Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Edit: Nguyệt Hạ.
Beta: Hạ Hạ
___________________________________
Diệp Lâm Xuyên đem thư phòng ở lầu ba cải tạo thành phòng cho trẻ con coi như đó là phòng ngủ của Diệp Nha, bởi vì nhà thiết kế cần hai ngày để hoàn thành, cho nên hai ngày này Diệp Nha chỉ có thể ngủ ở trêи chiếc giường nhỏ của Tử ɖu͙ƈ. Tử ɖu͙ƈ không chê phòng ngủ có nhiều một người, ngược lại khá vui vẻ, ngay cả chứng cuồng bạo cũng được giảm bớt rõ rệt.
Thứ bảy Diệp Nha có bài kiểm tra toán học và ngữ văn, nên mới giờ sáng cô đã bị hệ thống đánh thức, sắp xếp cho cô tiến vào hệ thống kiểm tra.
Trước khi bắt đầu, hệ thống ân cần dặn dò: [ Hôm nay chỉ kiểm tra mấy phép tính cộng trừ rất đơn giản, Nha Nha chắc chắn có thể được một trăm điểm. ]
Diệp Nha vẫn còn chưa tỉnh ngủ, ngồi trước bàn học, vẻ mặt ngây ngốc.
Thời gian kiểm tra đã bắt đầu đếm ngược, còn giây.
Hệ thống: [ Mấy cái đứa trẻ con Long tộc cùng với quỷ tộc kia đầu óc không được thông minh, Nha Nha tuyệt đối là số một! ] Hệ thống rất có tự tin. Nha nhi nhà nó tuy rằng vẫn chỉ là một đứa trẻ con, nhưng học sớm, hiểu nhanh, ngoại trừ lúc mới đến có hơi nháo nên bị người ta chê cười, nhưng càng về sau càng được giáo viên khen ngợi, bài kiểm tra nhỏ nhoi này tuổi gì mà làm khó được cô!
Hệ thống; [ Ngươi hiện tại kiểm tra cho tốt, sau này đi học ở trường học của con người, những đứa trẻ khác ngày ngày đều phải học bài, còn ngươi vừa chơi vừa có thể đạt được một trăm điểm, tuyệt vời biết bao nhiêu. ]
Giờ kiểm tra sắp đến.
Hệ thống vội vàng lâm vào trạng thái ngủ đông.
Bài kiểm tra chính thức bắt đầu, một tờ giấy kiểm tra hiện ra trêи mặt bàn trước mắt Diệp Nha, đồng thời một vật có hình dạng giống nhau con mắt cũng xuất hiện treo lơ lửng trước bài kiểm tra. Diệp Nha cầm bút, đọc đề đến đâu làm đến đó, tuy rằng cô học rất tốt, cũng rất thông minh, nhưng ngẫu nhiên cũng sẽ gặp khó khăn.
Ví dụ như câu này: +-=?
Diệp Nha đếm đầu ngón tay nửa ngày cũng không tính được, gãi gãi đầu, nhìn hệ thống giám thị hình đôi mắt ở bên cạnh, tròng mắt đảo quanh.
"Ta muốn đi nặng."
Đôi mắt hệ thống giám thị trêи không trung phát ra ánh sáng màu xanh lam, rà quét thân thể Diệp Nha từ trêи xuống dưới, xác định cô đúng là có loại nhu cầu sinh lý đó, tạm thời cho cô rời khỏi không gian lớp học trực tuyến. Diệp Nha mở mắt ra cái đã trở lại thể giới hiện thực, một ánh nắng mặt trời từ giữa khe hở của bức màn lọt vào, Tiểu Tử ɖu͙ƈ vẫn còn đang ngủ say. Cô tay chân nhẹ nhàng từ trêи giường bò xuống, dẫm lên ghế để với tới chiếc bàn học, ôm chiếc máy tính của Tiểu Tử ɖu͙ƈ chui vào WC, vừa đi nặng vừa bấm số tính toán:
+-=.
Ừm, hoàn mỹ, không hổ là cô.
Biết được đáp án, cũng đã đi nặng xong, Diệp Nha một lần nữa tiến vào hệ thống kiểm tra, ghi đáp án chính xác vào bài cuối cùng.
Cuối cùng nộp bài thi, rời khỏi giường, đi rửa mặt.
Diệp Nha rất sảng kɧօáϊ, nhưng hệ thống lại vô cùng khó chịu.
Vừa mới có kết quả, giây tiếp theo hệ thống đã bị giáo viên của khóa học công khai phê bình trong diễn đàn phụ huỵnh.
[ Giáo viên khóa học trực tuyến: Đứa trẻ Quỷ tộc thành tích không tồi, nhưng yêu cầu lần sau không được tiếp tục chơi đầu của chính mình trong giờ kiểm tra nữa. ]
[ Hệ thống hào: Cảm ơn thầy. ]
[: Đứa trẻ Long tộc rất thông minh nha, một trăm điểm. ]
[ Hệ thống hào: Cảm ơn thầy. ]
[ Giáo viên khóa học trực tuyến :??? Đã nói một trăm lần, một trăm lần rồi! Đứa trẻ Xà tộc kia vẫn còn là một quả trứng! Không được phép tham dự thi cũng không phép tiến hành học tập, rốt cuộc là ai đã cho nó vào! ]
[ Hệ thống hào: Ngươi xem thường trứng a! Trứng thì làm sao vậy?? Chẳng lẽ chúng ta không được phép thai giáo () hay sao?! Cái hoa hoa cỏ cỏ gì đó kia không phải cũng là một cây cỏ đó sao??! Dựa vào cái gì nó có thể mà chúng tôi lại không được! ]
_________________
Thai giáo là quá trình thực hiện các biện pháp tổng hợp được bắt đầu từ khi chuẩn bị mang thai, dưỡng thai và giáo ɖu͙ƈ thai nhi giúp bé phát triển các tiềm năng về thể lực và trí tuệ ngay khi còn nằm trong bụng mẹ.
__________________
Đột nhiên bị call - hệ thống : [?? Nha nhi nhà ta thông minh! Hơn nữa nó còn có thân thể, không phải là một quả trứng! Dựa vào cái gì mà không thể học??! ]
[ Giáo viên khóa học trực tuyến: Đứa trẻ nhà số gian lận trong giờ kiểm tra, bị tước điểm thành tích lần này và phải tiến hành kiểm tra lần nữa, nếu lại vi phạm tiếp sẽ bị trực tiếp cho thôi học, hơn nữa sẽ cách thức hóa tất cả những kiến thức mà nó đã được học. ]
Cách thức hóa chính là thanh lọc toàn bộ ký ức có liên quan toán học trong đại não của cô, sẽ lại lần nữa biến thành cái kiểu +=, sẽ trở thành một bảo bảo giản dị, đơn thuần có mỗi một vấn đề nhưng hỏi hơn ba lần vẫn không hiểu .
Hệ thống rạn nứt ra rồi.
Còn Hệ thống thì cười thành ngỗng ngỗng ngỗng ngỗng ngỗng ngỗng rồi rời đi.
Diệp Nha không hề hay biết hệ thống bởi vì mình mà bị phê bình, lúc này cô mới vừa rửa mặt đánh răng xong, cầm lấy chiếc lược nhỏ, đứng ở trước gương chải mái tóc xinh đẹp của mình.
Hệ thống: [ Nha nhi. ]
Âm thanh của Hệ thống nghe thật nghiêm túc.
"Buổi sáng tốt lành nha chú." Diệp Nha giống như bình thường chào hỏi với hệ thống.
[ Ta không tốt. ] Hắn là hệ thống số của Cục Quản Lý, là nguyên lão trong các hệ thống, trong chốn giang hồ tràn ngập truyền thuyết về hắn, ấy vậy mà hôm nay, bị người ta phê bình không có chỗ chui.
[ Ngươi có biết kiểm tra thì không thể gian lận không? ]
Diệp Nha nghiêng nghiêng cái đầu, đột nhiên nghĩ đến một câu nói trong TV.
"Con chỉ là phạm vào sai lầm mà tất cả trẻ con trong thiên hạ này đều phạm phải." Diệp Nha nói năng hùng hồn đầy lý lẽ, " Sai lầm mà tất cả mọi người đều phạm vào thì không phải là sai lầm."
Hệ thống: [......] Thiếu chút nữa thở không ra hơi.
Rốt cuộc thì trong lúc nó đi vắng đứa trẻ nhà nó học được cái mớ hỗn độn gì vậy???!
Chẳng lẽ mang một đứa trẻ đều khó như thế sao??!
Mấu chốt là điều này hình như cũng có đạo lý!
Hệ thống tận tình khuyên bảo dạy dỗ, [ Nha nhi, nếu không có gì ngoài ý muốn thì ngươi sẽ phải ở lại đây sống đến năm mười tám tuổi, ngươi sẽ phải trải qua đủ loại bài kiểm tra, nó giúp người đánh giá trình độ kiến thức của ngươi, gian lận là không thể được, đó là sai lầm. Hiện tại chú có thể giúp ngươi chịu hậu quả, nhưng nếu ở trong đời sống hiện thực, ngươi phải tự gánh vác hậu quả của chính mình. ]
Diệp Nha méo miệng.
Không vui.
Hệ thống: [ "Mỗi người phạm vào sai lầm mà tất cả mọi người đều phạm thì đó không được coi là sal lầm"?? Điều đó không hoàn toàn là chính xác; mà là mỗi người đều lặp đi lặp lại mắc phải cùng một sai lầm. Chú cũng đã gian lận, hậu quả là gần như hủy diệt tất cả của chú. Nha nhi bây giờ còn nhỏ, Nha Nha có thể phạm phải sai lầm, nhưng nhất định phải biết sửa lại. ]
Diệp Nha rất nhanh bị nói cho khóc.
Cô đứng trước gương nước mắt lưng tròng, gật gật đầu, thành khẩn xin lỗi: [ Thật xin lỗi chú, Nha Nha về sau không đi nặng nữa. ]
Hệ thống: [? ] Việc này cùng với việc đi nặng có quan hệ gì sao??!! Hoá ra nó cho rằng đi nặng là sai???!
Haizzz thật là mệt tâm, trẻ con vì cái gì mà khó dạy như vậy. Nhưng mà hôm nay nói như vậy thôi, Nha nhi của nó hẳn là không sẽ không tái phạm nữa đâu...... nhỉ?
Diệp Nha tham gia kiểm tra ở khóa học trực tuyến một lần nữa, cuối cùng thành tích chính xác là điểm, tuy rằng không được , nhưng cũng đủ làm cho hệ thống cao hứng cả buổi, nó dùng tiền mà chính mình vất vả đi kiêm chức để kiếm được đổi điểm tưới cây, toàn bộ đều tưới lên đầu nhỏ của Diệp Nha, coi như là khen thưởng thành tích.
Nhìn cây cỏ nhỏ xanh mượt, lắc qua lắc lại, cô yêu thương sờ sờ, trong miệng nhắc mãi: "Cỏ lá mau lớn lên, lớn lên đi cứu mẹ ~"
Chỉ cần cây ra được chiếc lá, là có thể ước nguyện cho mẹ trở về rồi.
"Thật xin lỗi chú." Giọng nói Diệp Nha ngọt ngào mà nghiêm túc, "Về sau con sẽ không gian lận nữa, con sẽ học tập thật tốt, nỗ lực trở thành người cực kì cực kì ác độc!"
Hệ thống khen: [ Nha nhi thật ngoan! Con nhất định sẽ trở thành một nhân vật phản diện lớn, tội ác chồng chất! ]
Tuy rằng không biết tội ác chồng chất có nghĩa là gì, nhưng chú hệ thống nói đúng!
Cốc cốc cốc.
Ngoài cửa vang lên ba tiếng gõ cửa, Diệp Thanh Hà đẩy cửa đi vào nhập.
Diệp Nha cầm lược nhỏ chạy qua đi, ngẩng đầu lên ngọt ngào gọi "anh" một tiếng.
"Tử ɖu͙ƈ còn chưa tỉnh?" Diệp Thanh Hà liếc mắt em trai nằm thành hình chữ X ở trêи giường, ngồi xổm xuống lấy chiếc lược trêи tay Diệp Nha, "Nha Nha sớm như vậy đã dậy rồi à?"
Tuy rằng Diệp Nha tham gia kiểm tra hai lần, nhưng mà thời gian ở hiện thực thì chỉ mất có hơn phút, bây giờ còn chưa đến rưỡi.
"Rửa mặt chưa?"
Diệp Nha gật đầu.
"Vậy để dì bảo mẫu chải đầu cho em, chốc lát phải đi ra ngoài với ba ba."
Hai chữ "ba ba" này làm Diệp Nha đột nhiên cảm thấy không ổn, thần kinh căng thẳng, vô cùng khẩn trương, hỏi: "Đi đâu?"
Hôm nay Diệp Lâm Xuyên chuẩn bị mang Diệp Nha đi bệnh viện để kiểm tra định kỳ, trẻ con đều rất sợ bệnh viện, đặc biệt là Diệp Nha còn từ phòng thí nghiệm trốn ra, nếu là biết đi đến đó khẳng định sẽ cự tuyệt. Diệp Thanh Hà biết điểm này, không có trả lời đúng, nói: "Mang em đi ăn KFC."
Diệp Nha thở ra một hơi, rồi lại bất an hỏi: "Anh có đi không?"
"Lát nữa anh Thẩm Trú sẽ đến nhà của chúng ta, bọn anh phải làm bài tập nhóm." Hắn trấn an, "Anh Thẩm Trú cũng muốn gặp em, cho nên em phải nghe lời ba ba, trở về sớm là có thể cùng anh Thẩm Trú còn có cả anh Thẩm Nhiên nữa cùng nhau chơi đùa."
Diệp Nha mới không cần nghe lời em trai thối nói.
Nhưng cũng biết học tập rất quan trọng, mặc dù muốn anh trai đi cùng, nhưng rất hiểu chuyện, không lằng nhằng thêm nữa.
"Anh." Diệp Nha ôm khuôn mặt Diệp Thanh Hà, ánh mắt nghiêm túc, "Anh phải học tập cho thật tốt, không thể gian lận."
"???"
Diệp Nha giống y như bà cụ non, hắng giọng nói: "Em trở về sẽ kiểm tra."
"Phụt." Diệp Thanh Hà phì cười, bóp nhẹ chóp mũi nhỏ của cô, "Biết rồi, anh sẽ không gian lận."
"Ừm." Diệp Nha vừa lòng gật đầu, "Em đi đây, bai."
Cô vòng qua người Diệp Thanh Hà, cầm lược nhỏ đi tìm dì bảo mẫu nhờ chải đầu.
Bởi vì kiểm tra sức khỏe yêu cầu bụng phải rỗng, cho nên mới sáng sớm Diệp Nha chưa được cái ăn gì đã bị Diệp Lâm Xuyên mang lên xe.
Đường có chút xa, cô ngồi ngoan ngoãn không đến năm phút liền bắt đầu không an phận, Diệp Nha đung đưa chân nhỏ, ánh mắt bay tới trêи người Diệp Lâm Xuyên ở bên cạnh. Hôm nay ông không cần đến công ty, ăn mặc có chút tùy ý, nhìn khá gần gũi.
Diệp Lâm Xuyên bắt chéo hai chân, rũ mắt chuyên chú quan sát thị trường chứng khoán, đối với Diệp Nha hoàn toàn bơ luôn.
"Em trai." Diệp Nha kéo cổ tay áo ông.
Diệp Lâm Xuyên khẽ nhăn mày lại, không phản ứng.
"Ta đói bụng."
"Đói." Thanh âm người đàn ông lạnh như băng.
Diệp Nha phồng má, "Ta muốn ăn cơm."
"Để xem." Vẫn như cũ, lạnh như băng.
Diệp Nha ủ rũ cụp đuôi, hỏi tiếp: "Chúng ta đi đâu thế?"
"Bệnh......"
Mắt thấy một chữ cuối cùng sắp rơi xuống, tài xế ngồi ở phía trước vội vàng chen ngang: "Theo Nha Nha thấy, chúng ta nên đi đâu thì tốt đây?" ()
_________________
Chú thích: Bệnh viện ở tiếng Trung là 医院 (yīyuàn), ở đây Diệp Lâm Xuyên mới nói đến "医" (yī) thì trợ lý chen vào nói "依芽芽看" (Yī yá yá kàn) có thể dịch là "theo Nha Nha thấy". Do là dịch ra tiếng Việt nên sự liên kết giữa hai đoạn này sẽ không được rõ ràng như phần bản gốc tiếng Trung, nên nhiều người đọc sẽ thắc mắc.
___________________
"Anh nói em trai muốn đưa con đi ăn KFC." Đôi mắt Diệp Nha sáng lên lấp lánh, "Chúng ta đi ăn KFC, đúng không??"
"Đúng đúng đúng, giữa trưa chúng ta đi ăn KFC." Trợ lý nhẹ nhàng thở ra, nếu để bạn nhỏ này biết là đi bệnh viện kiểm tra sức khỏe, đảm bảo sẽ trực tiếp khóc đòi về cho xem.
Diệp Nha rất ngoan, thành thành thật thật yên vị chờ đi ăn KFC.
Nửa giờ sau, xe chạy vào một nhà bệnh viện tư nhân. Bệnh viện này được trang bị các thiết bị vô cùng tân tiến, môi trường trang nhã, giá cả đắt đỏ, Diệp Lâm Xuyên là người đầu tư của nơi này, bởi vì ông đã sớm hẹn từ trước, nên hiện giờ có thể trực tiếp tiến hành kiểm tra.
Diệp Lâm Xuyên để trợ lý chờ ở cửa, một mình mang Diệp Nha đi vào.
Ông tất nhiên sẽ không ôm Diệp Nha, thậm chí cũng không muốn nắm tay cô, khiến cô một thân một mình đi theo phía sau.
Chân Diệp Nha ngắn nên mỗi bước chân cũng rất ngắn, thất tha thất thểu đuổi theo Diệp Lâm Xuyên đang bước rất nhanh.
Nhìn mấy người già đi dạo trêи bãi cỏ cùng với vài bác sĩ, y tá mặc áo blouse trắng, Diệp Nha thật nhanh liền có dự cảm không đúng.
"Ngươi, ngươi có phải lại muốn mang ta đi hay không?" Diệp Nha dừng lại bước chân, trong ánh mắt tràn đầy cảnh giác.
Diệp Lâm Xuyên dừng bước, từ trêи cao nhìn xuống Diệp Nha.
Khuôn mặt nhỏ của cô vô cùng lo sợ, hoang mang, càng nhiều hơn là sợ hãi, đôi mắt đen nháy đã ngập nước phản chiếu đôi mắt lạnh băng của ông. Nếu bây giờ là một người khác khẳng định sẽ bị biểu tình như chú nai con Bambi () của bạn nhỏ này làm cho xúc động, đáng tiếc, ông là Diệp Lâm Xuyên.
____________________
Chú nai Bambi là một phim hoạt hình thứ năm của hãng hoạt hình Walt Disney vào năm , dựa vào truyện cùng tên của Felix Salten. ( Nguồn Wikipedia).
________________
"Nếu ngươi muốn sống ở Diệp gia, thì bắt buộc phải kiểm tra sức khỏe." Cô là từ cái tay Triệu tiến sĩ kia chạy ra, trong thân thể có mang theo vi khuẩn, mầm bệnh gì hay không ai biết rõ được. Không còn cách nào khác, sớm ngày biết, sớm ngày xử lý.
"Kiểm tra sức khỏe là cái gì?" Diệp Nha sợ hãi, nắm chặt quần áo, "Ngươi đã nói mang ta ăn KFC rồi!."
"Kiểm tra trước ." Diệp Lâm Xuyên nhấn mạnh, "Kiểm tra xong sẽ mang ngươi đi ăn KFC."
"Thật không?" Trong mắt Diệp Nha hoài nghi thật sâu.
Diệp Lâm Xuyên không kiên nhẫn, cố nhấn mạnh hơn nữa: "Thật!!!."
"Có thật vậy không?" Diệp Nha vẫn rất sợ, "Ta là trẻ con, trẻ con rất dễ bị lừa, ngươi không thể lừa ta."
Diệp Lâm Xuyên hừ cười, cong lưng xuống nhìn cô: "Ngày hôm qua không phải ngươi nói chính mình là người lớn à? Sao mới chưa tới tiếng đã thành trẻ con rồi?"
Diệp Nha vừa nghe, rầm rì hai tiếng: "Trẻ con cũng có thể là người lớn, người lớn cũng có thể là trẻ con." Nhìn những người khoác áo blouse trắng bên ngoài, cùng với từng trận mùi nước sát khuẩn bay tới, Diệp Nha bị dọa đến hai chân nhũn cả ra, âm thanh non nớt, run rẩy, nói "Ta không muốn làm kiểm tra, ta không muốn, ta không muốn, ta không muốn đi......"
Chủ nhân của thân thể này đã chết, nhưng vẫn để lại một số ký ức đáng sợ không thể nào quên được.
Những ký ức đó thỉnh thoảng sẽ hiện lên ở trong đầu, chỉ cần nhìn thấy áo blouse trắng, Diệp Nha liền nghĩ đến hình ảnh những người ở phòng thí nghiệm kia cầm cây kim nhọn hoắt đâm vào người mình.
Thật kinh người.
"Không muốn cũng phải đi!" Diệp Lâm Xuyên nhăn mặt, dùng một tay ôm cô lên, "Đi kiểm tra nhanh lên, không được làm ồn, còn ồn nữa ta sẽ tức giận."
"Em trai thối, em trai thối, em trai thối, em trai thối!" Tay nhỏ của Diệp Nha quơ loạn lên, vô tình tát một cái vào khuôn mặt Diệp Lâm Xuyên.
Rất nhiều bạn nhỏ tới bệnh viện kiểm tra gần như đều có cái đức hạnh này, các y, bác sĩ đã sớm thấy nhiều nên không trách. Bác sĩ phụ trách tiến hành kiểm tra cho cô cuối cùng cũng đến, Diệp Lâm Xuyên bận bịu nãy giờ rốt cuộc cũng được nghỉ tay, không chút do dự ném Diệp Nha cho bác sĩ giống như chuyển phát nhanh, "Làm phiền cô, bác sĩ Tô."
Bác sĩ chủ trị có diện mạo hiền hoà, cô tiếp nhận Diệp Nha, thoáng nhìn cô bé khóc đến thương tâm, không khỏi mỉm cười, lau nước mắt trêи mặt cô, "Con tên là Diệp Nha phải không?"
Diệp Nha gật gật đầu, sợ hãi nhìn cô, nghẹn ngào nói: "Dì ơi, con rất ngoan, con biết ca hát...... Dì đừng, đừng dùng kim đâm con..."
Giọng nói cô non nớt, làm Diệp Lâm Xuyên phía sau hơi hơi chếch mày lên.
Bác sĩ Tô và Diệp gia có khá nhiều năm giao tình, đối với việc con cái của Diệp Lâm Xuyên đều hiểu đến tận gốc rễ, dĩ nhiên cũng biết Diệp Nha là người nhân bản. Cô liếc mắt nhìn Diệp Lâm Xuyên, lau nước mắt ở khóe mắt của Diệp Nha, "Khả năng sẽ phải tiêm một chút, sẽ không đau đâu."
Lời này thành công làm cho bạn nhỏ này bị dọa đến phát ngốc luôn, khóc lớn, mắt đảo xung quanh như tìm kiếm gì đó, cuối cùng ấn định trêи người Diệp Lâm Xuyên. Ông có ngoại hình giống với ba cô, bởi vì quá mức kinh sợ, Diệp Nha hoàn toàn quên mất đó là em trai thôi chứ không phải ba của cô, hai tay dùng sức đưa về phía Diệp Lâm Xuyên, thút tha thút thít gọi ông: "Ba ba ba ba, ôm Nha Nha, mau ôm Nha Nha!"
Diệp Lâm Xuyên vẫn lạnh nhạt đứng đó, không phản ứng.
Tiếng khóc của Diệp Nha khiến cho cả đại sảnh chú ý, bác sĩ Tô dỗ không được, xấu hổ nhìn Diệp Lâm Xuyên: "Diệp tổng......"
Ông mím môi, không tình nguyện nhận lấy đứa trẻ, dùng động tác ôm cứng đờ, tựa như ôm một tảng đá.
"Hức......" Diệp Nha gắt gao ôm chặt cổ Diệp Lâm Xuyên, nước mắt chảy ròng ròng ở hõm vai ông.
Bác sĩ Tô nhìn ông gật đầu.
Diệp Lâm Xuyên thở sâu, ôm cô tiến vào thang máy.
Tiếp đó là tiến hành đủ các loại kiểm tra, Diệp Nha sợ thật sự, mãi đến khi cô phát hiện nơi này cùng với phòng thí nghiệm kia không giống nhau, chị y tá rất dịu dàng, bác sĩ còn dỗ cô chơi, cô rốt cuộc cũng không sợ nữa, vừa làm kiểm tra, vừa trải nghiệm các trò chơi mới mẻ.
Còn loại kiểm tra cuối cùng là lấy máu,cô ngồi ở trêи đùi Diệp Lâm Xuyên, nhìn thấy ống tiêm ở trêи bàn, nước mắt Diệp Nha lại một lần nữa rớt xuống.
"Ta không muốn chích kim!!"
"Chỉ một cái thôi, một cái thôi." Y tá túm lấy tay cô, "Bảo bối, không đau đâu, chích một chút là tốt thôi."
"Ô...... Lỡ may chích bị, bị ―― đau một chút thì sao?" Diệp Nha ủy ủy khuất khuất, khóc sướt mướt, hận không thể lập tức biến thành cỏ lá chui vào trong bùn đất.
Phụt.
Mới vừa rồi còn cảm thấy cô bé này đáng thương, y tác nháy mắt bị câu nói này của cô làm cho buồn cười.
"Diệp tổng, con gái ngài thật đáng yêu." Y tá trìu mến nhìn cô bé có hàng lông mi đen nhánh, "Ngài có cô con gái có như vậy, thật là có phúc."
Đúng vậy, thật có phúc.
Có phúc cái quỷ!!.
"Nha Nha nhìn bên này." Một y tá cầm bảng vẽ hấp dẫn lực chú ý của cô, Diệp Nha quả nhiên bị cắn câu, nhìn qua.
"Nói cho chị biết, + bằng bao nhiêu nhỉ?"
Diệp Nha nhìn chằm chằm nhìn một lát, chóp mũi hồng hồng nói: "Chị khẳng định là muốn hấp dẫn lực chú ý của em, rồi sau đó nhân cơ hội chích em có đúng không?"
Y tá cầm bảng vẽ sửng sốt.
Diệp Nha ngạo kiều, tiếp: "Em thông minh như vậy, sẽ không bị mắc mưu đâu ~"
Cô xoay đầu, thất thần nhìn cánh tay như củ sen của mình, nơi đó đã sớm bị tiêm, y tá đang dùng bông ấn vào chỗ bị kim để tránh bị chảy máu.
"Được rồi, Diệp tổng dùng tay giữ cái này một chút."
Diệp Lâm Xuyên dùng ngón tay giữ miếng bông, trào phúng liếc cô một cái, khóe môi gợi lên một nụ cười cực kỳ trêu người, "Đúng vậy, ngươi thông minh như vậy, sẽ không bị mắc mưu đâu."
Diệp Nha: "......"
Diệp Nha: "!!"
Cảm xúc hoàn toàn hỏng mất.
Thật vất vả mới làm cho cô bé bớt sợ hãi, lần này lại tiếp tục ngửa đầu, khóc thét lên.
Y tá đứng ở một bên không thể hiểu được nhìn Diệp Lâm Xuyên, ánh mắt rõ ràng là trách cứ.
Đang êm đẹp đi chọc trẻ con làm gì?? Người ba cũng thật không phải là người mà.
Kết quả kiểm tra phải sau một giờ mới cớ, Diệp Lâm Xuyên quyết định đi chung quanh tìm chỗ ăn cơm trưa trước, ăn xong vừa vặn qua đây lấy kết quả kiểm tra.
Diệp Nha vẫn còn khóc.
Diệp Lâm Xuyên bế cô lên xe, ngồi ở một bên không thèm quan tâm đến cô.
"Đi thôi."
Trợ lý nhìn nhìn Diệp Nha nỉ non khóc cực kỳ bi ai, nhanh chóng đạp chân ga rời khỏi bệnh viện.
Diệp Lâm Xuyên bắt đầu dùng di động lướt Weibo, Diệp Nha ở bên cạnh khóc.
Diệp Lâm Xuyên trả lời tin nhắn, Diệp Nha ở bên cạnh khóc.
Diệp Lâm Xuyên nhắm mắt nghỉ ngơi, Diệp Nha vẫn ở bên cạnh khóc.
Rốt cuộc, tiếng khóc giống như ấn nút tạm dừng, đột nhiên im bặt.
Lỗ tai bất ngờ được giải phóng, Diệp Lâm Xuyên thật ra có chút không thói quen, ông nhìn qua xem xét, "Không khóc nữa?"
Diệp Nha từ trong cặp sách lấy
ra một cái khăn tay nhỏ xoa cái trán vì khóc mà đã lấm tấm mồ hôi, thút tha thút thít, giọng khàn khàn nói: "Người ta, người ta bị mệt, nghỉ ngơi một chút rồi sẽ khóc tiếp"
Khóc mà cũng cần giải lao giữa hiệp?
Diệp Lâm Xuyên nhướng mày, rũ mắt tiếp tục trả lời tin nhắn của khách hàng.
Mới vừa gõ được một chữ, liền nghe thấy tiếng khóc bộc phát lần nữa của cô, nhưng mà tiếng khóc lần này rõ ràng nhỏ rất nhiều, nhìn dáng vẻ này có lẽ thật sự rất mệt mỏi.
Cho dù là hồ nước thì cũng có lúc bị khô cạn, càng miễn bàn đến việc cô khóc lâu như vậy, đã sớm hết nước mắt rồi.
Diệp Nha nhăn mày nhỏ tiến đến bên cạnh Diệp Lâm Xuyên, thần sắc trách cứ: "Ngươi tại sao lại không dỗ ta? Ngươi dỗ ta đi, ta không phải sẽ không khóc sao??" Cái đứa em trai này tại sao thấy trẻ con khóc mà không dỗ nhỉ? Rốt cuộc trước kia hắn làm ba ba kiểu gì nữa không biết? Diệp Nha chìm đắm vào nghi hoặc thật nồng đậm.
Diệp Lâm Xuyên cảm thấy buồn cười, khép di động lại nhìn về phía cô khóc đến nỗi khuôn mặt nhỏ lem luốc hết cả ra: "Ngươi cũng là người lớn, tại sao ta phải dỗ ngươi?"
Hôm nay ông ít nhất đã lặp lại hai lần từ "người lớn" này.
Diệp Nha ngồi dịch ra xa, khoanh tay trước ngực, trộm liếc nhìn ông, cuối cùng lẩm bẩm: "Hừ, mẹ nói quả nhiên không sai."
Diệp Lâm Xuyên vẻ mặt đầy hờ hững.
"Đàn ông trêи đời này đều không phải thứ tốt đẹp!" Cô níu giọng, õng ẹo, làm theo dáng vẻ của hoa ăn thịt người mẹ, nói .
Khóe miệng Diệp Lâm Xuyên co giật, ngón tay đánh nhiều hơn một chữ.
Trợ lý lái xe phía trước: "Phụt."
Nhanh chóng im bật
Con mắt hình viên đạn sắc bén của người đàn ông nhìn về phía trước, giọng nói lạnh băng: "Rất buồn cười?"
Trợ lý mím môi, nghẹn cười: "Xin lỗi Diệp tổng, tôi chỉ là nghĩ tới một chuyện rất buồn cười thôi."
Diệp Lâm Xuyên mặt mày vô cảm, tắt di động, hỏi: "Nói cho ta nghe một chút, ta cũng muốn cười."
Trêи đầu trợ lý mồ hôi lạnh chảy rào rạt, trong đầu nhanh chóng vận động nghĩ đến câu chuyện cười được nghe gần đây nhất, cuối cùng linh cơ cũng đến, bắt đầu lắp bắp kể chuyện: "Địch Nhân Kiệt nói với thê tử của mình, " ta muốn sửa lại tên, bởi vì thiên hạ này bất nhân! Tên của ta làm sao có thể có chữ như vậy được! " Thê tử hỏi: Chàng nói với ta cái này làm gì? Địch Nhân Kiệt trả lời: " nếu ta là Địch Kiệt nàng có còn yêu ta không? ""
Diệp Lâm Xuyên không nói một lời, gắt gao nhìn chằm chằm hắn.
Trợ lý thần sắc xấu hổ dời ánh mắt đi, "Bên, bên kia chính là KFC, Nha Nha không phải muốn ăn sao, ngài cảm thấy thế nào, Diệp tổng?"
"Ừm." Ông nhàn nhạt phun ra một âm tiết.
Trợ lý nhẹ nhàng thở phào, chậm rãi đánh xe vào gara.
Giờ đang là thời gian ăn trưa, quán KFC tự nhiên cũng sẽ có không ít người, sau khi ngồi vào bàn, trợ lý đi lấy cơm. Diệp Lâm Xuyên đối những loại thức ăn nhanh này không có bất cứ hứng thú gì, tùy tiện ăn hai miếng khoai tây chiên rồi ngồi yên, không hề nhúc nhích.
Diệp Nha ngồi ở bên cạnh ông, từng ngụm từng ngụm ăn hamburger, nước sốt dính đầy trêи mặt.
Diệp Lâm Xuyên có thói quen ở sạch nghiêm trọng, thấy đứa trẻ tí lại sờ cái mũi, tí lại quẹt cái miệng, khiến ông không cách nào chịu đựng, bỏ qua được, rốt cuộc nhịn không được, ra lệnh: "Tiểu Hà, lau cho nó cái miệng."
Trợ lý mở to mắt: "Tay tôi không được sạch lắm, Diệp tổng, ngài lau đi."
Diệp Lâm Xuyên mày nhăn thành một đoàn, rút tờ giấy ra, đưa cho Diệp Nha: "Này, trưởng bối này, tự mình lau đi."
"Trưởng bối già rồi, tiểu bối lau lau đi." Diệp Nha chủ động đưa khuôn mặt xinh đẹp lem luốc nước sốt của chính mình qua.
Cái trán Diệp Lâm Xuyên nổi đầy gân xanh, còn chưa có hành động gì, đã nghe thấy bên cạnh truyền đến vài lời nghị luận.
"Em gái kia có chút quen mắt a."
"Hình như là lúc trước có lên TV, tên Diệp Nha đúng không?"
"Mẹ, sẽ không trùng hợp đến vậy chứ......??"
Mấy nữ sinh xung quanh nhìn về phía Diệp Nha nhỏ giọng thảo luận, lâu lâu lại đưa tầm mắt qua đánh giá. Nhóm chị gái này rất có lễ phép, cho dù nhận ra cô, cũng không chạy đến quấy rầy, sợ dọa đến cô bé.
Diệp Nha không biết người ta đang nói về mình, tiếp tục ăn cánh gà trêи tay.
"Thật đáng yêu a a, kể cả lúc dính đồ ăn cũng đáng yêu như vậy." Nữ sinh ở bàn đối diện một tay chống cằm, nhìn về phía Diệp Nha với ánh mắt tràn đầy trìu mến.
"Đó là ba ba sao? Tình cảm cha con thật tốt, cậu nhìn ông ấy xem, ánh mắt thật hiền từ."
Ánh mắt hiền từ - Diệp Lâm Xuyên: "......"
Đinh.
Lúc này âm thanh thông báo của di động vang lên, là từ bệnh viện bên kia gửi.
[ Bác sĩ Tô: Diệp tổng, kết quả kiểm tra đã có. ]