Sau khi nhận được sự đồng ý của chiếc máy soát , cô nhanh chóng bước vào lớp học. Khi cô bước vào lớp thì thấy mọi người đã dừng động tác mà nhìn chằm chằm vào cô, sau đó là một mảnh ồn ào.
“ Trời ơi, đẹp quá”
“ Thiên thần của lòng tôi”
Vân...vân...mây...mây
Nhìn mọi người cứ nhìn vào cô mà còn la hét om sòm nữa , làm cô cứ ngại. Cố nhích từng bước chân vào chiếc bàn cuối lớp, trong khi đó ánh mắt của mọi người ở trên người cô cũng chưa từng dời đi.
Ngồi được xuống ghế rồi, cô khẽ đảo mắt ,thấy được ánh mắt hâm mộ có, ghen tị có,...đều trực tiếp chiếu vào cô thì cô cũng chỉ đành thở dài. Azzz ghen tị thì cô không nói gì nhưng hâm mộ thì quan trọng, người ta nói Hồng Nhan Bạc Mệnh mà bởi vậy cũng vì nhan sắc mà thân chủ mới chết đó. Nhưng phải công nhận là bộ truyện đó cực cẩu huyết luôn , bà tác giả cũng thật là hại nữ phụ vậy đó
Ngọc Ly ơi Ngọc Ly mày ảo não, buồn phiền thì làm được gì, mày hứa là sẽ bảo vệ mái ấm của mày mà, sẽ không để nó mất đâu, chắc chắn là vậy, mày sẽ làm được.
An ủi tâm hồn nhỏ bé của mình xong , cô nằm dài xuống bàn mặc kệ những ánh mắt cứ chiếu vào cô.
“ Chào bạn “
Một âm thanh dễ nghe vang lên , cô ngước đầu lên nhìn vào người vừa nói
Trước mắt cô là một cô gái dễ thương nhưng có gì đó rất mạnh mẽ, đang mỉm cười dịu dàng nhìn cô. Khi cô nhìn vào mắt cô gái ấy thì thấy được sự chân thành chứ không phải là những nụ cười giả dối lấy lòng.
“ Chào bạn “
Cô cũng mỉm cười tươi đáp lại lời cô gái ấy, nụ cười tươi của cô nhất thời làm cho mọi người trong lớp ngây ngẩn nhìn , sau đó thì còn ồn ào hơn khi cô bước vào lớp nữa. Mà lúc này Lâm Nhược Lan cũng đang ngây ngốc nhìn nụ cười của cô, đến khi cô huơ huơ tay trước mặt mình thì cô mới hoàn hồn.
“ Mình tên là Lâm Nhược Lan , mình muốn làm bạn với bạn , mong bạn đồng ý”
Oa mĩ nữ này là Lâm Nhược Lan nha , cô mong được gặp nữ phụ này một lần, bây giờ đã thành hiện thực rồi hahaha.
Thực ra hai tháng cô ở đây, đã đi rất nhiều bữa tiệc, gặp được nhiều người nhưng họ chỉ toàn giữ trên mặt mình những nụ cười giả dối để lấy lòng. Không có ai đối xử chân thành cả, bởi vậy khoảng thời gian ở đây cô cũng không có ai là bạn, hằng ngày chỉ có việc là ăn , ngủ và chơi với tiểu Ân thôi ( Tiểu Ân là chó lông xù mà Ngọc Ly mua ở siêu thị, lấy tên chó lông xù cũ của Ngọc Ly ) . Bây giờ cô nghĩ mình nên cho mình một cơ hội, tìm một người bạn đối xử với mình chân thành và mình cũng sẽ như vậy . Ứng cử viên sáng giá nhất chính là cô gái đứng trước mặt cô - Lâm Nhược Lan.
“ Ukm mình tên Phạm Ngọc Ly rất vui khi làm bạn với bạn, sau này mong bạn giúp đỡ cho mình “
“ Ukm chúng ta cùng giúp đỡ lẫn nhau “
Sau khi nói mấy câu cô và Nhược Lan mỉm cười nhìn nhau vui vẻ. Cô và Nhược Lan nói chuyện mấy câu nữa thì lão sư đến nên Nhược Lan về chỗ của mình. Nhược Lan chọn chỗ ngồi ở trên cô để hai đứa thân càng thêm thân, trong lòng cô cũng rất vui khi có người bạn như vậy.
Cô trải qua buổi học khá suông, vì những kiến thức ở đây cô đã học rồi nên ôn lại là nhớ ngay thôi. Nhưng cô vẫn rất chăm à nha suốt buổi học ngồi lắng nghe lão sư giảng không bỏ sót chữ nào, nhìn thái độ hài lòng của lão sư mà cô cũng thấy tự hào
Khi giải lao cô và Nhược Lan xuống phòng ăn trường, vừa ăn vừa nói vô cùng vui vẻ. Sau khi được Nhược Lan thông tri thì cô mới biết Lãnh Tuấn Kiệt cũng là giáo sư lớp A, azzz đúng là chạy trời không khỏi nắng , cô đã muốn chốn xa vậy mà cũng không xong, đành chấp nhận vậy.
Buổi học của cô nhanh chóng kết thúc, rất may là hôm nay không có tiết của tên nam chủ nên có thể nói nó trôi qua rất nhẹ nhàng. Tan học thì cô và Nhược Lan cùng nhau đi chơi rất vui , còn ăn nhiều món nữa.
Bây giờ, tuy thời gian gặp mặt và quen nhau của cô với Nhược Lan rất ít nhưng trong lòng cô và Nhược Lan đã có một vị trí quan trọng giành cho nhau.