Edit: Soli
Beta:Darn
________________
"Nha Nha, cậu đang trốn bên trong đúng không? Tớ nghe thấy tiếng cậu trong đó!!!" Ngốc bạch ngọt Vương Minh Dược thế nhưng lại tìm được tới đây, vì thế cũng đánh tan không khí xấu hổ giữa hai người.
Triệu Thần Tinh vừa nhẹ nhàng thở ra vừa liếc nhìn Diệp Nha, ánh mắt lóe lên sự thất vọng. Hắn mở cửa ra, biểu tình lạnh lùng bất thiện làm đám người Vương Hạo Nguyệt đang đợi ở cửa khϊế͙p͙ sợ, bả vai nhỏ co rụt lại, vội vàng tránh khỏi chạy vào nhà WC, làm lơ Triệu Thần Tinh mà vui vẻ kéo tay Diệp Nha, mềm mại nói: " Tớ bắt được Diệp Nha rồi, cậu phải làm quỷ đi."
Diệp Nha lúc này không còn tâm trạng nào để chơi trốn tìm, cô không chút lưu tình nào mà hất tay Vương Hạo Nguyệt ra, nhảy nhót đuổi theo Triệu Tinh Thần.
"Tiểu Tinh Tinh, Tiểu Tinh tinh, cậu chờ tớ với."
Xưng hô cũng thay đổi.
Triệu thần tinh che lỗ tai lại, chạy nhanh như gió ra khỏi nhà. Diệp Nha tăng tốc độ đuổi theo, tóm chặt góc áo triệu thần tinh không buông: "Cậu vẫn chưa trả lời tớ, cậu sẽ ị phân sao?"
"Cậu có phiền không thế?"
Diệp Nha đối với chính mình không thể nhận thức được, lắc đầu nói: " Không phiền."
Triệu thần tinh không nhịn được mắt trợn trắng.
Diệp nha giống như nhìn thấy đại lục mới, kinh ngạc kêu lên: " Oa~~ Tiểu Tinh Tinh, cậu còn biết trợn mắt nha"
"Cậu đừng gọi tôi là Tiểu Tinh Tinh, tên tôi không phải như thế." Cái xưng hô này vừa dính nhớp vừa nữ tính, cô kêu một tiếng là Triệu Thần Tinh lại nổi hết da gà. Tâm trạng của hắn bực bội, xoay người chậm rì rì bước đi, quay đầu chỉ chừa lại cho cô nửa khuôn mặt lạnh lùng.
Diệp Nha nhìn ra hắn không vui, giữ khoảng cách thích hợp, nhỏ giọng cẩn thận hỏi: "Vậy cậu có ăn đồ ăn không?"
Triệu thần tinh: "Ăn."
Những thứ mà hắn phải ăn trước ống kính, đều là để người ta xem, nhưng Android không có vị giác, tất cả các món sơn hào hải vị ở trong miệng đều giống như nhai sáp, cặn thức ăn sẽ ăn mòn nội tạng nhân tạo nên hắn sẽ cố gắng không ăn.
Lông mi của Diệp Nha run lên, đăm chiêu: " Vậy... cậu sẽ ị phân sao?" Đây là lần thứ ba trong ngày hỏi về vấn đề này.
Triệu Thần Tinh cạn lời, cắn chặt hàm răng, chạy nhanh về phòng mình không chịu ra. Diệp Nha đứng ở cửa không nhúc nhích, cứ năm giây lại gõ cửa ba lần, kiên nhẫn duy trì tiết tấu.
Một lúc sau, không chờ tới Triệu Thần Tinh mở cửa, lại chờ được các khách mời sau khi họp đã họp xong đi ra.
"Nha Nha, con ở trước cửa phòng dì làm gì thế?" Cách đó không xa, Liễu Thiên thiên nghi hoặc bước đến, lấy thẻ phòng ra mở cửa. "Là tìm Thần Tinh chơi sao?"
Diệp Nha gật đầu nói: "Là tìm Thần Tinh chơi." Cô ngẩng mặt lên, ánh đèn sáng lấp lánh phản chiếu vào trong mắt cô, đẹp như đá quý. "Dì ơi, con có thể ngủ cùng Thần Tinh được không?"
Hai đứa thân thiết như vậy sao?
Liễu Thiên Thiên cực kì kinh ngạc. Trước khi liễu thiên thiên từ chối, Diệp Lâm Xuyên ở phía sau nhanh bước đến bế Diệp Nha vào lòng, cánh tay rắn chắc siết chặt không cho coi chạy thoát. Đồng hồ treo tường của khách sạn đã điểm đến vị trí thứ mười. Mọi người đều đã kiệt sức sau một ngày bận rộn. Diệp lâm xuyên ôm cô nói: "Trẻ con thức khuya không thông minh. Đã đến giờ đi ngủ rồi."
"Nhưng mà ..." Diệp Nha vẻ mặt sốt ruột, nhìn vào cửa " ta muốn ngủ cùng Thần Tinh"
Cô còn rất nhiều vấn đề chưa hỏi đây, nếu không thể lập tức biết đáp án, chỉ sợ đêm nay không thể nào ngủ ngon được.
"Không được, không tuỳ tiện ngủ với con trai vậy được." Lông mày Diệp lâm xuyên nhíu chặt lại, hai chữ "không được" nói đến phá lệ nặng. Lời nói của cô làm đáy mắt người cha già ngưng kết lại một tầng băng thật dày. Này còn chưa thành niên đâu mà đã muốn cùng con trai ngủ chung, vậy lớn lên.....
Diệp Lâm Xuyên tưởng tượng đến hình ảnh Diệp Nha lớn lên yêu đương, tức khắc trước ngực nghẹn một hơi, vô cớ trào ra buồn bực.
Diệp Nha giống như không nghe thấy lời hắn nói, vươn cổ về phía cửa phòng triệu tinh thần hét lớn: "Triệu Thần Tinh, cậu là con trai sao?!!"
Người máy còn được phân giới tính?
Diệp Nha lại sinh ra vấn đề mới.
Triệu Thần Tinh ở trong phòng đem mình quấn chặt trong chăn bông, cho dù đã bịt chặt tai lại, tiếng kêu của Diệp Nha vẫn xuyên thấu qua từng tầng chướng ngại truyền tới.
Cậu chớp chớp mắt, kéo quần ra nhìn vào trong.
Xác nhận không có lầm.
Là nam.
———
Trở lại phòng khách sạn, Diệp Nha lập tức an tĩnh lại, úp mặt vào chăn bông, thở dài than ngắn không ngừng.
Diệp Lâm Xuyên thản nhiên liếc nhìn cô một cái, bị vẻ mặt héo úa, ảo não của cô chọc cười ra tiếng: "Nghĩ gì thế?"
Diệp Nha thành thật nói: "Đang nghĩ đến Thần Tinh"
Thần Tinh?
Gọi cũng thật thân mật.
Ông bố hờ tâm tình không tốt, sắc mặt lập tức tối sầm lại.
"Ta nói nhóc tránh xa thằng bé kia ra, nghe chưa?"
"Nghe rồi"
Chà, khá ngoan.
Diệp Lâm Xuyên một mình đứng dậy đi rửa mặt.
Sau khi hai cha con thu thập xong liền gọi cho mấy anh em ở Long Thành, xong xuôi mới bật đèn ngủ.
Một cẳng chân của Diệp Nha vắt trêи người Diệp Lâm Xuyên, đá tới tấp lên người ông, hai mắt trong đêm đen mở to như trống đồng. Diệp Lâm Xuyên ban đầu còn buồn ngủ, nhưng bị lăn lộn như thế rất nhanh đã mất cả ngủ.
" Bà nội Nha Nha."
"A"
"Con có muốn đổi tên không?" Diệp lâm xuyên lấy một tay gối đầu, bàn tay ấm rộng còn lại nhẹ nhàng sờ trêи đầu cô.
Vấn đề mà hắn nói cô không thể hiểu được, Diệp Nha không chút nghĩ ngợi lắc đầu "không muốn". Tên Nha Nha này là do ba đặt cho cô, được gọi là mầm non của mùa xuân, đại biểu cho cuộc sống mới tràn đầy hi vọng. Ba nói rằng cô sẽ từ một nụ hoa mỏng manh trở thành bông hoa mỹ lệ nhất, mạnh mẽ nhất. Diệp Nha rất thích cái trêи này, bất luận thế nào đều sẽ không thay đổi.
Cô kiên định trả lời làm cho Diệp Lâm Xuyên thở phào nhẹ nhõm, sau đó hỏi: "Vậy bây giờ nhóc thấy ta đối xử với nhóc có tốt không?"
"Tuỳ hoàn cảnh"
"?" Diệp Lâm Xuyên nhăn mũi "Vậy... là tốt hay không?"
Diệp Nha không thành thật nắm lấy cái nơ con bướm trêи bộ áo ngủ, chậm chạp mới nói một cái "Tốt~", kéo dài ngữ khí lười nhác lại mềm mại, trong nhất thời, Diệp Lâm Xuyên không biết là nói cho có lệ hay thành ý. Nhưng mà trẻ con nói chuyện cũng không chính xác, hôm nay cho một viên kẹo đường, cô liền cảm thấy ông là người tốt nhất thế giới; ngày mai mắng một tiếng lại trở thành ba ba hung dữ nhất trêи đời, hận không thể lập tức đoạn tuyệt quan hệ.
Giống như Diệp Tử ɖu͙ƈ, Diệp Lâm Xuyên đối với cậu bây giờ bao dung và kiên nhẫn, ba ba kêu một tiếng yêu, cậu liên lập tức quên hết khó chịu trước đây.
Chính là... Diệp Tử ɖu͙ƈ ngốc, Diệp Nha lại không ngốc.
Đứa trẻ này có đầu óc tốt, lại thông minh, Diệp Lâm Xuyên luôn để ý xem lúc hành động cô còn ghét những gì mình làm không, mỗi lần nghĩ đến khả năng này, trong lòng ông đều cảm thấy không vui.
"Ta từng có một đứa con gái, tuy hai người trùng tên, nhưng ta biết hai người khác nhau."
Diệp Lâm Xuyên do dự hồi lâu, vẫn là quyết định nói với Diệp Nha những gì đã đè nén: "Con bé mất khi còn rất nhỏ, còn chưa được nhìn thấy thế giới này. Ta cũng không rõ lắm nếu con bé còn sống, sau này sẽ trở thành người như thế nào, nhưng mà hẳn là sẽ thiện lương và thông minh"
Diệp Lâm Xuyên thường xuyên tưởng tượng vợ và con gái mình vẫn còn sống, nhưng mà người đi nhà trống, tất cả những ảo tưởng đó chỉ là mơ mà thôi.
Diệp Nha khựng lại, không khỏi nhìn về phía hắn.
Một nửa khuôn mặt của người đàn ông bị bóng tối che khuất, mặt mày bị ánh trăng bao phủ. Ông trầm lặng hơn rất nhiều, ánh mắt bớt lệ khí hơn, nhiều thêm phần từng trải trong cái tuổi này.Khi cười thì bình dị dễ gần, không cao ngạo như cái nhìn đầu tiên, cũng không có khí thế bức người ác liệt như trước đây.
"Mặc dù sự tồn tại của con có chút đặc thù, nhưng mà ta đã thản nhiên tiếp thu. Ta sẽ chăm sóc, nuôi nấng con thật tốt, không cần lo lắng ta sẽ vứt bỏ con. Tuy rằng tên con giống với tên con gái ta, nhưng ta biết con sẽ khác. Con sẽ đi không biết bao nhiêu hành trình vô định, và ta sẽ được chứng kiến những tháng ngày con trưởng thành. Vì vậy nên... ta mong con có thể chấp nhận ta."
Diệp Lâm Xuyên lần đầu tiên mở lòng với trẻ con, nói nhiều như vậy. Tóm lại ông vẫn thấy áy náy, tự xét lại làm hắn bỏ đi sự cao ngạo, cũng làm hắn nhận ra mình làm ba thất bại. Hắn luôn cảm thấy cô đang giấu điều gì đó trong lòng, luôn đối với hắn xa cách và băn khoăn.
Lời nói của Triệu Thần Tinh hôm nay khiến hắn thức tỉnh, hắn không thể vì cô là trẻ con mà im lặng và coi những chuyện trước đây như chưa từng xảy ra.
Người lớn có thể xoá bỏ nó sau một khoảng thời gian, nhưng trẻ con có lẽ sẽ nhớ suốt đời.
Thế giới của trẻ con rất nhỏ bé, trải qua quá ít điều, những đả kϊƈɦ không đau không ngứa đối với người lớn nhưng lại rất tổn thương tới chúng.
Diệp Lâm Xuyên hạ quyết tâm chăm sóc cô, những lời này nhất thiết phải nói, hắn không hi vọng Diệp Nha vì những việc này mà giữ khoảng cách với mình.
"Người nói với ta những điều này là vì sợ ta rời khỏi đây sao?" Diệp Nha hơi ưỡn cổ lên, đôi mắt như sáng hơn dưới ánh trăng.
"Người yên tâm đi, ta đã đồng ý với anh trai sẽ không chạy ra ngoài nữa." Diệp Nha trịnh trọng cùng anh trai hứa hẹn, cũng ý thức được việc mình rời nhà đi là sai.
Diệp Lâm Xuyên nhẹ nhàng thở dài, nhéo mặt diệp nha: "Ta chỉ hỏi con có nguyện ý gọi ta là ba không?"
Màn đêm yên tĩnh, đáp lại Diệp Lâm Xuyên là tiếng hít thở đều đặn của cô gái nhỏ, hắn lại sát thì thấy cô đã ngủ thϊế͙p͙ đi. Diệp lâm xuyên bất lực kéo kéo khóe miệng, kéo chăn bông lên cho cô, chậm rãi nhắm mắt.
Giây tiếp theo, Diệp Nha mở mắt ra, rất thanh tỉnh.
[Chú ơi.]
Hệ thống gọi là có mặt: [Hả]
[ Nếu con hoàn thành nhiệm vụ và rời đi, liệu thế giới này còn Nha Nha không?]
Hệ thống: [Đương nhiên không có, sau khi nhiệm vụ kết thúc, cơ thể ở thế giới này cũng thế.]
[ Nghĩa là gì ạ?]
Hệ thống trả lời: [Chính là cái chết.]
Đồng tử của Diệp Nha bỗng nhiên thu nhỏ lại: [Giống như mẹ của anh trai sao?]
[Đúng vậy.]
Diệp Nha im lặng một lúc.
Hệ thống rất thắc mắc: [Tại sao nha nha lại đột nhiên hỏi vấn đề này? Con hoàn thành xong nhiệm vụ sẽ được trở về với ba mẹ, chẳng lẽ không vui sao?]
Theo lý thuyết hẳn phải vui mừng.
Nhưng mà Diệp Nha không vui vẻ như vậy, trái lại còn rất buồn. Cô nhớ ba mẹ, cũng luyến tiếc anh trai và quạ đen, em trai đã học được cách làm một ba ba tốt, cô muốn ở cùng với em trai thêm một khoảng thời gian. Nếu cô đi rồi ..... chắc hẳn Tử ɖu͙ƈ sẽ rất buồn, chị Tình Tình cũng sẽ khóc.
Diệp Nha cả đêm ủ rũ không ngủ, ngày hôm đau mang theo hai cái quầng thâm mắt to tướng lên đường.
Lần này, họ muốn đi một địa điểm yên tĩnh, tú lệ gọi là cổ trấn. Sau một chặng đường dài, cuối cùng ekip chương trình cũng đến địa điểm ghi hình trước năm giờ. Nhóm người cả đường ngồi xe đã thấm mệt, xuống xe thì vươn vai nhìn khung cảnh yên tĩnh và tươi đẹp trước mắt.
Diệp Nha cùng Hạ Tình đi sang bên kia.
Đột nhiên Diệp nha nhìn thấy một chiếc minibus đang từ từ lùi về phía sau, nhìn kĩ trong xe hình như không có người.
~Hết~