Nữ Phụ Ba Tuổi Rưỡi Hắc Hoá

chương 90

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Edit: Hamster

Beta: Chin

______________________

Sau khi tập này được phát ra Diệp Nha tình cờ có thêm một vài fans, lúc đầu có người nghi ngờ bọn họ bất hòa với nhau nhưng khi xem tập này toàn bộ đều câm miệng, một cuộc phong ba cứ như vậy đi qua.

Những nơi mà tổ tiết mục quay mỗi tập đều không cố định, trong thời gian này Diệp Nha và Diệp Lâm Xuyên có thể ở nhà nghỉ ngơi, còn có thể bớt chút thời gian bầu bạn với bọn Diệp Thanh Hà.

Dạo gần đây thời tiết thay đổi, buổi sáng vẫn còn trong xanh, mới qua buổi trưa mây đen đã dày đặc, sau đó là một trận mưa to rơi xuống. Trận mưa này vừa to vừa mạnh, không hề có dấu hiệu nó sẽ dừng. Diệp Nha đang ngủ trưa thấy tiếng mưa to nháy mắt đã tỉnh dậy. Cô ngồi trêи giường ngắm nhìn giọt mưa tí tách bên ngoài, chớp chớp mắt, nhảy xuống giường mang ghế nhỏ đến trước cửa sổ, nhón chân lên nhìn qua cửa sổ nhỏ, ngay sau đó lại mang dép đi ra ban công.

Trêи ban công quần áo và khăn trải giường chưa kịp dọn, Thẩm Trú dầm mưa ôm quần áo chạy vào trong phòng. Diệp Nha thấy vậy liền nhanh chóng giúp đỡ.

"Nha Nha tỉnh rồi?" Thẩm Trú vụng về lau những giọt nước mưa trêи mặt mình, cúi đầu kiểm tra quần áo. May là hắn dọn kịp, quần áo không bị ướt nhiều.

Chắc là không cần giặt lại.

Thẩm Trú nhẹ nhàng thở ra.

Tóc của hắn còn dính bọt nước, áo thun trêи người cũng ướt không ít. Diệp Nha chăm chú nhìn hắn vài giây, chạy vào phòng tắm lấy khăn lau ra.

"Lau đi anh Thẩm Trú, không được mắc bệnh." Cô gái nhỏ tri kỉ mà nói.

Thẩm Trú sửng sốt, cười cười: "Cảm ơn Nha Nha."

Hắn vừa mới chuẩn bị nhận lấy, Diệp Nha đã né ra. Cô gái nhỏ vụng về leo lên ghế sô pha, cầm chặt khăn lông lau giọt nước mưa trêи mặt hắn, bộ dáng nhỏ nghiêm túc, nói: "Em giúp anh Thẩm Trú lau lau nha ~"

Thẩm Trú cười khúc khích, chủ động đưa mặt qua: "Được, Nha Nha giúp anh Thẩm Trú lau đi."

Cô không nói lời nào, nghiêm túc lau giọt nước mưa trêи mặt hắn.

"Được rồi." Diệp Nha lại nghĩ tới cửa sổ phòng Diệp Lâm Xuyên còn chưa đóng, sợ em trai sẽ bị nước mưa tạt vào người, vì thế vội vội vàng vàng mà chạy đến phòng Diệp Lâm Xuyên.

Ông nằm trêи giường ngủ say, trận mưa to này như không ảnh hưởng gì đến chất lượng giấc ngủ của ông. Bất quá cũng có thể hiểu được, dù gì mấy ngày nay Diệp Lâm Xuyên thật sự là quá mệt mỏi, ban ngày thì nhanh chóng hoàn thành nhiệm vụ, buổi tối còn phải chăm sóc hai đứa nhỏ Diệp Nha và Triệu Thần Tinh, một vị chủ tịch như ông đã bao giờ ăn khổ như vậy đâu. Diệp Nha không dám quấy rầy Diệp Lâm Xuyên, tay chân nhẹ nhàng đóng cửa sổ, bò lên trêи giường muốn đắp chăn cho Diệp Lâm Xuyên. Lúc muốn rời đi, đột nhiên thoáng nhìn thấy mặt Diệp Lâm Xuyên không bình thường ửng đỏ lên.

Tiếng ông hít thở rất nặng, mày nhíu chặt, hơi thở nóng bỏng, nhìn qua thì không thấy ổn lắm.

Diệp Nha tính thử vươn tay sờ trán Diệp Lâm Xuyên , nhiệt độ cơ thể không bình thường, giống như bị sốt.

Cô kéo mí mắt Diệp Lâm Xuyên ra nhìn xuống, đối phương không động đậy như chết.

Diệp Nha trong lòng lộp bộp, tay nhỏ thử hơi thở Diệp Lâm Xuyên .

Còn thở.

Cô không yên tâm, lại áp lỗ tai vào lòng ngực Diệp Lâm Xuyên .

Nghe được tiếng tim đập rắn chắc có lực, Diệp Nha cuối cùng cũng yên lòng, nhịn không được vỗ vỗ ngực nhỏ.

―― còn may còn may, cô còn tưởng rằng em trai chết rồi.

"Nha Nha, em đang làm cái gì vậy?" Thẩm Trú chú ý tới động tác của cô quỷ dị nhìn cô.

Diệp Nha nhìn thấy Thẩm Trú như vị cứu tinh liền la lên: "Anh Thẩm Trú anh mau tới đây! Đầu của em trai nóng lắm, hình như bị sốt rồi!"

Thẩm Trú vội vàng đi tới, khom lưng đẩy cánh tay Diệp Lâm Xuyên, nhỏ giọng gọi: "Chú?"

Diệp Lâm Xuyên không có trả lời.

"Chú có khỏe không?"

"Ngô......" Diệp Lâm Xuyên hàm hồ trả lời.

"Chú, có phải chú không thoải mái không?"

Diệp Lâm Xuyên lông mi hơi hơi run, cố sức nheo lại nửa con mắt, ngay sau đó lại nhắm lại không nói gì.

Động tĩnh bên này rất nhanh đã khiến các anh em khác chú ý. Bọn họ không có biện pháp đối phó với tình huống này, trong lúc hoảng loạn, Diệp Thanh Hà đề nghị đưa Diệp Lâm Xuyên đến bệnh viện. Nhưng mà bên ngoài trời vẫn còn mưa to, chắc chắn là sẽ khó gọi xe, huống chi mấy đứa trẻ bọn họ khó mà nâng Diệp Lâm Xuyên cao hơn mét ra ngoài.

"Bình thường lúc chúng ta mắc bệnh, ba đã chăm sóc chúng ta như thế nào?"

Diệp Thanh Hà vừa nói xong, mấy người mắt to trừng mắt nhỏ, tất cả đều lâm vào trầm mặc.

Bình thường trong nhà đều có bảo mẫu và bác sĩ tư nhân, căn bản không tới phiên Diệp Lâm Xuyên chăm sóc. Thẩm Nhiên biết trong nhà nghèo, không dám bị bệnh, nếu cảm thấy không khỏe thì còn may là có cô giáo mầm non, lúc khác là không cần người khác phải nhọc lòng. Thẩm Trú thật ra là người hay bị bệnh, nhưng mà hắn chỉ tùy tiện uống chút thuốc, rồi lại ngủ một giấc. Muốn nói đến kinh nghiệm duy nhất, chắc chỉ là lần mà Diệp Nha bị bệnh thuỷ đậu. Nghĩ đến đây, hai anh em đều quay qua nhìn Diệp Nha.

Diệp Nha bị mấy đôi mắt nhìn chằm chằm đến nỗi chột dạ, rụt rụt cổ, tự động tránh tránh ở phía sau Thẩm Trú, cảnh giác hỏi: "Các anh nhìn em làm gì?"

"Em có còn nhớ lúc em bị bệnh ba chăm sóc em như thế nào không?"

Diệp Nha: "Cho em uống thuốc."

Diệp Thanh Hà hai mắt sáng lên, tiếp tục hỏi: "Sau đó thì sao?"

Sau đó??

Diệp Nha vò đầu bứt tai, cố gắng nhớ lại lúc đó, "Dỗ em ngủ."

"Sau đó nữa thì sao?"

Sau đó nữa???

Diệp Nha cắn cắn môi dưới: "Sau đó nữa thì kể chuyện cổ tích cho em nghe, nấu cháo cho em ăn, đắp khăn cho em nữa."

Hiểu rồi!!

Cứ làm theo cái này

Mấy anh em đều có tinh thần. Thẩm Trú tự giác tới nhà bếp đảm đương công việc nấu cháo, Diệp Thanh Hà làm ướt khăn đắp trêи trán đang nóng của Diệp Lâm Xuyên, Diệp Tử ɖu͙ƈ cùng Thẩm Nhiên không giúp được gì, đành phải mỗi ngày một bên xoa bụng ông, dỗ ông ngủ.

Cuối cùng chỉ còn lại Diệp Nha, có thể nghĩ tới công việc của cô sẽ là kể chuyện công chúa.

Lần trước Diệp Lâm Xuyên kể chuyện cổ tích cho Diệp Nha, Diệp Nha cũng chuẩn bị kể chuyện cho Diệp Lâm Xuyên. Cô lấy một cuốn sách đã vàng ố từ trong cặp ra. Tùy tiện mở trang đầu, hắng giọng đọc từng chữ: "Ngày xửa ngày xưa, có một nàng công chúa sống trong một lâu đài. Nhưng vì bị nguyền rủa mà lâm vào giấc ngủ say, mụ phù thủy nói chỉ có nụ hôn chân ái mới có thể đánh thức cô dậy......"

"Nụ hôn chân ái là gì vậy?" Thẩm Nhiên đột nhiên hỏi.

Diệp Tử ɖu͙ƈ mới vừa nghe cốt truyện, bất mãn với sự chen ngang của Thẩm Nhiên, không kiên nhẫn mà nói: "Chính là hôn đấy."

Hôn......

Thẩm Nhiên mặt đỏ lên, tiếp tục xoa Diệp Lâm Xuyên.

"Ở xung quanh lâu đài có nhiều...... Có nhiều......" Hai chữ tiếp theo thật khó đọc, Diệp Nha đọc không được, buồn rầu mà gãi gãi đầu, cuối cùng nói, "Có nhiều cây quyển quyển, những cái cây quyển quyển đó đã cản trở rất nhiều kỵ sĩ, khi đi vào rồi thì không có một bóng người đi ra. Dần dần, không còn ai muốn đi vào vùng cấm địa đó."

(Cây quyển quyển: Tên một loài cây mọc bò, lá giống lá đậu, rễ màu vàng, có mùi thơm.)

Diệp Nha kể nhẹ nhàng làm người cảm động, Diệp Tử ɖu͙ƈ một tay chống cằm chăm chú nghe, động tác xoa cũng dần qua loa.

"Qua một trăm năm, rồi năm, năm đi qua......"

"Chờ một chút!" Thẩm Nhiên nhấc tay cao lại một lần nữa chen ngang, "Qua năm rồi, công chúa còn chưa bị phân hủy à?" Hồi trước Hạ Tình có nói với cậu người chết rồi thì sẽ biến thành thi thể, thi thể sẽ bị phân hủy. Qua năm rồi, không phải công chúa xinh đẹp cũng nên biến thành bộ xương sao?

Diệp Nha tất nhiên là không nghĩ tới vấn đề này, trầm tư vài giây rồi trả lời: "Quan tài của công chúa có chất bảo quản, anh không cần phải lo."

Diệp Lâm Xuyên mơ màng sắp ngủ vừa vặn nghe được những lời này, mí mắt nhảy dựng, hơi hơi nâng mắt lên nhìn bạn nhỏ này.

Tất cả bọn họ đều không chú ý tới Diệp Lâm Xuyên đã tỉnh, Diệp Nha tiếp tục kể chuyện.

"Sau đó có một hoàng tử tuấn tú nghe được truyền thuyết này. Anh ta không quan tâm đến những lời ngăn cản mà xông vào cấm địa. Rốt cuộc gặp được nàng công chúa ở trong lâu đài......"

"Sự xinh đẹp của công chúa khiến anh ta buông cây kiếm trong tay ra, trong đầu lại nghĩ tới truyền thuyết kia. Anh ta nhịn không được cúi người xuống hôn công chúa. Nụ hôn đó đã thành công đánh thức công chúa, nhưng mà ――!"

Thanh âm của Diệp Nha bỗng nhiên cao lên là Thảm Nhiên và Diệp Tử ɖu͙ƈ giật mình, tay vung lên, cho Diệp Lâm Xuyên một cái tát. Diệp Lâm Xuyên vô cớ bị tát kêu rêи thành tiếng, cơ thể khó khăn chuyển động.

"Sau đó thì sao? Nha Nha sau đó thì sao?"

Diệp Tử ɖu͙ƈ vội vã nghe kể chuyện, toàn bộ cơ thể trực tiếp đè lên Diệp Lâm Xuyên, tới gần Diệp Nha.

"Công chúa mở cái miệng rộng đầy răng nhọn ra, trực tiếp cắn nuốt hoàng tử, nhả xương ra vứt ở một bên. Ở đó có một bộ xương, hai bộ xương, ba bộ xương...... Chim nhỏ trêи đầu lại tiếp tục ca hát, lại một người chết, lại một người chết, những tên kỵ sĩ ngu ngốc rốt cuộc thì khi nào mới biết công chúa là do mụ phù thủy biến thành " câu chuyện của Diệp Nha rất hấp dẫn ngay cả tiếng hát cũng giống mười phần.

"Kể xong rồi." Diệp Nha khép lại cuốn truyện cổ tích, trêи bìa sách được in rõ ràng ba chữ

――《□□》.

Diệp Nha lại lật vài trang, cuốn đồng thoại này là do chị Hạ Tình trước khi về đưa cho cô. Diệp Nha vẫn chưa xem, không nghĩ tới cô công chúa này cũng là mụ phù thủy giống như cô, thật tuyệt làm sao ~

Thẩm Nhiên và Diệp Tử ɖu͙ƈ nghe xong chuyện liền phát ngốc trừng mắt, vẫn chưa thoát khỏi phiên bản kinh dị này.

"Mấy đứa...... Muốn đè chết ta à?"

Thân thể phía dưới truyền đến âm thanh mỏng manh, Diệp Tử ɖu͙ƈ vội vàng bò xuống người ông. Vẻ mặt lo lắng mà nhìn ông, "Ba có sao không?"

Không có việc gì không có việc gì, chỉ là vừa mới nghe câu chuyện khiến người khác cảm thấy không thoải mái.

Lúc này Thẩm Trú cũng bưng bát cháo gạo kê tới, Diệp Thanh Hà cầm mấy viên thuốc ở phía sau.

Bọn họ nâng Diệp Lâm Xuyên đang nằm trêи giường ngồi dậy, rót nước uống thuốc, mấy khuôn mặt nhỏ lắc lư ở trước mặt ông, từng đôi mắt chứa đầy lo lắng.

Diệp Lâm Xuyên trong lòng ấm áp, cười nhẹ với bọn họ, bàn tay dày rộng có lực vuốt ve mấy cái đầu nhỏ trước mắt, bởi vì bị bệnh nên tiếng nói hơi trầm, khàn: "Ta không có việc gì. Không cần lo lắng."

"Chú, chú ăn cháo đi."

Diệp Lâm Xuyên vừa muốn nhận cái muỗng Thẩm Trú đã tránh đi, thái độ thiếu niên cứng chắc: "Bây giờ chú đang bị bệnh, chúng con nên chăm sóc chú mới phải. Chú đừng nhúc nhích, để con đút cho chú."

Diệp Lâm Xuyên sao có thể nhẫn tâm từ chối ý tốt của bọn nhỏ, không nói gì thêm, cái miệng nhỏ ăn từng muỗng cháo nóng

Mưa ngoài trời đã dần nhỏ đi, mưa to mang đến cho mùa hè sự mát mẻ, khung cảnh trong nhà đầm ấm hài hòa. Khung cảnh này làm trăm cảm xúc của Diệp Lâm Xuyên xen lẫn nhau, trước kia vì quá bận nên ông chưa bao giờ có được cảm xúc này, lúc vợ còn ông còn cảm nhận được không khí gia đình; nhưng mà sau khi vợ rời đi ngôi nhà chỉ là nơi nói to lớn lạnh lẽo để nghỉ ngơi.

Thật sự thì nếu ngẫm lại, nhà của ông vẫn luôn ở đây.

Nơi nào có bọn nhỏ, nơi đó là nhà.

Mấy năm nay là do ông quá sơ sót.

Là do ông quá lạnh nhạt với người nhà, là do ông vẫn chưa thoát khỏi quá khứ của mình.

Bệnh tật làm cho Diệp Lâm Xuyên yếu đuối hơn, cảm xúc cũng mẫn cảm hơn những ngày trước.

Đuôi mắt ông phiếm hồng, lại không nhịn được xoa đầu Diệp Thanh Hà và Diệp Tử ɖu͙ƈ, lát sau mới khàn khàn xin lỗi: "Thật xin lỗi. Hồi trước ba chưa lần nào quan tâm đến các con."

Diệp Lâm Xuyên đột nhiên xin lỗi, làm Diệp Thanh Hà và Diệp Tử ɖu͙ƈ chưa phản ứng kịp.

Chờ có ý thức mới đồng loạt đỏ mắt.

"Con không có trách ba." Diệp Thanh Hà mím môi, nói, "Hồi trước, hồi trước những lời khi cãi nhau với ba đều do con quá tức giận, ba đừng để trong lòng."

"Ba biết."

Ba cha con ngồi quây quần với nhau, bức tướng ngăn cách vào giờ phút này đều tan thành mây khói.

Diệp Lâm Xuyên liền đi ngủ, lúc mơ màng sắp ngủ, Hứa Danh Nghĩa gửi tin nhắn cho ông. Diệp Lâm Xuyên không có sức lực, Thẩm Trú liền đọc nội dung tin nhắn wechat cho ông.

―― chiều nay xuất phát, quay phim ở hải đạo XX không người.

Nhìn tin nhắn này, Thẩm Trú mày nhíu lại.

Lấy tình trạng hiện giờ của Diệp Lâm Xuyên, chắc chắn không thể lặn lội đường xa được, đi rất lao lực, nhưng mà cũng không thể để Diệp Nha đi một mình được......

Làm thế nào mới được đây?

Thẩm Trú siết chặt điện thoại, không khỏi ưu sầu.

~Hết~

Truyện Chữ Hay