên giống như bị một bàn tay sắt đá bóp chặt, khiến cho ông khó thở, thống khổ .

Cuộc đời này ông chưa làm nhiều điều ác, nhưng mà ông trời bất công, lúc ông còn thiếu niên lấy đi cha mẹ của ông, lúc ông trung niên thì lấy đi vợ ông, bây giờ còn muốn lấy đi đứa con yêu quý của ông.

"Ta muốn nhìn anh ." Diệp Nha cấp bách muốn đến bên cạnh anh trai. Diệp Lâm Xuyên không ngăn cảm, thần sắc hoảng hốt buông Diệp Nha ra, chờ sau khi cô tiến vào phòng bệnh, ông im lặng không nói gì đi đến cầu thang.

Phần lớn thời gian cầu thang của bệnh viện đều không có người, yên tĩnh rộng rãi.

Ông cô đơn ngồi chổm hổm trong góc, lấy thuốc ra trong lồng ngực ra, châm điếu thuốc lên, khói thuốc lượn lờ bốc lên, ông cũng không hút, chỉ cầm như vậy. Khuôn mặt bị sương trắng bao phủ, biểu tình thản nhiên, không cảm xúc gì.

Bác sĩ đã từng nói độ tuổi giải phẫu tốt nhất của Diệp Thanh Hà là mười tám tuổi, nhưng mà nhìn tình hình hiện tại của Diệp Thanh Hà , chỉ sợ không đợi được đến lúc mười tám tuổi.

Sâu trong đáy lòng trào ra cảm giác vô lực bao trùm toàn thân ông, Diệp Lâm Xuyên thất hồn lạc phách dựa vào vách tường lạnh lẽo, cánh tay buông thõng bên hông, vẻ mặt ngưng tụ lại. Ông rất đau khổ, nhưng lại không thể rơi một giọt nước mắt.

Diệp Lâm Xuyên cứ im lặng đứng như vậy rất lâu, cho đến khi thuốc lá cháy hết, ông mới dập tàn thuốc, sửa sang lại một lần nữa, dựng thẳng sống lưng đi ra ngoài.

Ông là người cha có thể tự mình gánh vác cả vùng trời, vĩnh viễn không thể lộ ra một mặt yếu ớt trước bọn nhỏ.

Dù ở nơi nào, dù là lúc này, ông vẫn phải kiên cường.

"Thật đáng thương . . . . . . Có lẽ vẫn chưa tỉnh lại ." "Đúng vậy, rõ ràng còn trẻ như vậy."

"Tai nạn lâu như vậy mà vẫn chưa có người đến thăm, nghe nói là mồ côi, cũng không biết thật hay giả. Nhưng mà bệnh viện chúng ta cũng không thể trả tiền viện phí cho cô ấy. . . . . ."

Âm thanh thảo luận của y tá khiến Diệp Lâm Xuyên chú ý, ông vô thức dừng chân, ma xui quỷ khiến ông đi tới gần căn phòng đằng sau . . . . . .

Có một cô gái đang nằm trêи giường.

Một cô gái trẻ.

Khuôn mặt kia. . . . . . Có tám phần tương tự Dư Nghiên.

Diệp Lâm Xuyên chấn động, đồng tử co chặt, máu sôi trào, trái tim vì kϊƈɦ động kinh ngạc mà điên cuồng nhảy lên.

Sao có thể. . . . . .

Sao có thể như vậy. . . . . .

Yết hầu Diệp Lâm Xuyên khô khốc, vô thức lên xuống.

Cô nhìn qua chỉ có hai mấy tuổi, thân thể bị thương nghiêm trọng. Điện tâm đồ bên cạnh lên xuống không ngừng, đường màu xanh di chuyển thể hiện sinh mệnh yếu ớt của cô. Máy thở che hơn nửa khuôn mặt cô nhưng có thể nhìn ra có vài phần bóng dáng của Dư Nghiên.

Có thể nói là giống nhau như đúc.

Đều là mặt trái xoan, mày liễu, bộ dáng ngủ say giống như trẻ sơ sinh.

"Dư Nghiên?" Diệp Lâm Xuyên khó kìm lòng nổi nỉ non tên vợ mình, đầu ngón tay thon dài chậm rãi tới gần khuôn mặt mình thương nhớ ngày đêm, khi chỉ cách má một ly, một âm thanh đánh gãy hành động này của ông.

"Vị tiên sinh này, nơi này không thể vào, mời ngài đi ra ngoài."

Diệp Lâm Xuyên bừng tỉnh, vội vàng thu tay.

Vẻ mặt y tá hồ nghi, đánh giá ông, "Ngài biết bệnh nhân này?"

Diệp Lâm Xuyên lắc đầu.

Y tá càng thêm kỳ quái: "Vậy ngài tiến vào làm gì?"

Diệp Lâm Xuyên không nói.

Nhìn y tá đang đổi thuốc cho cô, ông đắn đo hỏi: "Cô ấy là bệnh nhân ở đây?"

Chả biết tại sao lại hỏi cái này, y tá lập tức nở nụ cười: "Đương nhiên là vậy."

"Sao cô ấy lại nằm viện?"

"Nghe nói là tai nạn xe cộ."

Diệp Lâm Xuyên sốt ruột truy vấn: "Tôi nghe nói không ai đến thăm cô ấy, là thật hả?"

Hộ sĩ thấy ông đẹp trai, ngũ quan cực kỳ giống một ngôi sao nào đó, cũng không giấu diếm, nói hết những thứ mình biết: "Tôi cũng nghe người khác nói như vậy, cô gái này hình như là cô nhi, tinh thần có vấn đề, trước kia được một bà già nhặt ve chai nuôi, sau khi bà ấy ngoài ý muốn qua đời, lúc cô ấy đi tìm thì gặp tai nạn, sau đó bị đưa đến bệnh viện chúng tôi, đến bây giờ đã hôn mê được hai tháng rồi."

Y tá thấy ông nghe rất chăm chú, dứt khoát nhiều lời thêm vài câu, "Cảnh sát xác nhận cô ấy là cô nhi, bây giờ viện phí đều do bệnh viện chúng tôi chi trả." Y tá thở dài, "Bác sĩ điều trị chính nói tình trạng của cô ấy rất nguy hiểm, chỉ sợ sẽ không qua khỏi. Thật đáng tiếc . . . . . . Mới hai mươi tám tuổi. . . . . ."

Diệp Lâm Xuyên không đang nghe thêm nữa, nhìn cô gái trêи giường hồi lâu, xoay người rời đi.

Ánh mặt trời buổi trưa sáng đến mức nóng cháy, cửa sổ hé ra một khe nhỏ, cơn gió mùa hạ xuyên qua vuốt ve rèm cửa màu xanh da trời.

Diệp Nha ngồi trêи ghế màu trắng, hai chân lơ lửng, tay nhỏ nắm đầu ngón tay Diệp Thanh Hà, đôi mắt đen nhánh phản chiếu gò mắt nhợt nhạt, không có chút huyết sắc nào của thiếu niên.

"Tử vong" từ ngữ này đối với Diệp Nha mà nói vừa quen thuộc vừa xa lạ.

Cô đã từng chứng kiến linh địa tiêu vong, tận mắt nhìn cha mẹ mình yêu thương sâu sắc hồn phi phách tán.

Anh không thể chết. . . . . .

Diệp Nha cắn chặt môi, nước mắt dừng trêи mi.

Cô hít hít chóp mũi đỏ rực, cởi cặp xuống, tìm thấy một kéo thủ công nhỏ bên trong.

Diệp Nha vươn ngón trỏ ngắn ngủn mập mạp, ngừng thở, nắm chặt kéo nhỏ chuẩn bị cắt xuống.

"Nha Nha?"

Cổ tay Diệp Nha run run, nhưng không hạ kéo.

"Anh . . . . . ." Diệp Nha ngạc nhiên không ngờ anh lại tỉnh.

Giọng Diệp Thanh Hà suy yếu, "Tiểu bảo bảo không thể chơi kéo nhỏ, nhanh thả xuống cho anh."

Diệp Nha do dự, tay nhỏ càng nắm chặt hơn, "Nhưng mà. . . . . . Em muốn cứu anh ."

Diệp Thanh Hà nở nụ cười: "Cho dù như vậy cũng không có thể lấy dao nhỏ, ngoan, buông."

Diệp Nha giống như không nghe anh nói, đứng đắn nói: "Anh chỉ cần uống máu của em, là có thể khỏi bệnh." Máu của yêu quái nhỏ có thể khiến đầu của Tử ɖu͙ƈ không đau, vậy nhất định có thể khiến trái tim của anh không đau, chỉ cần anh có thể khỏi bệnh, cô không quan tâm máu chảy ra bao nhiêu, ngón tay đau thế nào, một chút cũng không để ý.

"Nhân sâm có thể dùng râu cứu mạng mẹ; em nhất định cũng có thể cứu mạng anh. Chỉ cần anh có thể khỏe lại. . . . . ." Cô cúi đầu lau nước mắt, "Nha Nha cái gì cũng có thể làm."

Diệp Thanh Hà lấy kéo thủ công trêи tay Diệp Nha ra, khép lại đặt dưới gối đầu.

"Nha Nha ngốc." Diệp Thanh Hà cười bất đắc dĩ, nhẹ nhàng sờ sờ khuôn mặt non mềm của cô, "Nhưng mà em không có râu."

Có râu!

Cô có râu mà! !

Diệp Nha vỗ lá con trêи đầu mình một cái, mầm cây nhỏ màu xanh nhạt bị cô vỗ một cái hung hăng quơ quơ.

Cô có thể phân cho anh một nguyện vọng ! !

Như vậy anh sẽ không phải chết! ! !

[ đinh! Nhiệm vụ nhánh : hại Diệp Thanh Hà nằm viện đã hoàn thành. ]

[ Nhiệm vụ nhánh : Khiến hai cha con bất hòa, ]

Một nhiệm vụ cuối cùng, chỉ cần cô có thể hoàn thành thật tốt là có thể trồng xong cỏ bốn lá, như vậy anh có thể sống! !

~Hết~

Truyện Chữ Hay