Editor: Nguyệt Hạ.
Beta: Hạ Hạ
____________________________
"Tử ɖu͙ƈ ——!"
Cửa mật thất bị kéo ra, hốc mắt Diệp Thanh Hà hồng hồng, tràn đầy lo lắng nhìn bọn họ.
"Chú bác sĩ mau tới đi ạ, Tử ɖu͙ƈ, em không phải sợ." Diệp Thanh Hà ôm lấy hắn, "Chờ tới thứ bảy, anh mang em ra ngoài chơi."
Hắn sợ hãi đụng vào vết thương của em trai, cánh tay hắn ôm đều lạnh hết cả lên.
Lông mi Diệp Tử ɖu͙ƈ run lên, nhìn nhìn Diệp Nha bên người, "Em không cần bác sĩ xem, em muốn ăn cơm." Hắn giữ chặt tay Diệp Nha, "Diệp Nha cũng muốn ăn cơm."
Diệp Thanh Hà trố mắt.
Ơ... Diệp Nha và Tử ɖu͙ƈ đều muốn ăn cơm.
"Nha Nha đói bụng sao?" Diệp Thanh Hà nhìn Diệp Nha hỏi. Buổi sáng hắn ứng phó với ba, hoàn toàn quên luôn em gái còn ẩn dấu ở nơi này.
Diệp Nha vuốt bụng rỗng, thành thật gật gật đầu.
"Vậy......" Diệp Thanh Hà do dự, "Chờ cơm nước xong Tử ɖu͙ƈ lại cho bác sĩ xem nha?"
"Không cần." Diệp Tử ɖu͙ƈ thần sắc kháng cự, "Em vừa rồi là bởi vì ba ba đi nên không vui, quăn ném đồ vật, hiện tại tốt rồi. Anh, anh cho chú bác sĩ trở về, chú ấy cũng cần ăn cơm."
"Nhưng......"
"Nếu anh không cho bác sĩ đi em sẽ tuyệt thực." Diệp Tử ɖu͙ƈ xoay người, bóng dáng rất quật cường.
Diệp Thanh Hà không có biện pháp, vội vàng chạy tới chỗ bác sĩ tâm lý thành thực nói xin lỗi, lại chạy xuống phòng bếp bưng đồ ăn lên phòng mật thất, ba người vây quanh bàn nhỏ cùng nhau ăn.
Diệp Nha ăn cơm không cần người đút, cầm muỗng nhỏ, một ngụm một ngụm đưa cơm vào miệng vô cùng có khuôn phép, cô ăn rất ngon, người khác nhìn vào cũng thấy ngon miệng. Diệp Tử ɖu͙ƈ vốn dĩ cũng không phải rất đói bụng, cuối cùng vẫn ăn nhiều thêm một chén cơm.
"Ba khả năng buổi tối sẽ trở về."
"Ừ." Diệp Tử ɖu͙ƈ đáp ứng có lệ, "Cũng không liên quan đến em."
Diệp Thanh Hà biết hắn còn đang cáu kỉnh, liền nói: "Kỳ thật không phải ba không muốn đưa em đi chơi , ông ấy chỉ là quá bận."
Diệp Tử ɖu͙ƈ nói: "Ông ấy vẫn luôn rất bận."
Diệp Thanh Hà rũ mi mắt xuống, biểu tình cũng hơi cô đơn, hắn lẩm bẩm tự nói: "Đúng vậy, từ khi mẹ đi rồi, ông liền rất vội......"
Thần sắc Diệp Tử ɖu͙ƈ hơi chấn động, cắn môi chậm rãi cúi thấp đầu.
Hai anh em mặt dựa gần nhau, ai cũng không nói nữa.
Mẹ của bọn họ, Dư Nghiên, lúc còn sống, ba dù vội đến đâu cũng sẽ bỏ chút thời gian dẫn bọn họ đi chơi, chẳng sợ đang ở hội nghị mà tiếp điện thoại điện thoại video của bọn hắn, mặc dù ngoài mặt lãnh đạm, nhưng có thể từ trong ánh mắt nhìn ra ba rất thích bọn họ. Mãi đến khi mẹ cùng em gái hắn lần lượt qua đời, bọn họ cảm nhận được rõ ràng ba đã thay đổi.
Ông ấy hà khắc hơn, lãnh khốc hơn, ngày càng bất cận nhân tình.
"Anh, em nhớ mẹ."
Diệp Thanh Hà xoa xoa khóe mắt ướt át, "Anh cũng vậy."
Diệp Tử ɖu͙ƈ nắm chặt chiếc đũa, nước mắt lớn nhỏ cùng nhau rớt xuống.
Diệp Nha từ bát cơm ngẩng đầu lên, mờ mịt nhìn hai anh em đang khóc hăng say thút thít, cô nhặt hạt cơm dính ở trêи gương mặt xuống nhét vào trong miệng, một mặt quay đầu thấy mèo trắng trêи vai Diệp Thanh Hà đôi mắt ôn nhu nhìn bọn họ, cái đuôi tuyết trắng nhẹ nhàng quét gương mặt hắn. Mèo trắng ɭϊếʍ láp nước mắt trêи mặt Diệp Thanh Hà, cuối cùng lại nhảy lên bàn, nghiêng đầu nhìn Diệp Tử ɖu͙ƈ.
Nó đang đánh giá.
Đôi mắt bạch miêu thanh khiết, xanh thẳm phản chiếu gương mặt bi thương của Diệp Tử ɖu͙ƈ, nó cẩn thận tiến lên, đem đầu cọ lên mu bàn tay Diệp Tử ɖu͙ƈ.
Diệp Nha vẻ mặt kinh ngạc.
Cô nhớ rõ mẹ cô từng nói qua, linh vật bảo hộ chỉ biết thân cận với người nó bảo vệ, sẽ không tới gần người khác ngoài người nó bảo vệ.
"Ngươi biết anh ấy à?" Diệp Nha nhỏ giọng hỏi bạch miêu.
Bạch miêu nhìn về phía cô, lắc đầu, một lần nữa nhảy trở lại trêи người Diệp Thanh Hà, nhắm mắt lại che dấu chính mình.
Hả?
Diệp Nha mở to đôi mắt tràn đầy khó hiểu.
"Ngươi, ngươi vừa rồi nói chuyện với ai thế?" Diệp Tử ɖu͙ƈ thút tha thút thít lau khô nước mắt, nghi hoặc nói, "Thật kỳ quái, vừa rồi ta cảm giác như mẹ đang ở bên cạnh vậy, lập tức không còn buồn nữa."
Hơi thở của mẹ là đặc thù, hắn cảm giác được.
Chắc là mẹ hắn không có đi về nơi rất xa;
Có khi hắn ngủ rồi, có thể gặp lại mẹ ở trong mộng.
Nghĩ vậy, cảm xúc Diệp Tử ɖu͙ƈ khôi phục hơn rất nhiều.
Buổi tối Diệp Lâm Xuyên vẫn chưa trở về, Diệp Thanh Hà sắp xếp giường đệm trong mật thất thật tốt, lo lắng Diệp Nha sợ hãi, lại chuẩn bị thêm hai thú bông cao bằng người đặt ở bên cạnh cô. Thấy không còn thiếu gì nữa, Diệp Thanh Hà bế cô lên giường nhỏ, dùng chăn đắp chặt chẽ lấy thân thể nhỏ bé, "Nếu Nha Nha sợ hãi, có thể gọi điện thoại cho anh." Diệp Thanh Hà chỉ chỉ đồng hồ điện thoại thông minh trêи cổ tay cô, "Nếu muốn đi WC, có thể gọi nhị ca mang em đi."
Diệp Nha nhìn khối to to trêи cổ tay nhỏ, ngoan ngoãn gật gật đầu.
"Không thể lên tiếng nghe không." Diệp Thanh Hà vuốt ve khuôn mặt mềm mại của cô, "Chờ đến ngày mai, ngày mai ca ca sẽ cho Nha Nha ra ngoài."
Diệp Nha lại gật gật đầu.
Diệp Thanh Hà hôn lên trán cô cái một, lưu luyến đi ra khỏi phòng mật thất.
Đêm khuya tĩnh lặng, ánh đèn biệt thự từng cái từng cái tắt dần.
Bốn phía xung quanh vô cùng tối, bên ngoài cũng không có âm thanh gì, Diệp Nha ở trêи giường nhỏ trở mình, mở mắt ra liền thấy hai con thú bông được đặt ở phía trước cửa sổ trừng mắt nhìn cô, cô sợ tới mức run lên bần bật, kéo chăn chùm kín mít cái ʍôиɠ của chính mình vào bên trong.
Nhưng mà.
Cô có cảm giác như hai con thú bông kia sắp đi tới.
"Thúc thúc, con sợ hãi......" Âm thanh nhỏ bé của Diệp Nha vang lên, bị dọa muốn khóc, "Thúc thúc con sợ."
[......]
"Thúc thúc?"
[ Hệ thống đang trong trạng thái ngủ đông. ]
"."
—— Một chút cũng không đáng tin cậy!
Diệp Nha khẽ hừ một tiếng, sờ soạng mở màn hình đồng hồ, vụng về tìm kiếm dãy số của Diệp Thanh Hà, nhấn số gọi qua.
"Nha Nha?"
Thật tốt quá, ca ca còn chưa ngủ.
"Gấu lớn muốn ăn em." Diệp Nha hạ giọng, vô cung ủy khuất, nói "Em rất sợ."
Âm thanh trong điện thoại ngừng hai giây, "Là thú bông sao?"
"Vâng."
"Nếu Nha Nha sợ quá thì có thể lôi thú bông đi ra ngoài, có muốn ca ca qua đi giúp em hay không?"
"Không cần." Diệp Nha quyết đoán cự tuyệt, "Ca ca phải học bài, Nha Nha sẽ tự mình làm."
Cô cắt đứt điện thoại, tự lên tinh thần hăng hái vươn cánh tay ra ngoài chăn, tay nhỏ nhanh chóng sờ sờ đèn hình con mèo ở trêи bàn. Diệp Nha ấn bật đèn, ánh đèn sáng lên làm cô thở ra một hơi thật sau, vỗ vỗ bộ ngực, chậm rì rì đưa cái đầu ra, xác định hai con thú bông kia không có di chuyển, Diệp Nha đánh lá gan lên từ trong chăn chui ra ngoài.
Cô đi chân trần xuống giường, ôm lấy con thú nhồi bông to ngang với cô, thở hổn hển, kéo dài trêи mặt đất hướng ra phía ngoài.
Kẽo kẹt.
Kéo ra cửa mật thất, Diệp Nha thả gấu lớn ra bên ngoài.
Trêи giường Diệp Tử ɖu͙ƈ đang ngủ say sưa, không hề có dấu hiệu bị đánh thức.
Diệp Nha nhảy nhót chạy về, lại đem con thứ hai kéo dài lôi ra.
Làm xong hết thảy, Diệp Nha một lần nữa bò lên trêи giường.
Không được.
Nhỡ đâu gấu lớn ăn luôn Tiểu Tử ɖu͙ƈ thì phải làm sao bây giờ?
Diệp Nha càng nghĩ càng bất an, cô lại chạy ra lần nữa ôm hai con thú bông để ở dưới lầu, đặt ở giữa cửa ra vào.
"Cửa ở bên kia, các ngươi muốn chạy, có thể đi từ bên kia." Diệp Nha ngồi xổm trước mặt gấu lớn, nghiêm trang dặn dò, cô có chút lo lắng gấu lớn đi đường đêm sẽ bị té ngã, nghĩ nghĩ, chạy đến mật thất cầm chiếc đèn bàn hình mèo con xuống dưới, ấn bật, đặt ở trước mặt gấu lớn.
Đèn bàn tản ra ánh sáng màu cam ấm áp, phản chiếu khuôn mặt nhỏ của gấu lớn mang theo vài phần quỷ dị.
Diệp Nha lui về phía sau hai bước, giơ chân chạy về phòng.
"Mẹ......"
"Mẹ, mẹ không được đi."
"Mẹ......"
Ánh trăng ngoài cửa sổ trong veo như nước, Tử ɖu͙ƈ ở trêи giường bất an quay cuồng, hắn nói mớ, vừa khóc vừa hỗn loạn nói mớ. Diệp Nha nhìn hắn, chậm rãi đi qua.
"Người đừng đi."
Hắn khóc, trêи mặt toàn là nước mắt.
Diệp Nha cắn cắn ngón tay, cô dùng cẳng chân để bò lên trêи giường, sửa sang lại góc chăn bị đá văng cho Tử ɖu͙ƈ, bàn tay trẻ con nhỏ nhỏ mềm nhẹ xoa xoa bụng hắn, một bên dỗ, một bên dùng giọng trẻ con hát đồng ca, "Trúc bản một tá nột như vậy, ta không bao giờ khen người khác, chỉ khen một mình ta, mười dặm tám làng, có một loài hoa, hắc, hoa ăn thịt người. Ta dung mạo mỹ miều vô song, có thể ăn có thể đánh cũng có thể giết." ()
Diệp Nha hát với giọng buồn ngủ: "Trong đàn ông nhà không biết cố gắng, ngoại trừ nấu cơm thì chẳng biết làm gì hết. Buổi sáng lão ta làm: làm dưa chuột, hấp dưa chuột, rau hoa cúc trộn với khổ qua. Nhưng bà đây lại muốn ăn: Tương ngọt với mướp, kéo sợi đầu dưa, còn có mẹ của đại dưa hấu nhà ngươi nữa... "
Đoạn này là lời bài hát ngắn tương tự như một bài hát ở trêи mạng, bài này k có vietsub nên mk cũng k bt có dịch đúng k??
(đây là link bài hát, nếu ai muốn nghe và dịch được thì hãy liên hệ với mk nha!!)
Còn đoạn lời sau thì mk k biết, nếu bạn nào biết thì cũng liên hệ giúp với mk nha!!
Mỗi lần Diệp Nha ngủ không được, mẹ đều sẽ hát cho cô nghe một khúc, đặc biệt ôn nhu, Diệp Nha rất thích.
Nhưng mà không biết vì sao, mỗi lần hát xong mẹ đều bị ba mắng; cô cũng không biết vì cái gì, mỗi lần ba mắng lại bị mẹ đánh, đánh đánh xong liền hôn hôn, sau đó cùng nhau về phòng không để ý tới cô.
Thật đói.
Diệp Nha vuốt bụng, cô muốn ăn dưa hấu lớn.
Buồn ngủ quá.
Diệp Nha ngáp rất nhiều, mí mắt cô nặng nề, đầu gật gà gật gù, mắt thấy sắp ngủ đến nơi, ngoài cửa sổ đột nhiên bay tới một sợi ánh đèn, mơ hồ còn có thể nghe thấy tiếng động cơ ô tô. Diệp Nha giật mình một cái, nhảy xuống giường trốn vào trong mật thất, cô chui vào chăn, toàn thân run lên thành một đoàn.
giờ biệt thự Diệp gia có vẻ rất yên tĩnh không tiếng động.
Liên tục mấy ngày Diệp Lâm Xuyên đều phải tham gia các loại hội nghị cùng tiệc rượu, ông mệt mỏi vô cùng, hiện giờ chỉ muốn tắm rửa một cái rồi ngủ một giấc thật ngon.
Cửa gần ngay trước mắt, Diệp Lâm Xuyên thở sâu, cố làm động tác thật nhẹ kéo cửa ra......
Kẽo kẹt ——
Một sợi ánh sáng từ khe cửa lọt xuống.
Ánh mắt có thể thấy rõ nơi truyền đến ánh sáng, hai con gấu bông lớn cao bằng một đứa trẻ dựa vào nhau, đôi mắt được làm bằng pha lê, không chớp cũng không nháy, nhìn chằm chằm Diệp Lâm Xuyên, miệng thú bông vỡ ra, giống như đang cười. Một chiếc đèn bàn hình mèo con có vẻ như sắp hết điện đặt ở trêи mặt đất, cứ lóe lên được hai cái rồi lại tắt, sau đó tắt hoàn toàn, màn đêm lạnh lẽo, chỉ còn có bốn cái tròng mắt kia ở dưới ánh trăng phản chiếu chút ánh sáng âm u quỷ dị.
Giữa mày Diệp Lâm Xuyên nhảy dựng lên, cả người đều lấy lại tinh thần.
Mẹ nó ——
Nhãi ranh nào làm cái này đây??!!
Diệp Lâm Xuyên dừng lại một chút đi vào cửa, bật đèn mờ ở tường lên, khom lưng xách gấu bông lớn sang một bên.
Con gấu này có chút quen mắt......
Diệp Lâm Xuyên tập trung nhìn vào, không phải quen mắt, mà là quá quen, đây chính là quà mà mấy tháng trước ông cho mua Diệp Tử ɖu͙ƈ.
Vậy là bởi vì ông thất hứa cho nên không vui, liền mang hai con gấu lớn đặt ở chỗ này giả quỷ dọa người?
Diệp Lâm Xuyên khẽ cười.
Ông dùng ngón tay nới lỏng cà vạt, tùy ý treo tây trang lên, gấp cổ tay áo, đi lên trêи lầu.
Bọn trẻ đều đã ngủ, im ắng.
Diệp Lâm Xuyên đẩy cửa phòng Tử ɖu͙ƈ ra, tay chân nhẹ nhàng đi vào.
Trêи giường đứa nhỏ an ổn ngủ say, không có bị cảnh trong mơ quấy rối.
Hắn ngồi ở mép giường, bàn tay to ôn nhu vuốt ve sợi tóc mềm mại của đứa con trai nhỏ. Lẳng lặng ngồi một lát, Diệp Lâm Xuyên sửa chăn cho hắn thật tốt rồi chuẩn bị rời đi.
Nhưng mà vào đúng lúc này, bên tai truyền đến một âm thanh nhỏ bé.
Bủm ——
Diệp Lâm Xuyên mày nhướn lên một cái, bước chân dừng lại.
Lại một tiếng nữa.
Bủm ———
Có người đánh rắm.
Diệp Lâm Xuyên xoay người, ánh mắt dò xét phương hướng truyền ra âm thanh.
Là mật thất.